Trùng Nhiên

Chương 158: Hung dữ cái gì chứ?

Từ nhỏ tới giờ Tần Tây Trăn vì tập vũ đạo mà gặp qua thương tích như bong cân, trẹo chân, rạn xương vô số lần, sau khi vào Xuyên Âm, bạn học gặp vấn đề tương tự không ít, cô rất có kinh nghiệm xử trí.

Ngón tay Tần Tây Trăn chạm vào cổ chân Trình Nhiên, chỉ cảm thấy nó vừa mềm mại vừa láng mịn vô cùng, nhưng y không thấy hưởng thụ tẹo nào, ngược lại còn không khác gì con dao sắc lạnh kề cô..

“ Chuyện này, thực ra ...”

Trình Nhiên không kịp giải thích nữa rồi, Tần Tây Trăn đã sắn tay áo lên, hai cánh tay trắng như ngó sen còn thấy cả huyết quản xanh lờ mờ trên da thịt.

Sau đó.

Roẹt!

Ống quần Trình Nhiên cứ như thế bị đôi tay của búp bê Trung Hoa Tần Tay Trăn dùng tay không xé ra.

Trình Nhiên choáng váng.

Cái quần thể thao rộng rãi bằng vải của y bị xé dễ như không, tua vải rũ xuống như cờ bại trận, bắp chân lộ ra, nước da màu đồng, hết sức rắn chắc, không giống bề ngoài mỏng manh, nhưng quan trọng là, không có vết tích bị thương nào.

Mặt Tần Tây Trăn mỗi lúc một âm u, đôi mắt như vầng trăng sáng đã ẩn vào mây mù.

“ Kỳ thực, em, em chỉ muốn nói là ... Cô, cô đối xử với em tốt một chút là được. “ Trình Nhiên có chút sợ hãi:

Tần Tây Trăn đứng thẳng lên, khẽ phủi bụi trên đầu gối: “ Giờ tôi sẽ ... Đối xử tốt với em .”

Tiết mục của ban nhạc bị cắt ngang bởi tiếng bôm bốp xen lần bàn ghế di chuyển, va chạm.

Trình Nhiên lao ra khỏi phòng học, Tần Tây Trăn đuổi theo, nghiến răng ken két: “ Có giỏi thì đứng chạy .”

Sau đó cô nhìn thấy Trình Nhiên vấp phải ống quần te tua, ngã cái oạch ở hành lang, còn lăn vài vòng, bò vội dậy, cuống cuồng chạy tiếp.

Ban nhạc đằng sau cười nghiêng ngả.

Gương mặt đanh lại của Tần Tây Trăn rốt cuộc cũng phì một cái cười ra tiếng, cô phải cố gắng, cố gắng lắm mới giữ hình ảnh thục nữ của mình.

Trong ngày mùa đông gió heo hắt ấy, có một bông hoa bùng nở, tươi đẹp vô cùng.

Cuộc đời là như vậy, con người ở mỗi giai đoạt có một hành trình khác nhau, sẽ trải qua nỗi đau của bướm phá kén để trưởng thành. Thứ nên nhớ thì nhớ, điều cần quên thì phải quên ...

Cô đã hạnh phúc hơn rất nhiều bạn bè cùng trang lứa, cô vẫn đi theo con đường âm nhạc mình đam mê, sống trong môi trường tương đối bình yên, có lẽ tương lai ngày ngày sẽ thế này.

Có lẽ đó là cuộc đời về sau của cô.

Cô lâu giọt nước mắt chảy ra, nghĩ hôm nay là ngày vui nhất từ khi tới Nhất Trung làm việc.

……. ……

……. ……

Nghĩ lại tình cảnh khi đó Trình Nhiên vừa sợ vừa buồn cười, mình chỉ đùa một chút thôi, ai mà ngờ Tần Tây Trăn trông thì yểu điệu mà khỏe như trâu vậy, xé một phát rách ống quần của mình, cô gái đó từng luyện công hay sao.

Tâm tình là thứ có thể lan truyền, có những chuyện, miệng tuy không nói ra, nhưng lại khiến người ta cảm giác được.

Ví như Trình Nhiên không coi Tần Tây Trăn là giáo viên thực sự, ở chỗ Tần Tây Trăn, cô cảm giác được điều đó.

Cho nên quan hệ hai người khà kỳ quái, Tần Tây Trăn không phục, muốn thể hiện uy giáo viên, Trình Nhiên thì trơn tuồn tuột.

Nói thực sự thì Trình Nhiên thấy thân thiết với khí chất phái học viện của Tần Tây Trăn, cô gái đó khiến y hồi ức lại rất nhiều việc thời đại học.

Mặc dù bề ngoài là cô gái ngoan đoan trang thục nữ, bản chất ... Đáng yêu ngốc, kiểu mà chọc rất vui ấy.

Chuyện Trình Nhiên bị rách quần tuy gây chú ý, nhưng phía ban nhạc không ai tiết lộ ra, vì thế mọi người chỉ cho rằng y đi giúp ban nhạc làm khổ sai tới rách cả quần mà thôi, ngoài khiến người hai bên đường đi được trận cười hả dạ ra thì không có gì khác.

Diêu Bối Bối không bỏ qua cơ hội trêu ghẹo: “ Trình Nhiên, cậu không có tiền mua quần áo à? Bảo mẹ cậu mua cho cái chất lượng chút đi, nếu không ba cái cậu đang mặc chẳng bằng một cái của người ta.”

Mọi người đều hỏi han, tuy lời nói chứa sự quan tâm, nhưng mà không thiếu phần thấy buồn cười, cũng có vài nữ sinh mẫn cảm hơn để ý tới cách ăn mặc của Trình Nhiên, thực sự bình thường tới mức đáng thương.

Trong khu tập thể nhà Trình Nhiên tất nhiên không phải là kém nhất, nhưng cũng thuộc nửa dưới, lương Từ Lan vốn không cao, Trình Phi Dương ngoài lương ra thì chẳng biết kiếm thêm gì cả, thời quốc xí làm ăn tốt nhiều đãi ngộ thì họ coi như khá, nhưng mà giờ cắt đi đãi ngộ sống bằng lương phát chậm thì hơn ai được.

Trong khi những nhà như Diêu Bối Bối, Liễu Anh thì gia đình sớm ra ngoài làm ăn rồi, cha Dương Hạ cũng đã giảng hòa với gia đình ở Thành Đô, mẹ cô là cũng chuyển tới vị trí tốt hơn, cha cô thì cũng có việc làm ra tiền hơn công việc cũ nhiều, điều kiện gia đình thay đổi nhanh chóng.

Ở sơ trung Nhất Trung thì nhà như Trình Nhiên nhiều lắm, một năm mua một đôi giày, quanh năm mặc đi mặc lại bộ quần áo, chẳng có gì là lạ, nhưng lên cao trung Nhất Trung thì khác, ở đây có rất nhiều nhà có điều kiện, chưa tính gần 1 phần 3 là học sinh Gốc Đức vốn coi là trường quý tộc.

Thế nên nghe Diêu Bối Bối nói vậy, một số ánh mắt nhìn Trình Nhiên liền chuyển ngay chỗ khác, không ai hỏi han thêm nữa.

Trình Nhiên mất một lúc liền hiểu ra, bạn học của y đều vẫn rất đơn thuần lương thiện, cố ý không nhìn y quá nhiều, để y đỡ tủi thân.

Nhưng chính loại cẩn thận giữ gìn tự tôn này lại vô ý gây tổn thương nhất.

Cha y vừa mới nhận được khoản tiền đầu tiên của cục bưu điện, số tiền này chưa đủ nhét vào cái động không đáy của Phục Long, nào nghiên cứu, nào sản xuất, nào kênh tiêu thụ, nào bồi dưỡng nghiệp vụ, nào là tuyển người ... Thế nên như mẹ y nói, nhà họ nói cho cùng vẫn nghèo rớt.

Trình Nhiên không nghĩ nhiều về chuyện này, y muốn kiếm tiền thì chẳng khó, theo tin anh cả Trình Tề truyền về từ Thành Đô thì quảng cáo Tam Quốc Sát diễn ra rất thuận lợi. Phía bên cửa hiệu của dì thì ngày ngày bận rộn, khi không có đơn đặt hàng, bọn họ sẽ làm board game, giờ mọi người thuần thục rồi, mỗi tuần đều đặn chuyển hàng cho Trình Tề qua công ty vận chuyển.

Vì sản lượng có hạn cho nên mỗi tuần chỉ gửi đi chừng 70 đến 100 bộ.

Trình Nhiên tính toán, cửa hiệu của thím hai đã đạt tới cực hạn rồi, nếu muốn nâng cao sản lượng thì phải mở rộng cửa hiệu, tuyển thêm nhân thủ, nhưng việc này không có lãi, chẳng bằng kiếm công ty xuất bản làm thay. Chuyện này thì lại tốn một đống tiền, đây là chuyện làm ăn anh em trong nhà góp vốn, đâu ra nhiều tiền như thế, giờ đành trước tiên bán lẻ tẻ, kiếm ít tiền rồi tính sau.

Một câu nói vô tâm của Diêu Bối Bối làm nhiều học sinh trong lớp trầm mặc, nhất là Trương Phong, Lý Đức Lợi, Trịnh Thu Anh không khỏi nhìn lại bản thân, nhà Trình Nhiên nghèo khó như vậy mà còn cố gắng học tốt, bọn họ đúng là sống trong phúc mà không biết.

Sau này phải cố gắng hơn.

Tiết cuối cùng ngày hôm đó, Dương Hạ không ra ngoài, cô cùng Du Hiểu tán gẫu, Du Hiểu nhờ Dương Hạ nghe ngóng vài nữ sinh múa cùng.

Dương Hạ nhìn Du Hiểu dò xét: “ Đừng tưởng mình không biết, khẳng định là cậu đi thăm dò tình báo giúp người ta, loại chuyện này không tiện làm quá nhiều đâu. “ Nói tới đó mặt cô hơi nhăn lại:” Này .. Du Hiểu, đừng nói là cậu cũng bán cả mình nhé? Nhất định là có rồi, cậu muốn chết phải không? Có tin hôm nay ...”

Thấy Dương Hạ cầm hộp dụng cụ lên định ném, Du Hiểu hết hồn hết vía: “ Khoan, khoan, mình giúp Trương Hâm trong khu tập thể của bọn mình nghe ngóng mà, đâu phải ai xa lạ ... Trương Hâm thì nghe ngóng bạn làm gì? Dương Hạ bạn là ai chứ, trêu chọc vào bạn chỉ chuốc khổ vào người mà thôi .... Vết xe đổ của Trình Nhiên là đủ.”

Dương Hạ từ từ đặt hộp dụng cụ học tập xuống.

Trình Nhiên quay sang hai bọn họ, làm bộ mặt đau khổ hết mức: “ Sao tôi nằm im cũng trúng đạn thế này hả?”

Cả hai cùng phì cười, Du Hiểu tranh thủ nói: “ Tao nói đúng mà, đâu phải ai cũng có thể chọc vào Dương Hạ của chúng ta ... Nào nào quay lại chuyện cũ, nữ sinh đó nhà ở đâu, nếu có số điện thoại thì càng tốt, tính tình thế nào .”

“ Cậu mơ đi. “ Dương Hạ vỗ vỗ đầu Du Hiểu như đối xử với trẻ con, sau đó lấy trong túi ra một thứ màu đen đưa Trình Nhiên: “ Cho cậu đấy.”

Đó là một sợi dây thừng màu đen, rộng bằng ngón tay, bện bằng vải, khá co dãn, Trình Nhiên không hiểu: “ Cái thứ này dùng làm gì?”

“ Buộc ống quần, cậu định để người ta cười suốt quãng đường về nhà à? “ Dương Hạ lườm y một cái, sau đó vỗ sợi dây thừng đó xuống bàn, xoay người đi về chỗ, đầu ngẩng cao như con thú nhỏ kiêu ngạo:

Trình Nhiên để ý mái tóc Dương Hạ xõa xuống vai, vừa nãy cô ấy dùng nó để buộc tóc.

Cuối cùng Trình Nhiên không thể dùng dây buộc tóc của con gái nhà người ta đi buộc ống quần được, nhưng mà Dương Hạ cho y một gợi ý, y xé thêm hai góc quần, buộc lại, thoáng cái trông thời thượng hẳn.

Du Hiểu về nhà không muốn đeo cặp sách, chỉ muốn mang ít sách bài tập, nhìn thấy trên bàn Trình Nhiên có sợi dây thừng màu đen, thế là lấy dùng luôn.

Buộc vở lại với nhau theo hình chữ thập, thắt nút ở giữa, trông như kiểu người ta buộc gói thuốc, tan học cầm ở tay đung đưa, cùng Trình Nhiên vè nhà.

Dương Hạ đã đi trước bọn họ một chút, mái tóc luôn buộc gọn gàng hôm nay buông xõa, phiêu tán trong gió tối, rất có cảm giác tiên tử, dọc đường thu hút không ít ánh mắt, Du Hiểu nghe thấy một nam sinh huých vai bạn nói nhỏ :" Nhìn kìa, Dương Hạ đấy ..."

Nếu chỉ là xinh đẹp thôi thì Dương Hạ không gây chú ý tới vậy, nhưng kỳ thi vừa rồi bài văn của cô được dán trước toàn trường, đó là vinh dự ngay cả người đứng đầu khối như Trình Nhiên cũng không có. Kết hợp cả hai yếu tố xinh đẹp, thông minh, một nữ sinh cấp nữ thần đang dần xuất hiện ở Nhất Trung.

Nhưng nữ thần đó lại là người mình nhìn lớn lên từ nhỏ, từng cùng họ giấu pháo trong đống là trêu người ta, từng cùng nhau lên núi bắt thỏ, thậm chí hồi tiểu học còn hung hăng dẫn bọn họ sang lớp khác đánh nhau vì tội bắt nạt Trình Nhiên.

Là bạn mình đấy, Du Hiểu thấy vinh dự lắm, vẫy tay gọi: “ Dương Hạ, bọn mình cùng về đi.”

Hắn tưởng rằng vừa rồi Dương Hạ không nhìn thấy mình nên mới đi thẳng, cho nên còn vẫy tay cao để định vị.

Kết quả là Dương Hạ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bọn họ: “ Các cậu tự xéo về nhà đi, ai mà thèm đi cùng các cậu.”

Khi Dương Hạ quay ngoắt bước đi nhanh hơn, biến mất trong đám đông tan học, một đám người vui mừng trên đâu khổ người khác chỉ trò Du Hiểu cười nhạo.

Du Hiểu bị bẽ mặt, tức điên quay sang quát Trình Nhiên: “ Cô gái đó bị điên à, hung dữ cái gì chứ?”

Trình Nhiên cũng thộn mặt, vừa khi nãy chẳng phải còn vui vẻ à: “ Mày hỏi tao làm gì, tao biết thế quái nào được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận