Trùng Nhiên

Chương 593: Giặc ở trong nhà.

Gần đây ở trường Trình Nhiên thường gặp Chương Ngư , nói thẳng ra là y đang theo dõi Chương Ngư , phát hiện hắn hay tới phòng thư tín vào thời gian cố định, Trình Nhiên liền canh giờ tới trước hắn, kiểm tra thư từ đặt trên bàn, liền nhìn thấy vài lá thư gửi cho Chương Ngư .

Trình Nhiên ghi lại, gửi cho Triệu Thanh phái người kiểm tra, sau đó buổi chiều đi học về tới thẳng văn phòng CQ, gọi Lý Minh Thạch và Lâm Hiểu Tùng vào phòng họp.

“ Tài liệu tôi gửi cho các anh lần trước đã xem chưa, thấy thế nào?”

Lý Minh Thạch đánh giá chính diện:” Đã xem mấy cuốn sách và luận văn đó rồi, tác giả có kiến giải cùng lý luận vững chắc ở phương diện quản lý hành chính.”

Lâm Hiểu Tùng gật đầu tán thành:” Tôi và Minh Thạch đã giao lưu ý kiến với nhau, người này nghiên cứu rất chuyên sâu, trước kia tôi từng nghiên cứu qua loại hệ thống hành chính này, nhưng đa phần không dùng được, nếu như có một hệ thống quản lý văn phong hữu hiệu, tiền đồ thị trường sẽ rất tốt. Nhưng cần nguồn lực phổ biến, trong tay tôi không có.”

Hiện giờ lực lượng kỹ thuật của CQ đã quá dư thừa, nhân viên được tuyển vào đều được Lý Minh Thạch và Lâm Hiểu Tùng thừa nhận, năng lực cao, cho nên không tận dụng hết tài nguyên kỹ thuật này, Trình Nhiên muốn tận dụng làm gì đó:” Chuyện phố biến không cần lo, chỉ cần sản phẩm làm ra đủ tiên tiến là có thể thực hiện.”

“ Thế thì chúng tôi liên hệ với người này thử xem.” Lâm Hiểu Tùng nhìn lá thư trước mắt:

Trình Nhiên xua tay:” Không cần, tôi tìm thấy người này rồi, chỉ là tới gặp đối phương cần có sách lược, nếu không thì không công phá được đâu.”

Chương Ngư là người rất cẩn thận, nhưng hắn không ngờ được hắn đang bị người ta tính kế sau lưng.

Gần đây hắn gặp một người trung niên gương mặt đôn hậu, ăn nói bất phàm chủ động tiếp xúc và giao lưu với hắn, đồng thời đưa ra một để nghị rất hấp dẫn khiến hắn động lòng.

Hắn không phải là người dễ động lòng, cứ cảm giác chuyện quá trùng hợp, khi hẹn nhau ở quán cả phê, đối phương nói rõ ý đồ, Chương Ngư mang theo sự cảnh giác, đợi đối phương lộ nguyên hình.

Quãng thời gian kết hôn với cô út của Khương Hồng Thược, chuyện đã trải qua làm hắn mất nhiều lòng tin vào con người, người bên ngoài xưng anh gọi em thân thiết, chẳng ai biết sau lưng toán tính mưu mô gì, chưa chắc người ta đều muốn hại mình, nhưng lợi dụng mình để trục lợi thì là điều chắc chắn.

Nói gì tới người ngoài, cả người thân trong gia đình cũng vậy, cha mẹ hắn thời gian đó áp lực muốn điên cũng là vì đám thân thích hoặc trước mặt hoặc sau lưng nói ra nói vào. Chưa nói phía nhà vợ cũ của hắn có thúc đẩy sau lưng không, cũng có người đơn thuần mất cân bằng tâm lý vì cho rằng hắn "đổi đời", không muốn thấy hắn sống tốt hơn mình.

Có người luôn mồm đeo trên mồm khoe khoang quen biết ai đó hay có thân thích ghê gớm lắm, nhưng chắc gì không muốn kéo người ta xuống bùn giống mình.

Vấn đề của Chương Ngư là, năm xưa hắn đi nhanh hơn tất cả mọi người trong gia tộc đại đa số bình thường hơn hắn, đâu phải ai cũng có may mắn được mỗi người bên cạnh chúc phúc.

Chương Ngư đề phòng đây là một cái bẫy, nên hắn không trả lời đối phương, nhưng đối phương đã xem qua những thứ hắn viết, đề xuất khái niệm với hắn rất tường tận, nếu không phải thành ý mười phần thì là toan tính kín kẽ. Trước tiên hắn thông qua bạn bè xác nhận thân phận đối phương, biết đối phương không phải loại treo đầu dê bán thịt chó, sau đó cố ý lạnh nhạt vài ngày, thấy đối phương tựa hồ thực sự định rút lui mới phát ra vài tín hiệu tích cực.

Hắn đứng ở đường Hoán Cẩm, nhận vài cuộc điện thoại, sau khi đưa ra yêu cầu với người tên Lâm Hiểu Tùng kia, hắn đi vào tiểu viện tường trắng ngói lưu ly.

Lý Tĩnh Bình ở tầng một sớm nhìn thấy hắn qua bức tường chỉ cao tới thắt lưng người, đi tới mở cửa sân.

Cơm nước đã chuẩn bị xong, Lý Tĩnh Bình gọi Khương Hồng Thược xuống chào hỏi Chương Ngư , cả nhà quây quần ăn cơm.

Lý Tĩnh Bình tới hôm qua, hưởng thụ cuộc sống gia đình ở Thành Đô hai ngày rồi lại về Thành Đô chủ trì công tác, vốn tuần này hắn không định tới Thành Đô, sau khi nghe được tin tức của Chương Ngư mới lên đường.

Mấy khi có cơ hội quang minh chính đại uống rượu trước mặt vợ con chứ, Lý Tĩnh Bình cười ha hả rót đầy hai chén rượu:” Đây là tin mừng còn gì, anh sớm nói với em rồi, nghiên cứu của em rất tiên tiến, bảo em tới Sơn Hải phổ biến nó, em không nghe, sao lần này lại động lòng?”

Khương Vi Cầm mặc áo ngủ vải bông, chẳng thay đồ tiếp khách, điều đó cho thấy nhà họ thực sự coi Chương Ngư như người trong nhà.

Cô ngồi đầu xới cơm cho mọi người, vẻ mặt không có biến đối gì, nhưng trong lòng luôn để ý câu chuyện, trước kia chồng cô coi trọng học vấn của Chương Ngư , hắn lại nghĩ rằng là phía cô út của Khương Hồng Thược muốn bù đắp, cho nên từ chối. Vì thế cô rất muốn biết rốt cuộc là ai khiến Chương Ngư đập vỡ được cái mai rủa lấy ra thứ Chương Ngư coi như của báu. Kế hoạch thương nghiệp à, không phải, Chương Ngư không phải người thiếu va chạm, hơn nữa xưa nay cẩn thận, dù năm xưa ly hôn cũng không kích động muốn phấn đấu chứng tỏ điều gì, lần này khiến hắn gật đầu xem ra là người có bản lĩnh.

Khương Hồng Thược có tật giật mình nên im re ngồi ăn, mắt thi thoảng lén đảo qua đảo lại, cô cũng không rõ chính xác Trình Nhiên định làm gì.

Ai mà ngờ được giặc ở ngay trong nhà nên không để ý tới cô.

“ Em từ chối ý tốt của anh và chị dâu, thực sự là kiến thức chuyên nghiệp thì em làm được, chứ làm quan không làm nổi. Hệ thống quản lý hành chính giáo dục của em không phải thiên về tầm quản lý vĩ mô, mà là ở chi tiết nhỏ, nên trên lý luận thì nó là tốt, nhưng đặt vào từng vị trí hành chính, không ai có thể làm tỉ mỉ như thế, quá tốn nhân lực. Nhưng người tới tìm em thì khác, trước tiên bọn họ làm về internet, phần mềm, em chỉ phụ trách nội dung chuyên ngành, đối phương biên dịch thành phần mềm, thêm vào bây giờ máy tính dần phổ cấp, phần mềm giáo dục triển khai tới trường học, đơn vị ... Phối hợp kiến thức của em với tiến bộ kỹ thuật, mới có thể thực hiện được tới mức chi tiết như trong nghiên cứu của em. Đối phương nhắm vào điểm này, làm em khó tử chối. “ Chương Ngư nâng cốc chạm khẽ một cái với Lý Tĩnh Bình:

“ Bọn họ muốn mua đứt kỹ thuật của em sao?”

“ Không ạ, đối phương bỏ tài chính và kỹ thuật, em khống chế phương hướng chiến lược phát triển phần mềm, em tiền hành kinh doanh, chiếm 40% cổ phần.”

Lý Tĩnh Bình hỏi rõ hơn: “ Không bắt em bỏ đồng nào chứ?”

Chương Ngư lắc đầu: “ Chỉ cần em cấp quyền tài sản tri thức, đối phương tiền kỳ bỏ 100 vạn.”

Khương Vi Cầm trầm ngâm: “ Lấy tri thức nhập cổ phần mà cho em 40%, không phải thấp, thậm chí có thể nói là rất có thành ý. Dù sao cái phần mềm quản lý giáo dục này không phải không có em thì không làm được, em gia nhập chỉ giúp làm tốt hơn. Công ty này trước kia làm về cái gì?”

“ Người tìm em tên là Lâm Hiểu Tùng, trước kia làm giám đốc công ty liên doanh ở Thâm Quyến, em có xem vài bài báo về hắn, sau tới Thành Đô sáng nghiệp, người này giỏi giao tiếp, ăn nói khôn khéo, rất tinh minh thực tế, nhưng em cảm thấy hắn không phải chủ sự thực sự, chỉ là người tiếp xúc tiền kỳ thôi. “ Chương Ngư nói chi tiết cho Khương Vi Cầm, tin tức tương quan hắn đã nhờ Lý Tĩnh Bình tra hộ:

Lý Tĩnh Bình xác nhận: “ Lâm Hiểu Tùng đúng là một nhân tài, chuyên ngành của hắn không phải làm phần mềm IP, mà là làm về thị trường, bán sản phẩm, vậy nên sau lưng có người hoặc cả đoàn thể. Người này càng giống nhân vật tiêu thụ, quan hệ, chắc chắn không phải chủ sự.”

Khương Hồng Thược nghe tới đây giật thót một cái.

Bất kể Chương Ngư hay cha mẹ cô đều là người rất lợi hại, có thể xuyên qua biểu hiện thấy bản chất, Trình Nhiên cậu đừng có mà lộ đuôi cáo, nếu không phiền lắm đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận