Trùng Nhiên

Chương 441: Năm 1999

Tòa nhà Phục Long Thành Đô vốn là tổng bộ của công ty Hoa Thông, được xây vào năm 1992, cao 17 tầng. Vào thời điểm đó ở Thành Đô được xem là một tòa nhà siêu cao tầng rồi, mặt ngoài toàn nhà ốp đá nhám màu trắng xám, thiết kế tòa lầu giống như trục khuỷu của động cơ, thêm vào trên đỉnh gắn ăng ten phát sóng, mang cảm giác tương lai giống hình ảnh trang bìa tạp chí Science Fiction World đang bày trên bàn Trình Nhiên.

Trình Nhiên còn nhớ trước kia mình thích đứng ở chân tòa nhà cao tầng ngước mắt nhìn lên, tốt nhất là ngày trời quang đêm khuya đầy sao, như thế trong tầm mắt của y, phảng phất mình giống như đang ở trong chiến hạm không gian, tiến về vũ trụ vô tận.

Không nhớ lúc đó là khi nào, chắc là tầm 10, 11 tuổi, còn bây giờ là năm 1999, Trình Nhiên 18 tuổi rồi.

Trình Nhiên đứng từ trên sân thượng nhìn xuống, xem lẫn giữa các tòa nhà cao tầng là nhà ngói đen thời Minh Thanh để lại, điểm xuyết ít kiến trúc gạch đỏ, nhiều hơn nữa là căn nhà dân thấp lè tè, nối dài liên miên. Giờ tan tầm hai bên đường dùng trụ bê tông ống sắt ngăn cách ra chật kín xe đạp kêu leng keng.

Thành bắc có diện tích ngoại ô rộng lớn, thành nam hiện là công trường tưng bừng, chim chóc kết bạn bay qua bầu trời. Tuyến tàu hỏa chở hàng chưa chuyển đường vẫn ở phía tây, một số học sinh nam nữ mặc đồng phục mộc mạc đang vẫy tay tạm biệt nhau khi con tàu chạy sầm sầm trên đường ray dưới ráng đỏ chiều tà.

Nhiều năm sau ở Thành Đô không còn nghe thấy tiếng tàu hỏa nữa, khi đó dù là âm thanh chẳng hề dễ nghe đó cũng thành một hoài niệm.

Tàu hỏa chạy đi phương xa, thời đại cũng ầm ầm tiến về phía trước.

Khi nhân loại chuyển từ thế giới tín hiệu sóng điện từ sang thế giới tín hiệu kỹ thuật số, một cuộc biến cách chưa từng có lặng lẽ phát sinh.

Chỉ là đa số mọi người ngẩng đầu nhìn trời mà chẳng biết mưa gió sắp tới, không biết cúi đầu nhìn đất, đêm khuya ở vách núi vẫn đi phăm phăm, rồi rơi xuống vực.

Chỉ có bộ phận rất ít, bọn họ ngửi được mùi hơi nước trong không khí, biết bão táp đang tới gần.

Cái tương lai đó, thế giới nhân loại trước kia không thể nào dự đoán và tưởng tượng được tốc độ phát triển của nó.

Khoa học viễn tưởng là cửa sổ nhìn tương lai của nhân loại, nhưng dù tác giả khoa học viễn tưởng giỏi nhất đương đại, đối diện với tương lai đó cũng hổ thẹn.

Đó là thời đại được gọi là bùng nổ thông tin.

Mặc dù cách cục các quốc gia không thay đổi, nhưng cách cục xã hội thực sự đã thay đổi, có những người lĩnh ngộ được quy luật phát triển của tương lai, kiến lập nên trật tự mới trở thành những lãnh tụ của thời đại mới.

Trình Nhiên đứng ở tầng thượng của tòa nhà Phục Long, nhưng chẳng phải là đang nhìn về về tương lai hay suy ngẫm gì vĩ đại, mà nhìn "thiết bị bắt chim" trước đó y dùng năm viên gạch xếp thành, trên đã đóng nắp, chứng tỏ là bên trong có hàng rồi.

Lòng mừng rỡ, loại thiết bị bắt chim này y được truyền thừa từ cha, không có gì ghê gớm cả, lấy bốn viên gạch xếp thành cái hố, dùng que trúc chống một viên nữa, lộ ra cái hố phía dưới rồi rải một ít gạo, trúc bị húc gãy sẽ làm viên gạch sập xuống, thế là xong.

Trình Nhiên cẩn thận he hé viên gạch ở bên trên ra, để lộ một con chim nhỏ tham ăn màu xám, đôi mắt tròn màu đen kinh hoàng nhìn y. Trình Nhiên móc trong túi ra một nắm gạo, cẩn thận cho nó ăn, không bao lâu con chim sẻ chẳng ngờ không bay nữa, đại khái là đói lắm rồi, cứ đứng đó không ngừng mổ thức ăn trong tay Trình Nhiên.

Phía dưới loáng thoáng có tiếng hát vọng lên, đó là lễ hội đón năm mới của Phục Long, Trình Nhiên tham gia được một lúc không chịu nổi liền lên sân thượng chơi. Tết Xuân năm nay Phục Long không cần phải quá thắt lưng buộc bụng, tuy triển khai đầu tư rất nhiều, nhưng đơn đặt hàng liên tiếp giúp tiêu thụ mang về lượng lớn tài chính dự trữ.

Việc Lôi Vĩ và Vương Lập Cương bị bắt về cơ bản đã giúp giải phóng năng lực sản xuất của các nhà máy bản địa Thành Đô, đặc biệt Phục Long còn đưa ra một kế hoạch hỗ trợ giúp các nhà máy đỏ đổi mới nâng cấp dây chuyền sản xuất.

Kế đó Trình Phi Dương còn ký kế hoạch bồi dưỡng công nhân, sẽ phân theo đợt tiến hành, phái công nhân tới cơ cấu tương quan ở quốc gia Châu Âu tham quan lấy kinh, không đóng cửa làm xe, để tầm nhìn bắt kịp với quốc tế. Điểm đến đầu tiên là những xí nghiệp Nhật Bản. Trong hội nghị cuối năm, Trình Phi Dương đã công bố tin tức này, đồng thời biểu thị :" Rất nhiều xí nghiệp trứ danh của Nhật Bản từng trải qua giai đoạn cửu tử nhất sinh, nhưng bây giờ bọn họ vẫn sống tốt, đó là thành công. Bởi thế, chủ đề của chúng ta bây giờ là phải đi ra ngoài, học tập tấm gương thành công đó."

Phục Long năm nay làm rất nhiều việc, đầu tư vào nghiên cứu, thành lập công ty liên doanh với cơ cấu điện tín địa phương, tất nhiên còn phân tán đầu tư vào các loại hạng mục. CQ của Trình Nhiên là một trong số đó, lại còn có Lý Minh Thạch tham gia, khiến nhiều người thấy hắn làm chuyện vớ vẩn, tài lớn dùng vào việc nhỏ, chỉ là ngoài mặt không tiện nói gì.

Lễ hội chúc Tết của Phục Long vẫn mấy trò cũ, các bộ phận tự biểu diễn tiết mục, đại đa số là biểu diễn hợp xướng, không ca cách mạng thì cổ động sản xuất, hoặc kinh kịch, Trình Nhiên ngay từ sáng sớm đã thấy nhiều người trong khu bôi mặt như đít khỉ, cổ lỗ thật, nhưng mà rất có không khí, không khí cả khu tập thể rộn ràng như lễ hội, đám trẻ con trong khu cũng đang ngồi xem reo hò say sưa.

Chỉ là hình thức văn nghệ này với Trình Nhiên mà nói thì cổ quá rồi, y không chịu nổi, đó là một sự thiệt thòi của người trùng sinh, thực sự rất khó hòa nhập.

Đột nhiên nghe thấy có tiếng động sau lưng, Trình Nhiên quay đầu lại, thấy cha từ hành lang đi lên sân thượng, bắt mắt nhất là hai cái má tô đỏ, buồn cười lắm, nhưng lại khiến người ta không cười nổi.

Trong ký ức của y, lần gần nhất cha ăn mặc thế này lúc còn trẻ trung, giờ trán đã có nếp nhăn, khóe mắt hằn càng sâu.

Lễ hội chưa kết thúc, Trình Phi Dương phát biểu xong liền trốn, hai cha con có điểm này giống nhau, không thích xã giao phiền phức, không phải là kém hay ngại, đơn thuần là không thích, lúc cần chưa bao giờ tránh.

Trình Phi Dương rốt cuộc cũng không nhịn được cười: “ Cha, có phải là mấy đồ đệ của cha xúi cha lên hát không?”

Trình Phi Dương xua xua tay, bộ dạng không đành lòng nhắc tới, ngồi xuống cạnh Trình Nhiên: “ Đáng lẽ ngày nghỉ phải để con đi chơi thoải mái, nhưng thời gian này con nên ở nhà thì hơn, đi đâu thì nhất định phải gọi Trần Văn Quảng đưa đi, đừng ở một mình.”

“ Vâng con biết.”

Tuy Lôi Vĩ và kẻ liên quan trong tổ chức của hắn đã bị bắt giữ, nhưng đó chỉ là bộ phận có chứng cứ xác thực thôi. Vẫn còn những kẻ ngầm qua lại với Lôi Vĩ, hoặc là thân thích, không ở trong tập đoàn, thậm chí có cả đường dây ngầm chưa lộ diện. Mặc dù chỉ có cực ít người biết được vai trò hạch tâm của Trình Nhiên trong việc thúc đẩy chuyện này, nhưng đề phòng vạn nhất, chuyện chưa hoàn toàn lắng xuống, cứ cẩn thận vẫn hơn.

Trình Bân mới chính là người đang ở trong tâm bão, rất bận rộn, vài ngày trước vẫn gặp mặt Trình Phi Dương, cảnh cáo anh mình không nên lơ là, nhất là phải để ý bảo vệ Trình Nhiên.

Vì trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chẳng thà làm hơi quá một chút còn hơn là phải hối hận.

Hai cha con ngồi cạnh nhau, nhìn thiết bị bắt chim cứ như xuyên việt thời không tới, Trình Nhiên rải rất nhiều gạo, con chim sẻ kia vẫn thong thả mỏ ăn, dần dà thu hút những con chim khác tới.

Trình Phi Dương có chút hoảng hốt, còn nhớ năm xưa vật chất thiếu thốn, trong nhà không có điều kiện mua những món đồ chơi đang thịnh hành với đám trẻ con thời đó, lại không muốn con tủi thân, dẫn Trình Nhiên mới bảy tám tuổi, đi lên sân thượng khu tập thể cũ lắp thiết bị bắt chim. Khi đó Trình Nhiên vừa gầy vừa nhỏ, nghịch thì không ai bằng, sân thượng đầy cỏ dại, thoắt cái chui vào trong cỏ biến mất.

Mà bây giờ, vẫn là cái bẫy bắt chim đó, nhưng Trình Nhiên thì đã cao hơn cả hắn rồi, sống lưng hắn vẫn thẳng tắp như cán thương, nhưng người thì hình như co lại, không còn cao lớn nữa.

Người cha không còn cao lớn nữa ngồi xoa đầu con trai, xoa mãi làm cho mái tóc mềm của Trình Nhiên bù xù như cái tổ chim, ánh mắt Trình Nhiên u oán, đây là cha ruột mình đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận