Trùng Nhiên

Chương 219: Câu chuyện cũ.

Trên đường có kha khá xe rồi, nhưng xe buýt vẫn đi thẳng một mạch tới hậu sơn, sau đó là bắt đầu leo núi, chẳng phải vội, cứ thong thả mà đi, nhìn thấy xe cáp đi qua đi lại trên đầu, gặp cả người quen vẫy tay gọi nhau.

Đến được đại hùng bảo điện ở lưng núi, với người leo núi thắp hương đã là điểm tối cao, số ít thậm chí còn lên núi từ khuya cơ, họ lên đỉnh núi đón ánh bình minh đầu năm. Nhưng cái đó không phải truyền thống, chỉ là mấy người trẻ tuổi bày ra thôi.

Mọi người lên đây đều ở chùa ăn ít đồ chay, cơm chay trong chùa không tệ, nhưng mà Trình Phi Dương và Từ Lan đã chuẩn bị bánh mỳ kẹp thịt rồi, cả nhà thắp hương xong sang một bên ăn lấy sức, chuẩn bị đi gặp cả nhà Dương Hạ lên núi.

Dương Hạ mặc áo thun và áo khoác trắng muốt, đi giày vải màu trắng, đội mũ che nắng, cao ráo thướt tha, tinh khiết như nắng sớm, đôi mắt khép hờ, hàng mi cong cong, cái mũi xinh xắn, cánh môi hồng đứng trước lư hương cầu nguyện, phong tình tiểu mỹ nhân khiến không biết bao nhiêu chàng trai rung rinh.

So với trước kia Dương Hạ quanh năm mặc đồ thể thao bình thường thoải mái tiện vận động, thì giờ cô biết chăm chút ăn mặc hơn nhiều, không chỉ là vì thiếu nữ biết làm đẹp, càng vì gia cảnh nhà cô cũng khác trước nhiều rồi.

Cha mẹ hai nhà đứng lại nói chuyện, còn Trình Nhiên và Dương Hạ ra ngoài cửa chờ, phóng mắt nhìn tới là cảnh núi sông rừng rậm, thành phố Sơn Hải chỉ như phần nhỏ ẩn trong đó, trên đỉnh đầu vạn dặm quang mây, gió nhẹ chuông ngân, cảnh tượng thanh bình.

Trình Nhiên chợt có thêm nhiều hồi ức, hai nhà bọn họ từng leo núi thế này rất nhiều lần rồi, nhưng chẳng bao giờ gặp nhau. Trình Nhiên và Dương Hạ cũng chưa từng leo núi riêng, thường thì toàn là đám bạn ở trong khu tập thể leo núi cùng nhau, đám con trai thích thể hiện với con gái sức khỏe mình tốt thế nào. Nhưng hồi ức đó quay về trong đầu, Trình Nhiên cũng nhớ khi đó mình động lòng với cô gái trước mắt ra sao.

Bên trai đại hùng bảo điện có một đài đá bị gió mưa năm tháng ăn mòn, trước kia đám Trình Nhiên len tới đây, y nổi hứng leo lên đài đá, kết quả không leo lên nổi bị ngã xuống. May là có bậc thềm, đài đá không cao, lăn tròn mấy vòng mới dừng lại, rách cả da, người bên cạnh đều cười trêu chọc, chỉ có Dương Hạ đưa tay kéo y lên.

Ngày hôm đó nắng rất rực rỡ, Dương Hạ cũng vẫn xinh đẹp mọi khi, tích tắc đó làm tim y rung rinh.

Nhưng mà chẳng được bao lâu, Dương Hạ kéo y dậy liền thao thao bất tuyệt mắng mỏ, Trình Nhiên xòe tay ra, trong tay là bông hoa bị dập nát. Tiểu Dương Hạ khịt mũi, bảo y đừng làm cái trò trẻ con, suốt cả ngày lên cơn động kinh, làm cô mất mặt theo.

kỷ niệm đó ùa về một cách rõ ràng, lúc đó Trình Nhiên rất đau lòng, kỷ niệm của y với Dương Hạ luôn lẫn lộn cả ngọt bùi lẫn chua xót như thế. Giờ nghĩ lại chỉ thấy ngọt ngào.

“ Cậu còn nhớ cái đài hoa kia không? “ Dương Hạ như cũng tâm tinh tương thông với Trình Nhiên, chỉ tay hỏi:

“ Ừ có, trước kia cảm giác thật là cao, giờ nhìn chẳng thấy cao nữa.”

“ Khi đó cậu lên hái hoa để tặng ai thế?”

“ Tất nhiên là tặng bạn rồi. “ Trình Nhiên quay sang nhìn Dương Hạ, nhìn gương mặt bị ánh nắng làm bừng sáng:

“ Ừ ... “ Dương Hạ mặt đỏ lên một cách nhanh chóng, từ sau sự kiện tấm thiệp mừng kia, quan hệ hai người thân thiết hơn nhiều, nhưng cả hai ăn ý không thể hiện ra, cô không ngờ Trình Nhiên bỗng nhiên thẳng thắn vậy, nhanh chóng cười khẽ che giấu xấu hổ: “ Đáng tiếc không thành công, ngã mất rồi.”

“ Lúc đó thật mất mặt, mình vốn định tiêu sái leo lên, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống giơ bông hoa trước mặt bạn như đạo soái Lưu Hương.”

“ Khi đó mình không nên mắng cậu như vậy, cậu nhất định không vui.”

Trình Nhiên nhe răng cười: “ Khi đó bạn rất đáng yêu.”

Dương Hạ đối diện với nóng rực ánh mắt Trình Nhiên, có muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được, lúc này tới tai cũng đỏ rực, mặt nóng như phát sốt, không hiểu hôm nay y lên cơn gì đột nhiên biểu lộ tình cảm như vậy. Rốt cuộc cô không nhịn được lại sợ Trình Nhiên khùng lên nói thêm lời gì đó quá đáng vội bỏ chạy, vài bước nhớ ra không quay đầu lại hô: “ Nhớ chiều xem phim nhé.”

Trình Nhiên bật cười nhìn bóng lưng đang chạy đi như con hươu nhỏ sợ hãi, không ngờ Tiểu Dương Hạ cũng có lúc thẹn thùng như vậy, lại lần nữa nhìn đài hoa kia, ở đó một đám con trai vừa rồi nhìn Dương Hạ không chớp đang thể hiện đầy đủ sắc thái ghen tỵ tới hâm mộ.

Rạp chiếu phim lớn nhất Sơn Hải là rạp Nga Mi nằng bên cạnh quảng trường thành phố, sát trung tâm thương mại mới sinh, mẹ Dương Hạ công tác trong hệ thống văn hóa, có quan hệ với rạp chiếu phim, gọi điện thoại để giữ lại vé rất dễ, dù là phim hot nhất.

Buổi chiều mùng 1 Tết, một đám nam nữ tụ tập trước cổng rạp chiếu phim đã thành biển người, có thể cảm thụ rõ ràng sức nóng của Titanic.

“ Mọi người muốn ăn gì, mình mời khách. “ Du Hiểu hào sảng vung tay tuyên bố, xem ra thu hoạch mừng tuổi Tết này không tệ, lúc này ở trước mặt các cô gái, đương nhiên phải biểu hiện một phen:

Diêu Bối Bối thì hí hửng chỉ Trình Nhiên: “ Cần gì cậu mời khách, giờ phải tới lượt Trình Nhiên chứ, cậu ấy là đại địa chủ rồi.”

Công ty Phục Long tiến hành phát tiền thưởng công khai, lại còn lên báo chí lẫn đài truyền hình, chuyện lần đầu tiên mới có này gây xôn xao dư luận cực lớn, đương nhiên càng là đề tài nóng ở khu tập thể. Diêu Bối Bối ở nhà được nghe không ít chi tiết chuyện Trình Phi Dương một tay vực dậy Phục Long thế nào, cả cha mẹ cô đều ghen tỵ với vận may của nhà Trình Nhiên. Kỳ thực nhà cô, Liễu Anh, Du Hiểu, Dương Hạ tuy trong nhà có nói ra nói vào, song đều ủng hộ Trình Phi Dương, có cổ phần ở Phục Long, chứ không nghe Triệu Bình Truyền xúi bẩy đòi đổi thành tiền mặt chèn ép tài chính lưu động của Trình Phi Dương.

Lần này chia hoa hồng, bọn họ đều được một khoản tiền, đương nhiên là so với người làm việc trong Phục Long thì không nhiều, tùy số cổ phần mà nhận từ 5000 - 7000. Tiền không phải quá nhiều với nhà họ, nhưng đây là dấu hiệu cho thấy một công ty không có năng lực sinh tồn đã sống rồi. Đồng thời nhà Trình Nhiên rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền cũng khiến mọi người suy đoán, dám chắc là nhiều nhất công ty, có khi phải trăm vạn.

Nói chung mọi người đều thống nhất cho rằng, nhà Trình Nhiên phát lớn, thực tế nhà y cơ bản không thay đổi là bao, chỉ quà cáp nhận được nhiều hơn.

Trình Nhiên cũng thoải mái, xưa nay y không phải người keo kiệt chuyện tiền bạc, tất nhiên điều kiện là y phải có tiền đã: “ Được, mọi người muốn ăn gì tùy thích.”

Vừa mới dứt lời thì Dương Hạ lườm một cái: “ Trình Nhiên, cậu nhiều tiền lắm hay sao mà tiêu pha bừa bãi như thế! Quên trước kia phải vay tiền mình à, có lần nào không phải lúc mới có tiền mừng tuổi thì rộng rãi, sau đó nghèo kiết xác.”

Số còn lại đồng loạt nhìn sang, Du Hiểu háy mắt, Liễu Anh thì trêu: “ Ái chà chà, Dương Hạ, bây giờ đã quản cả tiền của Trình Nhiên rồi kia đấy, bọn mình tiêu tiền của Trình Nhiên, bạn xót sao?”

“ Cái gì chứ, nói gì vậy ... “ Dương Hạ luống ca luống cuống, không biết giải thích thế nào:

Chuyện mọi người vào hùa trêu chọc hai người bọn họ thành truyền thống rồi, không coi là thật, nhưng mà Dương Hạ thường chỉ "hứ" một tiếng chẳng thèm quan tâm, chứ đâu cuống lên như thế, không muốn nghi cũng không được.

Nhất là sau sự kiện Giáng Sinh, không ai biết Dương Hạ tìm riêng Trình Nhiên nói chuyện, chỉ biết sau đó hai người này thân mật, chẳng lẽ là oan gia không đánh không thành? Ai cũng tò mò.

Có gian tình, hai người này nhất định có gian tình.

Chỉ có Diêu Bối Bối là không hiểu có đầu óc chập mạch kiểu gì, vô tư nói: “ Mọi người làm sao thế, Dương Hạ chỉ lo Trình Nhiên vèo một cái tiêu hết tiền, sau đó lại phải cho cậu ấy vay thôi mà.”

Liễu Anh bĩu môi: “ Giờ Trình Nhiên là tiểu phú hào rồi, làm gì thiếu tiền chứ.”

“ Hừ, tiền của công ty cha cậu ấy, có phải là của cậu ấy đâu, cậu ấy chỉ có chút tiền mừng tuổi thôi.”

Trình Nhiên cuối cùng phải biểu thị mình mời khách một lần vẫn được, chỉ là lúc này những quán xá đã đông nghịt người rồi, cả đám quyết định đợi xem phim xong rồi cùng đi ăn.

Tết mà, bụng có bao giờ biết đói đâu.

Titanic không thẹn là viên đạn nước mắt của thế kỷ, kể cả với Trình Nhiên, dù đã xem không chỉ một lần, vẫn có cảm giác khó tả khi nhìn từng cảnh phim diễn ra trước mắt, xót xa cho những gì sắp xảy đến, thực sự không thẹn là sách giáo khoa kinh điện của điện ảnh. Phải biết rằng James Cameron trước khi quay The Terminator vẫn để lại ấn tượng là kẻ ba hoa ở Hollywood, thế nhưng chính người nửa đường xuất gia, không được ai coi trọng, lại sinh ra bộ phim vĩ đại như The Terminator. Về sau tinh hoa phát ra thì không cách nào thu lại được, hết The Terminator, Titanic, True Lies, Avatar ... Bản chất đều là câu chuyện rất bình thường, nhưng được ông hóa thành thần kỳ, lưu trữ trong thư viện kinh điển của nền điện ảnh.

Đây chính là bậc thầy trong nghề mà chúng ta hay nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận