Trùng Nhiên

Chương 361: Tiểu Thược Dược, lâu rồi không gặp.

Tối hôm đó Trình Nhiên đợi cha mình về, cả nhà quây quần ở phòng khách trò chuyện mới nói với cha mẹ thứ bảy sẽ tới núi Nga Mi chơi, bạn ở lớp mời, tối ngủ ở ngoài không về.

Từ Lan nhìn Trình Nhiên khắp lượt, nói cho cùng hai vợ chồng đã thấy được sự trưởng thành của con trai rồi, nhưng ở góc độ người mẹ, chính vì thế mà cô thêm mối lo: “ Đi với ai, sao lại tới núi Nga Mi ở? Lại còn ở qua đêm, không phải là ... Đi cùng với cô bạn tên Khương Hồng Thược chứ?”

Trình Nhiên thầm giật mình, không ngờ mẹ ‘một lời thấu thiên cơ’ như thế, xem ra mình vẫn đánh giá mẹ quá thấp rồi, chuyện này xem ra nói dối không tốt, y quyết định liều gật đầu: “ Vâng ạ.”

“ Ra là cô bé đó. “ Từ Lan bình thường trở lại, cái tên đó từ thời ở Sơn Hải đã chẳng xa lạ gì rồi, thằng con cô mang thư về lén la lén lút như trộm ấy, không nghi mới là lạ:

Nhìn thì vợ chồng cô buông tay rồi, cho Trình Nhiên không gian tự do rất lớn, nhưng kỳ thực đó chỉ là bề ngoài thôi. Không khí tự do dân chủ trong nhà là giả, dân chủ vẫn cần cha mẹ chứ, con cô đẻ ra cô có quyền, nên cái chuyện nhân lúc Trình Nhiên không ở nhà vào phòng lục lọi, Từ Lan không chỉ làm một lần. Cô biết trong ngăn kéo cuối cùng của con mình, có một chồng thư, từ bên trong thư cô rút ra mấy bức ảnh, trên bức ảnh tất nhiên là cô gái rồi. Ảnh chụp ở nước ngoài, cô bé đó xinh đẹp, hoạt bát.

Xem xong rồi Từ Lan còn đặt về đúng chỗ cũ, không sai một ly, cuối cùng cô còn nhặt một sợi tóc của Trình Nhiên dưới đất lên, kẹp vào khe ngăn kéo từ từ đóng lại, đảm bảo không có tí sơ hở nào.

Cái thằng nhóc con, ai đẻ ra nó chứ, qua mặt được mình chắc.

Nên sự tồn tại của Khương Hồng Thược, Từ Lan biết nhiều hơn Trình Nhiên nghĩ rất nhiều.

“ Cô bé ấy mời con đi làm gì? Có phải là đi vẽ tranh cho nên muốn rủ con đi không? Hay là đi du lịch ngắm mặt trời mọc?”

Trình Nhiên tê da đầu, rốt cuộc mẹ biết bao chuyện đây: “ Ông ngoại bạn ấy tới, nên mời con đi cùng, đông người cho vui.”

Ái chà, gặp cả trưởng bối rồi, xem ra quan hệ hai đứa không tệ chút nào, Từ Lan mừng thầm, cô bé xinh đẹp như thế, ai chả thích, bề ngoài không lộ ra: “ Thế con định đi ra sao, hay là để cha con đưa con đi?”

Trình Nhiên có mà dám, thế thì thành hai nhà gặp mặt à, có phải muốn đính ước luôn không, vội nói: “ Không cần ạ, bến xe Nam Môn có chuyến xe tới thẳng Báo Quốc Tự, không cần đưa đón cho phiền ạ.”

Trình Phi Dương thấy vợ bắt nạt con mình thế là đủ rồi, nói vào: “ Em đừng hỏi nhiều nữa, con tuổi này coi như một nửa người trưởng thành, quản nó quá kỹ nó không lớn được. Trình Nhiên, con mang đi động của mẹ con theo, có gì tiện liên lạc.”

Trình Nhiên gật đầu: “ Vâng, nhưng mà trên núi chắc không có tín hiệu đâu ạ, cha mẹ không gọi được cũng đừng lo.”

“ Ừm, đây đúng là vấn đề không nên, phạm vi phủ sóng còn thấp, hạn chế sự di động phát huy tác dụng, nhưng đây đồng thời cũng là không gian cho Phục Long phát triển sau này ... “ Bệnh nghề nghiệp của Trình Phi Dương phát tác, đang nói thì thấy vợ ở bên lườm mình, vội sửa lời: “ Đến nhà khách thì dùng điện thoại gọi về báo cho cha mẹ biết, hiểu chưa?”

Sau khi xin phép cha mẹ, Trình Nhiên về phòng, bật máy tính lên, tím kiếm chút thông tin mới có được, nhà khách Hồng Châu Sơn cách Bảo Quốc Tự trên núi Nga Mi 200 mét.

Nhà khách này xây năm 1935, năm xưa là "hành cung" của Tưởng Giới Thạch. Bố cục chỉnh thể dựa núi nhìn sông, có mười vạn mét vuông rừng nguyên thủy và hồ thiên nhiên, biệt thự ấn trong rặng núi, nằm trong sơn cốc, bố cục có lầu cao, thủy tạ, cầu nhỏ, phối hợp với phong cảnh thiên nhiên tạo thành cảnh trí độc đáo.

Năm xưa Lão Tưởng ở biệt thự đó tiếp kiến rất nhiều quan quân các tỉnh Xuyên Điền Kiềm, hứa hẹn rất nhiều, muốn họ trung thành để săn hươu thiên hạ.

Sau năm 49, nhà khách dùng để tiếp đãi lãnh đạo quốc gia và chính khách trọng yếu nước ngoài, chỉ có lầu số 5 và lầu số 8 là cho khách ngoài thuê, nhưng người có thể tới thuê đều chẳng giàu cũng sang.

Kim Dung cũng từng ở lầu số tám, để lại lời tựa " Ban công ẩn trong rừng, mượn cảnh đưa vào phòng, phòng ở trong cảnh, cảnh ở cùng người, người ở trong tranh, phong cảnh nhà khách Hồng Châu Sơn đứng đầu thế giới."

Từ việc ông ngoại Khương Hồng Thược trọ ở nơi này có thể rút gọn được phạm vi suy đoán thân phận của ông.

Nhưng những cái này thì vô nghĩa thôi, thân phận gì cũng chẳng lớn bằng ông ngoại Khương Hồng Thược, nói thật, nếu không vì liên quan tới cô, Trình Nhiên chẳng muốn tiếp xúc với những người thuộc lĩnh vực này.

Đêm đã khuya, thôi ngủ đi vậy.

Chiều thứ sáu tan học, Khương Hồng Thược hôm nay về một mình, tới cổng trường thì mẹ cô đã đợi sẵn trên chiếc Passat, cô đặt cặp sách lên ghế phụ, trước khi lên xe nhìn về phía Thập Trung, khẽ gật đầu.

Trời tối, xe đi trên con đường núi uốn lượn quanh co, đèn pha chiếu xuyên bóng bối, Quốc Bảo Tự đã ở trước mắt, đi qua một khoảng rừng rậm ráp, liền nhìn thấy từng tòa biệt thự huy hoàng trên lưng núi.

Khương Việt Cầm lái xe qua cây cầu duy nhất đi vào nhà khách, qua khu lễ tân của lầu số 5, đi thẳng theo đường nội bộ, cảnh vệ sau khi nhìn mặt của Khương Việt Cầm liền cho xe đi qua. Xe đi thêm một đoạn nữa, tới biệt thự số 3, được gọi là "lầu nguyên soái", nơi này không mở cửa với bên ngoài.

Trước lầu số ba nam tử mà Khương Hồng Thược phải gọi là cậu họ đã đợi từ lâu, tuổi sấp sỉ bốn mươi, dáng cao gọn gàng, không giống một ông chủ lớn, mang vị sách vở giống như người làm công tác học thuật, nhanh chân đi tới nhận lấy vali duy nhất hai mẹ con, niềm nở nói: “ Chị lúc nào cũng xinh đẹp như thế.”

Khương Vi Cầm vẫn mặc đồ công sở đen trung tính, mái tóc búi cao gọn gàng, vẻ mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu coi như chào hỏi: “ Cha tôi thế nào rồi?”

“ Dượng ngủ rồi ạ, sức khỏe dượng không tốt, ngủ sớm, dậy cũng sớm, mấy ngày qua em thấy dượng 9 giờ tối đã ngủ, sáng bốn năm giờ dạy đi bộ. Nhưng tinh thần dượng tốt lắm, cảnh vệ Tiểu Trương nói, ông cụ tới bên này, tinh thần càng tốt, trẻ ra vài tuổi.”

“ Thế thì tốt, tôi không tới quấy rầy cha tôi nữa, mai tới trò chuyện với ông.”

Mặc dù thái độ người chị họ này khá lãnh đạm, Liễu Cam vẫn niềm nở: “ Vâng, phòng của chị và cháu đã chuẩn bị xong rồi, cơm nước em cũng đã bảo phía nhà ăn lo liệu, Tiểu Nguyệt buổi chiều không muốn ăn, nói là đợi mẹ con chị tới ăn cùng, chị và cháu đi đường xa chắc đói rồi, hay ăn trước.”

Nói rồi vẫy tay gọi phục vụ viên đưa hành lý về phòng, Khương Hồng Thược theo mẹ vào nhà ăn, thấy mợ Triệu Nguyệt và một thanh niên.

Thanh niên đó cười với cô.

Khương Hồng Thược sững người, từ lúc cha cô báo ông ngoại tới, cô đã có linh cảm chuyến đi này không đơn giản rồi.

Liễu Cao cười ha hả nói: “ Hồng Thược, bất ngờ chưa, anh Lục Vĩ của cháu đấy. Cậu ấy ở Mỹ về rồi, cháu còn nhớ không, trước kia ông cụ thích cậu ấy lắm, hay gọi cậu ấy tới nhà chơi cờ đánh bài. Lục Vĩ, không nhận ra được Hồng Thược phải không, con bé luôn sùng bái cháu. Ha ha ha, còn bé mấy năm nay lớn bổng lên, xinh đẹp hơn nhiều, chú còn suýt không nhận ra .”

Thực sự lớn lên rất nhiều rồi, Lục Vĩ không khỏi thoảng ngẩn ngơ, Khương Hồng Thược đứng đó, chiếc áo sơ mi xanh nhạt, quần jean đen thẫm ôm người tôn lên vóc dáng thiếu nữ tha thướt, khuôn mặt xinh xắn như đóa hoa bách hợp thuần khiết, thực sự là cô bé từng ngồi ngựa gỗ cười vang năm xưa đó sao?

Lục Vĩ mỉm cười vịn ghế đứng lên, nhẹ giọng nói: “ Tiểu Thược Dược, lâu rồi không gặp em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận