Trùng Nhiên

Chương 738: Nặng tựa Thái Sơn. (2)

Trình Nhiên trầm ngâm một chút nói: “ Thực ra trong số nhà nghiên cứu, tôi luôn bội phục viện sĩ Vương Tuyển, ông ấy phát minh ra kỹ thuật thiết kế in mẫu bằng laser. Nước ta là quốc gia đầu tiên có kỹ thuật in ấn, cũng là quốc gia đầu tiên in ấn bằng chữ in rời ... Nhưng vì thời cận đại kỹ thuật Trung Quốc lạc hậu, thế nên tới thế kỷ 19 chính quyền Trung Quốc khi đó đưa về kỹ thuật tiên tiến đầu tiên của phương Tây là súng ống, thứ hai đáng buồn thay, lại là kỹ thuật in ấn mà chúng ta vốn đi đầu.”

“ Lại tới thập niên 70, khi Trung Quốc hoàn thành phổ cập công nghiệp, bắt đầu theo đuổi kỹ thuật tiên tiến thế giới, kỹ thuật xuất bản sách của Trung Quốc chính là thứ hạn chế toàn bộ việc nghiên cứu của chúng ta, một cuốn sách mỏng muốn in cần mười mấy ngày mới ra được thị trường, sách mấy trăm trang, chu kỳ xuất bản có khi cần cả năm.”

“ Khi đó giới báo chí các nước Anh, Mỹ, Đức toàn bộ dùng kỹ thuật in điện tử rồi, bọn họ nghiên cứu in ấn chữ Hán, chuẩn bị chiếm lĩnh thị trường Đông Á. Chúng ta ngay cả sách vở của mình mà còn không tự chủ được, nói gì tới phát triển.”

“ Khi đó chúng ta vì khắc phục hiệu suất ngành xuất bản, khởi động kế hoạch 748. Vương Tuyển cũng gia nhập kế hoạch.”

Lý Thái Hành khẽ gật đầu, ông là người trải qua thời kỳ đó, nên biết câu chuyện này.

“ Được hỗ trợ của cục công nghiệp, Vương Tuyển tổ chức đội ngũ, kiên trì theo đuổi kỹ thuật in laser khác với kỹ thuật của các nước Âu Mỹ, năm 81 đưa ra phiên bản đầu tiên, năm 83 có phiên bản thứ hai, nhưng thiếu kinh nghiệm sản xuất số lượng lớn, nên có rất nhiều lỗi.”

“ Năm 1984, công ty IBM Mỹ tới Tân Hoa Xã giới thiệu sản phẩm, người Tân Hoa Xã tích sực sử dụng phần mềm của Mỹ, khuyên tổ hạng mục của Vương Tuyển từ bỏ đi, người ta đã có sẵn sản phẩm rồi, mang về dùng thôi, phát triển gì nữa. Đến năm 1985 nhật báo Nhân Dân bỏ 4,3 triệu USD mua thiết bị in ấn của công ty HTS Mỹ.”

“ Đội ngũ của Vương Tuyển không có đồng nào nữa, kế hoạch 748 đi vào đường cùng, một số cán bộ tận dụng chút quyền lực cuối cùng thời đại kinh tế kế hoạch, lệnh Nhật báo Kinh Tế thuộc quốc vụ viện dùng thiết bị của Vương Tuyển, nhờ đó họ mới có chút kinh phí ít ỏi. Nhưng Nhật báo Kinh Tế cũng đưa ra thông điệp cuối cùng, nếu phiên bản 3 mà không xử lý hết lỗi, bọn họ sẽ mua thiết bị nước ngoài. Vương Tuyển tranh thủ từng giây từng phút, cuối cùng mùa hè năm 1987 giải quyết gần như toàn bộ vấn đề.”

“ Năm 1988, Vương Tuyển được Nhật báo Kinh Tế toàn lực ủng hộ, thiết bị nâng cấp đời thứ 4, mỗi giây xử lý được 110 chữ Hán, nhanh nhất thế giới. Một cuốn sách trước kia mất cả năm chờ đợi, giờ chỉ tốn ba ngày.”

“ Năm 1989, toàn bộ thiết bị in ấn nước ngoài phải rút khỏi thị trường Trung Quốc. “ Trình Nhiên nhìn tất cả mọi người: “ Tôi chỉ đơn giản muốn làm việc như Vương Tuyển đã làm.”

Mọi người nghe tới nhập thần, không biết câu chuyện đó ảnh hưởng lớn tới Trình Nhiên thế nào mà có thể nhỡ kỹ từng mốc thời gian như vậy, nhưng ít nhất ai cũng thấy quyết tâm của y rồi, có chút lý tưởng hóa, nhưng nếu không có tinh thần lãng mạn đó, ai đi làm chuyện này?

Hồ Chí Vĩ hít sâu một hơi: “ Tôi nhận việc này, vậy tên hạng mục là gì? Tôi nghĩ, phải có một cái tên, Vương Tuyển lấy tên hạng mục là Hoa Quang, rất hay, vậy chúng ta thì sao?”

Trình Nhiên hơi nhìn mày, lẩm bẩm: “ Tần Hoàng Hán Vũ Đường Tông Tống Tổ ... Vậy gọi là Hán Vũ số 1 đi, hi vọng Hán Vũ của chúng ta giống Hoa Quang của viện sĩ Vương Tuyển năm xưa, thắp lên ngọn đuốc ở lĩnh vực chip điện tử.”

Ngày hôm đó đội ngũ hình thành còn trải qua một sự kiện khiến người ta nghĩ lại vẫn thấy máu sôi lên, mọi người xem đi xem lại văn kiện của công ty ARM mà Triệu Thanh mang tới, ai nấy như nhặt được chí bảo. Lấy lời Lý Thái Hành mà nói, giống như nông hộ suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, thức khuya dậy sớm đột nhiên có con dâu xinh đẹp từ thành phố tới, nhìn kiểu gì cũng thấy yêu thích.

Mọi người quay sang hoặc kích động bắt tay nhau, hoặc ôm chặt lấy nhau, từ giờ trở đi bọn họ thành chiến hữu rồi.

Lý Thái Hành tay run run vuốt ve số tài liệu đó, ông nói: “ Sau thập niên 50, chúng ta dựa vào hệ thống nghiên cứu khoa học và công nghiệp quốc phòng của Liên Xô, cùng với nhân tài du học về nước, kiến thiết lên ngành bán dẫn trong nước, chúng ta một dạo bám sát nước Mỹ, nhưng càng về sau càng tụt hậu.”

“ Do thể chế, do năm thời kỳ hỗn loạn, rồi cả cấm vận, phong tỏa, chúng ta từ lạc hậu 5 năm, từng bước từng bước một bị bỏ lại mấy chục năm .... Quốc gia nghèo khó khốn cùng, thập niên 50, 60, tổng đầu tư kế hoạch 5 năm còn chẳng bằng một công ty lớn quốc tế. Tới năm 77, tọa đảm công tác khoa giáo ở đại lễ đường, viện sĩ Vương Thủ Vũ phát biểu, toàn quốc có 600 xưởng sản xuất bán dẫn, nhưng sản lượng mạch điện một năm, chỉ bằng một phần mười nhà máy Nhật sản xuất trong một tháng.”

“ Ông ấy còn nói, viện sĩ Hạ đã hơn 80 rồi, không làm nổi nữa, ông ấy cũng đã sáu mấy, sắp hết sức rồi, nếu như tới thế hệ của tôi, Trung Quốc còn chưa làm ra được chip của mình, vậy thì sản nghiệp công nghệ thông tin của chúng ta cũng chấm dứt.”

Nói rồi vỗ vỗ vai Trình Nhiên, nước mắt tuôn rơi, cái vỗ vai ấy từ hồ đang truyền đạt thứ gì đó, nặng tựa núi Thái Sơn.

Trình Nhiên nhìn Lý Thái Hành, nhìn hai anh em Nhiếp Vân Nhiếp Xuyên, kỳ thực không bi quan tới mức đó, sau thế hệ của ông, còn có hai anh em này có thể vỗ tay truyền lửa: “ Bác, hôm nay cháu dẫn hai anh em họ tới, bác thử xem có dùng được không?”

Hai anh em Nhiếp gia rụt rè căng thẳng đối diện với những câu hỏi của Lý Thái Hành, giống như hai đứa học sinh tiểu học. Lý Thái Hành tìm hiểu phương hướng hai anh em họ đang theo đuổi, kết cấu tri thức, trải qua chút hồi hộp ban đầu, hai anh em càng nói càng hăng, càng nói càng không dừng lại được, mặt mày hồng hào. Lý Thái Hành từ người đặt câu hỏi thành phụ họa, chẳng hề để ý tới thân phận cao vời của mình, lúc này cũng như đứa bé hiếu kỳ.

Nhiếp Vân là người nhiều cảm xúc nhất, mấy ngày qua hắn nghĩ rằng mình đắc tội với Trần Dược coi như chấm hết rồi, nhưng trước mặt hắn bây giờ là Lý Thái Hành, còn có cả giáo sư Hồ Chí Vĩ sắp dẫn dắt đội ngũ, đều là đôi cánh rộng làm nơi che chắn mưa gió cho hắn.

“ Thật là kỳ quái, một nhân tài ưu tú như thế này ở ngay trong Đại học Trung Nam, vì sao trước kia tôi lại không biết? “ Lý Thái Hành nhìn Nhiếp Vân với ánh mắt kinh ngạc của người bất ngờ phát hiện ra kho báu:

Nhiếp Vân hơi ngại ngùng: “ Viện sĩ Lý quá bận rộn, em từng nhiều lần tới nghe thầy diễn giảng ở Đại học Trung Nam, nhưng không có may mắn được nói chuyện với thầy.”

Lý Thái Hành vỗ trán, đúng là một năm ông chẳng về Đại học Trung Nam mấy lần, không ngờ để lọt một nhân tài quý giá thế này. “ Bây giờ thì có rồi, sau này phải thường xuyên báo cáo cho tôi ... Làm cho tốt đấy, nếu có chỗ nào không tốt, tôi sẽ hỏi cậu.”

“ Vâng.”

Nhiếp Vân ưỡn ngực gật mạnh đầu, thế nhưng không ai biết trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ, hắn có thể bốc phét với bạn bè "tôi từng trò chuyện với viện sĩ Lý rồi".
Bạn cần đăng nhập để bình luận