Trùng Nhiên

Chương 649: Vượt đại dương tới thăm anh. (1)

“ Chào chào cô út, cháu nghe Hồng Thược kể về cô từ lâu. “ Trình Nhiên chào lễ phép chào hỏi, hết sức tiêu chuẩn, lòng hồi hộp vô cùng:

“ Trình Nhiên, cô cũng thường nghe nói tới cháu. “ Lý Vận gật đầu, không nóng không lạnh, không thân thiết, chẳng xa lạ, sau đó khoác áo lên: “ Cô lên xe hút thuốc, cho cháu nửa tiếng.”

Nói rồi bước đi luôn, không rườm ra, cho thấy tính cách dứt khoát của cô.

Lúc này chỉ còn một mình Khương Hồng Thược đối diện với nụ cười không hề tốt lành của Trình Nhiên, khiến cô khó trấn định.

“ Cửu Câu Trại thế nào vậy? Có đứa con trai nào bắt chuyện quá ba câu không? “ Trên đường ra ngoài, Trình Nhiên bắt đầu hỏi tội:

“ Có, chàng trai đương địa bán đồ trúc có tính không? Mình mua ba con châu chấu, người ta còn tặng thêm một con, nói tổng cộng ... “ Khương Hồng Thược xòe tay, làm ra vẻ ngoan ngoãn: “ Hơn năm câu.”

“ Xem ra anh chàng đó không tệ, khéo mồm lắm hả, chắc cũng đẹp trai nữa nên bạn mới nói nhiều thế.” Trình Nhiên tức giận tra hỏi:

“ Đẹp trai lắm, sáu mươi năm trước cầm súng lên chiến trường nhất định là đẹp trai sững sờ luôn. Giờ già rồi vẫn đẹp lão.”

Trơn như trạch, trơn như trạch.

Đây là là Khương Tiểu Ngư bắt không nổi.

“ Không phải nói từ Cửu Câu Trại sẽ đi thẳng tới Bắc Kinh à, sao lại rảnh ‘ghé qua’ đây rồi? “ Trình Nhiên nhất quyết muốn truy cứu tới cùng:

“ Vốn mình cũng muốn đi Bắc Kinh, nhưng cô út mình sắp về Mỹ, mình đi theo, sợ cậu ở bên này không quen thuộc, bị trẻ con Mỹ bắt nạt. “ Khương Hồng Thược bình tĩnh đáp trả, khóe miệng cố giấu nụ cười:

Trình Nhiên vứt bỏ cả liêm sỉ: “ Bị trẻ con bắt nạt thì sao? Bạn ra mặt à?”

“ Thì cậu xin điện thoại của nó, sau đó nói với mình, mình mắng cho. “ Khương Hồng Thược cười khúc khích nhìn mặt Trình Nhiên đen xì: “ Hoặc là ... Ôm một cái an ủi nhé?”

Trình Nhiên nuốt nước bọt: “ ... Lần này không phải mình nói đâu nhé.”

Hai má Khương Hồng Thược đỏ rực ráng chiều.

Đương nhiên là không có bất kỳ hành động nào cả, dù sao đây là ngoài trung tâm nghệ thuật, dòng người đổ ra như thủy triều, bao nhiêu đôi mắt như vậy, chẳng thế làm được gì hết. Hai người đón gió tán gẫu, đứng cùng dưới bầu trời sao, tâm tình cực tốt, Trình Nhiên hộ tống Khương Hồng Thược tới bên xe của Lý Vận, một chiếc Lincoln rất phù hợp với cảnh đêm Washington.

“ Khi nào cô và Hồng Thược đi ạ? “ Trình Nhiên lễ phép hỏi:

Lý Vận dập điếu thuốc lá nữ, nói với Khương Hồng Thược chứ không nhìn Trình Nhiên: “ Mai cô đi làm chút việc, buổi tối cô ở khách sạn đợi cháu ăn khuya.”

Ý tứ câu này rõ ràng, mai cô không xuất hiện, nhưng buổi tối Khương Hồng Thược phải về.

Điều này làm Trình Nhiên bất ngờ lắm, dựa vào sự kiện ở Bảo Quốc Tự núi Nga Mi hôm đó, cùng thái độ của mẹ Khương Hồng Thược, y cứ nghĩ gia tộc sau lưng cô bài xích mình.

Nhưng Lý Vận lại khác hẳn, tuy cô không tỏ ra hữu hảo, nhưng lại rất khoan dung.

“ Mình ở khách sạn gần quảng trường quốc gia, nơi đó có rất nhiều địa điểm hay, sáng mai 9 giờ gặp nhé, dù sao mình chưa từng đi, mai chúng ta đi chơi, hôm nay về sớm.”

Khương Hồng Thược ngồi xe đi rồi, Trình Nhiên vẫn có cảm giác như một giấc mơ.

Bảo sao có câu giấc mơ Mỹ, dù Trình Nhiên biết câu đó có hàm ý khác hẳn, nhưng lúc này đây y gán cho nó ý nghĩ vậy đấy, có làm sao?

Trở về chỗ tập trung của Phục Long, Trình Nhiên chủ động nói với cha mình: “ Cha, nếu con nói con cũng không biết Hồng Thược ở Mỹ, cha có tin không?”

Bất kể là Trình Phi Dương có tin lời Trình Nhiên hay không, thời gian qua hắn áy náy với con, vốn là bản thân công cán còn con mình đi du lịch, rốt cuộc vì công tác không thuận lợi khiến Trình Nhiên lúc nào cũng quan tâm, cả ngày đi theo hắn, chẳng đi chơi đâu cả. Nghe nói Trình Nhiên mai cùng Khương Hồng Thược đi chơi, hắn tương đối ủng hộ, còn lấy ra 1000 USD, dặn Trình Nhiên nên tiêu thì tiêu.

“ Cha, cha quên con cũng là ông chủ à, con không cần cha cho tiền nữa.”

Tiền của con là của con, tiền cha cho là cha cho, không giống nhau, cầm lấy mà tiêu. “ Câu này vốn có vài phần phong thái phú hào, kết quả cuối cùng Trình Phi Dương còn thêm một câu khiến chuyện biến dạng:” Ờ, nếu mà tiêu không hết ... À mà thôi, tiêu không hết thì con vẫn cứ cầm lấy.”

Trình Nhiên đôi khi cũng bất lực, bây giờ cha y vỗ bàn một cái quyết định hạng mục cả trăm triệu, nhưng mà không xóa bỏ được dấu ấn tiết kiệm trên người.

Nhiều người không sao hiểu được, có ông chủ lớn giàu nứt đố đổ vách, nhưng khi ăn cơm đến một hạt không để thừa. Rồi người bất kể vinh hoa phú quý ra sao, vẫn không bao giờ quên viếng mộ người vợ đã mất nhiều năm. Có người đang tuổi vẫn còn tinh lực thịnh vượng, nhưng sống cô độc cả đời.

Không thể hiểu được, vì bản thân không trải qua chuyện của người khác.

Trình Nhiên được 1000 USD này là nhờ hôm nay tâm tình của Trình Phi Dương cực tốt, đây là điều dễ thấy, hoạt động hôm nay rất thành công.

Robert tuy chỉ sở hữu công ty nhỏ, nhưng quả nhiên là nhân vật lão luyện trong nghề, nếu không có gì bất ngờ, tiếp sau đó công tác của Phục Long sẽ rất thuận lợi.

Về tới khách sạn dùng chiếc ThinkPad 600 cồng kềnh mà Triệu Thanh mang theo để lên mạng, đăng nhập vào CQ, vừa mới online một cái dòng chat của Du Hiểu đã trôi vèo vèo, thể hiện tốc độ tay như dân chơi game chuyên nghiệp.

" Chuyến đi Cửu Câu Trại kết thúc viên mãn, báo cho thằng bạn không có nghĩa khí ở bên kia đại dương biết, Dư tiểu ca thành công dẫn đoàn trở về, cả năm nữ sinh biểu thị đánh giá cao độ sự quan tâm chiếu cố tận tình từ đầu tới cuối của tao."

"Tao nói này, mày không hiểu được loại cảm giác bên cạnh có nhiều mỹ nữ vây quanh như thế là sao đâu ... Được rồi, được rồi, tao biết ở bên đó mày đang chảy nước dãi, kiềm chế chút đi."

"Chuyến đi này tao đổ máu mua mấy cuốn phim, chụp rất nhiều ảnh Lão Khương, lưu giữ lại những khoảnh khắc vô cùng ấn tượng. Anh em bao năm, nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm, mày tùy tiện mua cho tao cái GBA mới nhất là được.”

Trình Nhiên trả lời :" Thà chết không lùi, mỹ sắc không đổi chí."

Du Hiểu trả lời nhanh như chớp, giọng điệu sặc mùi dân tiếp thị :" Mày nghĩ cho kỹ, Lão Khương về một cái là cùng cô út của cô ấy đi du lịch rồi, có khi mười ngày nửa tháng mới về, lúc đó mày trở về không thấy người đâu, chẳng lẽ không muốn lấy ảnh giải nỗi sầu tương tư?"

Trình Nhiên nhất thời không biết nói sao.

Du Hiểu thấy mình nhìn xa trông rộng vô cùng, dương dương đắc ý :" Có phải phát hiện tao là thiên tài không? Anh đây làm ăn kém gì mày đâu. Mày nghĩ tao ăn chay à, tao thao túng lòng người không một kẽ hở."

Trình Nhiên bóp chết vụ đầu tư của hắn :" Tao cần ảnh làm đếch gì, mai tao hẹn Lão Khương đi dạo phố, mày có muốn bọn tao chụp cho ít ảnh mà xem cho đỡ thèm không?"

"Con mẹ nó !"

Phía bên kia Đại Dương, Du Hiểu chắc là đập máy rồi.

Hôm sau thời tiết rất tốt, Trình Nhiên nóng lòng đi tới quảng trường quốc gia. Đúng như kỳ vọng, từ xa nhìn thấy Khương Hồng Thược mặc bộ váy ngắn nhất mà y từng thấy cô mặc, chiếc váy hồng đào phơn phớt, cách đầu gối tới cả gang tay, khoe trọn cặp chân thon dài, chiếc áo khoác cùng màu chỉ còn một kiểu cúc điệu đà, mái tóc đen nhánh mềm mại suôn dài phủ lên gương mặt trái xoan đánh son nhẹ. Nếu mọi khi cô chỉ là nữ sinh xinh đẹp, thì hôm nay trong sự xinh đẹp đó có thêm sự quyến rũ gợi cảm của nữ nhân.

Chứng tỏ cô ấy bỏ nhiều công sức cho buổi hẹn hò này.

Trình Nhiên đang hớn hở chạy tới thì vấp chân lảo đảo, bên cạnh còn có cô út mặc áo gió nâu nhạt đeo kính đen hình sự là thế nào?

Lý Vận không bận tâm tới tâm trạng của Trình Nhiên, hời hợt nói: “ Nghĩ lại thì để hai đứa bé đi chơi ở nơi đất khách quê người, cô không yên tâm, hôm nay muốn ăn gì, chơi gì, cô chi trả hết. Cháu hoan nghênh chứ?”

Trình Nhiên nói thế nào đây, nói là sao cô không giữ chữ tín à, uổng công mình thấp thỏm dậy từ sớm, tắm rửa chải chốt một phen, lại còn sức nước hoa.

Đành nuốt nước mắt vào tim, nói lời giả dối nhất từ khi chào đời: “ ... Nhiệt liệt hoan nghênh ạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận