Trùng Nhiên

Chương 559: Lại là nhiệm vụ chính trị.

Nếu Trình Phi Dương chỉ là tổng giám đốc của Phục Long thôi thì đã đành đi, không cần bày vẽ thế này, Cao Thế Kim cũng không muốn mất mặt hạ mình lấy lòng. Thế nhưng ngày hôm đó trở về, Cao Thế Kim vận dụng hết mọi mối quan hệ nghe ngóng về Trình Phi Dương, đến khi nghe chuyện Lôi Vĩ vì đá phải cục sắt Phục Long nên mới bị vào trại giám đợi xét xử, hắn mới giật mình.

Cho tới nay dòng chảy ngầm do sự kiện đó gây ra còn chưa kết thúc, đã có quan lớn trong tỉnh vì đó mà ngã ngựa rồi.

Tới lúc này trong mắt Cao Thế Kim, Trình Phi Dương không phải là tổng giám đốc bình thường nữa rồi, nên biết khi hắn kinh doanh cũng phải nộp tiền bảo kê cho thế lực thậm chí chỉ là dựa hơi Lôi Vĩ thôi, thuộc lại râu ria tôm tép, mỗi lần tên đó tới ăn uống miễn phí, hắn thở không ra hơi.

Vậy mà người anh họ này kéo đổ cả lão đại của lão đại luôn, còn không mau lấy lòng mới lạ.

Trình Phi Dương đi nhanh tới dìu cô ba ngồi xuống, cô ba là người thế hệ cũ rồi, cực kỳ coi trọng quan hệ tông tộc, nắm tay Trình Phi Dương rơi nước mắt, kể lại chuyện năm xưa trong nhà khó khăn. Trình Phi Dương vốn là người thông minh nhất gia tộc, phải dừng học tập đi làm lính, bà cứ tiếc mãi, bây giờ có tiền đồ rồi, bà vui lắm ...

Cao Thế Kim ở bên cạnh liên tục phụ họa, hắn biết biểu hiện trước kia của mình không tốt, làm hai bên có khoảng cách. Giờ nói gì cũng vô nghĩa rồi, người ta không phải ngốc mà không biết ý đồ của hắn, thế nên cố gắng hết khả năng dùng giọng điệu "thân thích", "trước kia thế nào cũng là người một nhà" để nhích tới gần.

Trình Phi Dương không để ý tới hắn, chủ đề nói tới bối phận trên là chính, ít nhắc tới bản thân, cũng không để cô mình thấy anh em trong nhà xích mích.

Thím ba của Trình Nhiên, em của Cao Thế Kim, không biết sao lỡ mồm, nói thời gian trước mẹ mình bị bệnh, mấy người con trai chỉ vào bệnh viện thăm một lần, từ đầu tới cuối chỉ có mình cô chăm sóc, khiến con cô lần đó có kỳ thi quan trọng cũng bị ảnh hưởng thi không tốt.

Cao Thế Kim rối rít nói, quãng thời gian đó bận rộn chuyện cửa hiệu, vì quá bận rộn, cả hai đứa em của hắn cũng thế, cơ bản không dứt ra được, nhưng tiền gửi cho em gái chăm sóc mẹ thì không thiếu đồng nào, hắn còn gánh phần lớn.

Trình Phi Dương mặt hơi lạnh: “ Bận rộn không phải là cái cớ, chú chỉ có một người mẹ thôi, nếu có gì không hay, hối cũng chẳng kịp.”

Cao Thế Kim vâng dạ, mồm mép rất khói, nhận sai, nói hối hận, rồi mắt còn đỏ lên.

Ngược lại bà cụ thấy con trai bị Trình Phi Dương nói nặng lời thì nói mấy đứa con mình đều rất ngoan, biết quan tâm tới mẹ, bà không bệnh gì nặng, chẳng qua đường huyết thấp nầm viện, con cái còn có cả gia đình phải lo, cuộc sống bây giờ khó khăn hơn trước kia ...

Trưởng bối ngồi bàn trưởng bối, tiểu bối ngồi bàn riêng, có Trình Nhiên, Cao Thiều Ninh, hai đứa em trai và đứa em gái nữa ngồi ăn cùng nhau.

Đáng lẽ bữa cơm này chưa tệ lắm, dù sao chuyện người lớn, trẻ con còn chưa hiểu hết, cũng không ảnh hưởng nhiều. Song Từ Lan đợi mãi rốt cuộc cũng có cơ hội rồi, ra sức khoe thành tích của Trình Nhiên, nhất là điểm số học kỳ vừa rồi, nhớ tới từng môn, nói vanh vách, bộ dạng đắc ý cực.

Trình Nhiên thì vẫn nhớ trước kia mẹ rất ghét mấy người hay khoe con, mỗi lần tham gia mấy buổi liên hoan về thường nhại giọng mấy người thích khoe con để chế giễu, bây giờ chẳng khác gì.

Xem ra chả ai cao quý hơn ai, trước kia mẹ không khoe vì không có cơ hội thôi.

Cao Thiều Ninh và mấy đứa em nhìn Trình Nhiên chằm chằm: “ Anh, học ở Thập Trung có áp lực không?”

“ Áp lực lắm. “ Trình Nhiên gần đầu, thời gian qua áp lực nặng nề, bây giờ cũng đang áp lực đây này, đừng nhìn anh như nhìn sinh vật lạ ở sở thú nữa:

“ Thế mà anh vẫn đứng thứ hai.”

“ Lần này anh phát huy rất tốt.”

Nói ra thì Trình gia cũng có gien học tập lắm, ví như cha y tự học thành tài, cô hai y học cũng rất giỏi nhà mở hiệu photo sống dư dả, nếu không phải mê mạt chược thì làm lớn rồi, Trình Bân nhờ trình độ học vấn tốt mà leo cao ở hệ thống công an. Hay nói tới thế hệ này, Trình Tề mà không lao vào sáng nghiệp thì học cũng không hề tệ.

Nhưng mà điểm yếu cũng rất rõ ràng, cô hai y đó, thích chơi mạt chược bỏ luôn sự nghiệp, rồi Trình Tề rất văn nghệ, y khỏi nói rồi là tên bay nhảy nhất, chỉ cha y vào quân đội mới rèn được tính kỷ luật kiên trì.

“ Phía trước anh còn có một người là sao?”

“ À, cô ấy làm đúng hơn anh một đề.”

Cao Thiều Ninh sau đó không hỏi nữa, nhưng mà mắt đảo tròn không biết đang nghĩ gì.

Trình Nhiên lập tức đề phòng, y có kinh nghiệm với đám thiếu nữ tuổi này rồi, nhìn là biết cô em họ đang tuổi nổi loạn này chưa thôi đâu, không ngoan ngoãn như mấy đứa bé kia, y gắp thức ăn cho chúng, để chúng khỏi nhìn mình.

“ Anh nhớ hôm chúng ta cùng đi tham dự hôn lễ kia chứ? “ Đại khái nghĩ ra điều muốn hỏi, Cao Thiều Ninh hỏi: “ Chị xinh đẹp mà anh chặn đường trêu chọc là ai? Quan hệ gì?”

“ Bạn thân.” Trình Nhiên đáp ngắn gọn:

“ Bạn kiểu gì, thân tới mức độ nào, đã hẹn nhau đi chơi riêng chưa? Đã nắm tay hay làm gì khác rồi? “ Cao Thiều Ninh bắn pháo liên thanh: “ Nghe nói mẹ chị ấy là quan lớn đấy!”

“ Cho nên? Vậy cô ấy không nên có bạn à? “ Trình Nhiên hỏi lại, khéo léo lờ đi mấy câu hỏi bên trên:

“ Không, ý em không phải thế, cảm giác chị ấy đối xử với anh rất hiền hòa, chị ấy thật khiêm tốn, xem ra người có thân phận thực sự rất khiêm nhường.”

“ Em nói câu này không đúng rồi, người có thân phận cao mà huênh hoang cũng nhiều lắm, trăm người trăm tính mà. Hơn nữa anh nói cho em nghe, trên đời này không có khiêm tốn hay kiêu ngạo tuyệt đối, đó chỉ là cách hành xử trong từng giai đoạn trường hợp thôi. Làm việc thu hút chú ý thì dễ quy tụ lòng người, khiến em làm việc khác càng thuận lợi, mà khi ở lúc đầu sóng ngọn gió thì giảm chú ý xuống, cơ sở khiêm tốn là bất kỳ lúc nào cũng có thể kiêu ngạo. Cho nên cái luận điểm người khiêm tốn khiêm nhường gì đó, anh không tán đồng, vì muốn kiêu ngạo cũng không qua nổi người khác, nên khiêm tốn che giấu xấu hổ thôi.”

Cao Thiều Ninh và mấy đứa em lại lần nữa mắt tròn mắt dẹt, bọn họ nghe như hiểu như không: “ Chẳng lẽ học sinh giỏi đều nói chuyện như thế à?”

Trình Nhiên cười thầm trong lòng, chủ yếu là nói cho em váng đầu khỏi hỏi anh mấy câu riêng tư quá mức kia thôi, xem ra hiệu quả khá tốt, Trình Nhiên tiếp tục gắp thức ăn cho mấy đứa nhỏ hơn, lòng khá đắc ý về thủ đoạn của mình.

Nhưng mà y coi thường Cao Thiều Ninh rồi, chưa được bao lâu ngọt ngào hỏi: “ Anh, chiều này anh có bận không?”

Trình Nhiên gật đầu ngay lập tức nói: “Bận lắm.”

“ Vớ vẩn, em vừa nghe mẹ anh nói chuyện, cả nhà anh hôm nay đều rảnh. “ Cao Thiều Ninh ngẩng cao đầu, động tác hơi mạnh làm bím tóc đung đưa, dụ khị :” Chiều nay bọn em biểu diễn ở nhà hát lớn của tỉnh, em có vé nội bộ, anh đi xem nhé.”

Thấy hai anh em "trò chuyện thân thiết", mẹ Cao Thiều Ninh xen vào: “ Trình Nhiên chưa biết nhỉ, Ninh Ninh học khiêu vũ đấy, lần này đoàn kịch của nó có biểu diễn nên được chọn, nên có vé nội bộ, ngoài kia bán 88 đồng một vé, cháu đi xem khỏi phí.”

Trình Nhiên nhìn cô em họ, không phải quá xinh đẹp nhưng vóc dáng rất tốt: “ Em biểu diễn à?”

“ Anh đi xem sẽ biết. “ Cao Thiều Ninh hai tay ôm mặt, chớp chớp mắt làm bộ dạng đáng yêu:

Trình Phi Dương lúc này cũng nói vào, đại khái vừa rồi hứa hẹn với cô mình là sau này trong nhà thân thiết hơn, nhưng mà hắn thì bận, nên đẩy trách nhiệm cho con: “ Trình Nhiên, chiều đi xem cổ vũ cho em con đi.”

Rồi, lại nhiệm vụ chính trị nữa, Trình Nhiên hết cách đành phải gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận