Trùng Nhiên

Chương 487: Vợ ai người nấy dỗ. (2)

Lục Vĩ hiện là phó huyện trưởng một huyện dưới thành phố Nam Châu, cách khá xa Thành Đô, đó là nơi không chỉ kinh tế phát triển mà còn là khu vực có tiếng về nghiên cứu khoa học, hắn mỉm cười :” Cháu rất yêu thích giọng ca của Tần Tây Trăn, nên cũng biết việc này ạ, nhưng bản thân sự việc không đáng chú ý bằng sức mạnh dẫn dắt dư luận của truyền thông internet. Cháu cảm thấy đây là thứ nguy hiểm.”

Trình Nhiên dựng tai thỏ lên tức thì, người này quả nhiên không tầm thường, nhìn ngay ra điểm quan trọng nhất của toàn bộ sự việc.

Để ý bên cạnh, Khương Hồng Thược có vẻ ngẫm nghĩ rồi gật đầu, hiển nhiên cũng tán đồng lời này. Cô nàng này thích luận điệu, góc nhìn mới mẻ, hiển nhiên bị lời của Lục Vĩ thu hút rồi, làm Trình Nhiên không khỏi hơi không thoải mái.

Nếu đối tượng là người khác thì không sao, y không hẹp hồi như vậy, nhưng lại là Lục Vĩ.

Khương Vi Cầm “ồ” một tiếng :” Sắc bén lắm, xem ra suy nghĩ của cháu giống dì rồi đấy, tốc bộ truyền bá tin tức của internet quá nhanh, khác hẳn với loại truyền thông truyền thống, đây có thể trở thành mối nguy hại trong tương lai.”

“ Tôi chưa biết chuyện mọi người nói, nhưng tôi tán đồng với đánh giá của chị Khương về thứ internet này. Tôi để ý tới vấn đề này gần đây thôi, báo giấy nhanh nhất cũng phải mất nửa ngày tới một ngày, ti vi thì trừ tin tức trọng đại ra, đại đa số là ghi hình phát lại, không có hiệu lực thời gian. Nhưng còn tin tức trên mạng, chỉ cần mọi người biết vào mạng, sẽ ngay lập tức biết đầu kia có chuyện gì, đây là thứ vũ khí nguy hiểm, phải cẩn thận mới nó. “ Tổng giám đốc tập đoàn Tây Ngạn là Lạc Khâm cũng tán đồng:

“ Nếu mọi người chưa biết thì tôi kể cho nghe. “ Cao Tụ kể vắn tắt câu chuyện ầm ĩ kia, sau đó nói: “ Nếu là trước kia gặp phải sự kiện này, những nhân vật có máu mặt ở Hong Kong ai chẳng có quan hệ với truyền thông, chỉ cần phái đội ngũ luật sư ra, khống chế các nguồn tin chính thống, mấy tờ báo nhỏ lẻ chẳng thể gây song gió gì nữa. Nhưng ở trên mạng thì không ai kiểm soát được, sự kiện này chính là ví dụ điển hình của lời người đáng sợ, chưa biết thực hư ra sao thì cổ phiếu Đổng Phu đã như đi xe lao dốc rồi, cái này không thể để nó phát triển một cách tự do được nữa.”

Trình Nhiên không ngờ tới sự kiện này khiến nhiều người sinh ra cảnh giác với internet như vậy, những người ở đây đều có địa vị, rất có khả năng thúc đẩy thảo luận của cơ cấu tương quan về kiểm soát internet.

Cơ mà không sao cả, đây chỉ là chuyện sớm muộn, dù y có vô tình thúc đẩy nó đi nhanh hơn tiến trình thực thôi, coi như mọi người làm quen sớm với băng giá mùa đông đi, dù gì y đạt được mục đích rồi, sau này sóng cả ngợp trời cũng chẳng sao cả.

Nguyên Huệ vợ của Cao Tu Hiền thấy nhiều người chú ý chủ đề này, hơn nữa có một chàng trai tên Lục Vĩ lại còn được mẹ Khương Hồng Thược tán thưởng, lòng sốt ruột, lên tiếng giục: “ Cao Lâm, thời gian trước chẳng phải thời gian trước con còn cùng cha con thảo luận chuyện này à? Có cái nhìn thế nào, nói ra cho các chú các dì nghe đi, để mọi người chỉ bảo cho.

Trần Tuệ Nghiên hơi bĩu môi, cô rất ghét Nguyên Huệ, chỉ bảo cái gì chứ, lại bắt đầu khoe khoang đấy, chẳng qua khác với mọi lần khoe xe, khoe tiền, lần này khoe con mà thôi.

Nguyên Huệ tất nhiên có lòng riêng, nhưng thông cảm được thôi. Ở đây toàn là người có vai vế ở Thành Đô, nếu sau này con mình phát triển ở nước ngoài thì thôi đi, nhưng nếu về nước, nếu chiếm được thiện cảm người ở đây, sau này biết đâu lại cần dùng tới.

Nói tóm lại cứ kiểm lấy cái ấn tượng tốt, chắc chắn không thể nào sai được.

Lý Tĩnh Bình cười nói: “ Đúng vậy, các cháu ở nước ngoài, lại còn là các quốc gia phát triển, chắc càng cảm thụ rõ hơn làn sóng mới này, nói cho mọi người nghe.”

“ Đúng thế đấy anh, chúng nó dùng mấy thứ hiện đại lắm, hướng dẫn mà tôi chịu thua. “ Nguyên Huệ mỉm cười, mắt thì liên tục ra hiệu cho con:

Cao Lâm cũng không phải là người ngại ngùng, hiện càng không cần khiêm tốn: “ Từ sự kiện này cháu thấy, trong tương lai các cổng thông tin thành xu hướng chủ đạo của truyền thông, internet là phát minh vĩ đại, nó sẽ thay đổi hoàn toàn cách sinh hoạt của con người giống như đường sát, xe hơi, ti vi đã từng làm được.”

“ Năm 1994, học sinh Hoa Kiều Dương Trí Viễn ở đại học Stanford đã từ bỏ bằng tiên sĩ sắp có được, kiến lập lên công ty Yahoo, hai năm sau cái công ty thành lập trong xe hơi này đã thành người khổng lồ với giá trị lên tới 850 triệu USD. Năm 96, Bill Gates bỏ ra 400 triệu USD chỉ để mua một email điện tử do một lập trình viên Mỹ nghiên cứu ra, có tên là Hotmail, ở Mỹ ví dụ tương tự nhiều vô kể.”

“ Mạng internet là một cái mỏ vàng, là cuộc cách mạng kỹ thuật, giống như kỹ thuật đường sắt năm xưa vậy, các quốc gia phát triển Châu Âu sẽ hưởng thụ trái ngọt của cuộc cách mang này trước, thứ tới đến chúng ta. Hiện giờ các công ty sáng nghiệp ở Mỹ đang bùng nổ, chỉ cần một ý tưởng sinh ra, sẽ nhanh chóng thành lập công ty, huy động vốn rồi lên thị trường chứng khoán, nhiều người chỉ qua một đêm đã hưởng thụ cuộc sống biệt thự du thuyền rồi.”

Nghe Cao Lâm nói một tràng dài, Ngụy Vi Thanh đẩy mắt kính lên tiếp lời: “ Thế nhưng điều cậu nói là ở Mỹ, không phải ở trong nước. Tôi biết một số học trưởng, cũng học theo người Mỹ sáng nghiệp ở trong nước, nhưng không ăn thua, lúc thành lập thì tán dương vô số, kết quả đều be bét. Tôi biết bọn họ mỗi ngày làm việc mười mấy tiếng, ăn uống tạm bợ duy trì hạng mục của mình, suốt ngày chạy khắp nơi xin tài chính. Đợi tới khi nước Mỹ hình thành địa vị lũng đoạn, sau đó vươn xúc tua tới Trung Quốc, các trang web của Trung Quốc làm sao cạnh tranh nổi với các công ty có nguồn vốn hùng hậu của Mỹ, e rằng internet trong nước khi đó sẽ bị người Mỹ thống trị.”

Ngụy Trung Hiền tuy không hiểu về internet lắm, nhưng ông ta hiểu quy luật kinh tế, đặt mạnh ly rượu xuống: “ Internet do người Mỹ phát minh, công ty lớn đặt ở chỗ người ta, mô hình thương nghiệp của người ta cũng tiên tiến hơn, thôi, để người Mỹ chơi hết đi, chúng ta khỏi chơi nữa. Tương lai mà đánh nhau, người ta cắt cáp quang một phát, chúng ta quay về luôn xã hội nguyên thủy.”

Đừng thấy ông ta ăn nói thô lỗ mà coi thường, người này hiện giờ đà thăng tiến rất mạnh ở hệ thống chính pháp, con người thật của ông ta căn bản không hề giống biểu hiện bề ngoài.

Bình thường lúc nào cũng to mồm, gặp chuyện gì câu cửa miệng là " Tôi không hiểu mấy cái đó", khiến người ta thấy ông ta thô kệch. Nhưng kỳ thực thứ ông ta nói, người khác không hiểu ngay ra được.

Những người biết tính ông ta đều cẩn thận suy nghĩ mấy lời này.

Nguyên Huệ thấy mọi người tán đồng với con mình thì không che giấu được sự đắc ý, ánh mắt mấy lần nhìn về phía Khương Hồng Thược ... Cô con gái này của Khương Vi Cầm và thị trưởng Lý chẳng những xinh đẹp xuất sắc, lại còn học Thập Trung, biểu hiện cả ngày hôm nay giáo dưỡng rất tốt, nếu con mình mà kiếm bạn gái như thế, còn gì tốt hơn.

Mặc dù lờ mờ nghe đồn lai lịch Khương gia không nhỏ, kể cả nhà mình kém hơn một chút, nhưng mà con mình ưu tú, tương lai tươi sáng, đó mới là điều quan trọng. Càng nghĩ càng thấy khả năng, ánh mắt nhìn Khương Hồng Thược càng tha thiết.

Khương Hồng Thược bị bà ta nhìn tới toàn thân thiếu thoải mái, đành giả vờ không nhận ra, nhìn bên kia đám La Duy gần như không xen vào được câu nào, há mồm nghe rõ ràng chỗ hiểu chỗ không, cô càng không vui. Vốn là bữa cơm mời bạn bè tới chơi, rốt cuộc thành thế này, cô cảm thấy có lỗi.

Trình Nhiên đang cắm cúi ăn, đột nhiên thấy chân bị đá một cái, hơi ngẩn người, lập tức hiểu là ai, đưa mắt nhìn sang thì Khương Hồng Thược dáng vẻ rất chăm chú vào câu chuyện, ặc, tín hiệu này rất rõ ràng, cô nàng muốn y tham gia.

Cơ mà Trình Nhiên quyết định chiến lược hôm nay là chủ động phòng ngự, lấy tĩnh chế động, liền khẽ đánh mặt về phía Khương Vi Cầm, ý bảo không tiện.

Y nghĩ thế nào Khương Hồng Thược sẽ hiểu ý mình.

Ai ngờ chân tức thì bị dẫm cái nữa, gương mặt Khương Hồng Thược lạnh thêm một chút.

Một ách hai tròng, tôi khổ quá cơ, nhưng mà Trình Nhiên không phải đắn đo gì, một bên là Khương Vi Cầm, một bên là Khương Hồng Thược, lựa chọn bên nào không phải là rõ ràng à?

Vợ ai người nấy dỗ vậy, mẹ vợ để cha vợ lo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận