Trùng Nhiên

Chương 120: Đừng để ý, thằng đó bị thần kinh đấy! (3)

Nhưng mà Cổ Đồng cứ nghĩ tới chuyện Tạ Phi Bạch đã đi rồi còn quay lại đá vào mặt mình là hận sôi gan, dùng giọng điệu thâm trầm nói: “ Không chơi được hắn chính diện thì chơi sau lưng, tao sẽ cho hắn chết vì ai cũng không biết. “

Tương Ba tò mò: “ Mày nói thật xem nào, rốt cuộc giữa bọn mày xảy ra chuyện gì?”

Lý Vĩ hơi ngần ngừ cũng nói ra, nhưng mà nói khác đi: “ Khi đó bọn tao và Tề Thịnh đi cảnh cáo thằng Trình Nhiên lớp số 9, kết quả là thằng Tạ Phi Bạch đó không biết ở đâu chui ra xen ngang, chẳng nói chẳng rằng lao vào đấm đá bọn tao, làm thằng kia chạy mất ... Thế nên bọn tao mới bực nó.”

Tương Ba hỏi gấp: “ Cái gì, mày vừa nói ai? Chúng mày và Tề Thịnh định chỉnh ai?”

Cổ Đồng thấy hắn phản ứng mạnh như thế cũng hơi giật mình:” Trình Nhiên lớp số 9, làm sao? Đừng nói cha nó cũng là Tạ Hậu Minh không đụng vào được nhé.”

Lý Vĩ có đầu óc hơn Cổ Đồng một chút, vừa rồi nói tới Tạ Phi Bạch, Tương Ba liền muốn rút lui, giờ nghe tên Trình Nhiên một cái thì mặt âm u như trời đổ mưa.

Hai thằng này xem ra có mâu thuẫn, có khi không nhỏ, hay lắm, vậy thì đổi người, dù sao hắn cũng không ưa gì thằng Trình Nhiên đó, thằng đó là nguồn cơn làm chúng bị đánh đau, lại còn giọng điệu nói chuyện rất gợi đòn nữa.

Nghĩ vậy Lý Vĩ chỉ Tề Thịnh đứng cách đó không xa, làm bộ không liên quan kỳ thực luôn chú ý câu chuyện bên này: “ Tương Ba, Tề Thịnh muốn dạy cho thằng Trình Nhiên đó một bài học. Sao? Rốt cuộc có được không?”

Vẻ mặt Tương Ba hết sức khác thường, nói từng chữ một: “ Để tao kể cho bọn mày một chuyện.”

Thằng đó lại còn có cả một câu chuyện nữa à? Chẳng lẽ cũng là loại khó chơi?

Cổ Đồng bực mình: “ Tương Ba, mày thiếu nghĩa khí quá đây, giấu giấu giếm giếm thế là sao, nói thẳng ra xem nào.”

“ Nói thẳng ra à? Chúng mày khi đó có mấy người? Bọn tao khi đó có mười bảy người đấy đuổi đánh thằng Trình Nhiên đó đấy.”

Đám còn lại sững người nhìn Tương Ba, mười bảy đánh một chẳng lẽ lại thua?

“ Tao nói cho chúng mày biết, Tề Thịnh muốn chơi thằng đó kệ nó ... Còn bọn mày, đừng có mà vào hùa, chúng mày muốn chết à?”

“ Mẹ nó, sốt cả ruột, nói rõ hơn một chút xem nào? “ Cổ Đồng sốt ruột giục:

“ Chuyện ngày hôm đó như thế này ... “ Tương Ba nghĩ lại chuyện cũ, cảm tưởng như lại bị Trình Nhiên cuộn sách giáo khoa làm gậy đập vào mặt lần nữa vậy: “ ... Sau đó mấy người cầm đầu bọn tao đều bị mời phụ huynh, tao bị cảnh cáo nghiêm trọng. Còn về chân tướng thì không quan trọng nữa ... Bọn mày không biết trường tao khi đó có lão chủ nhiệm giáo vụ tên Chương Minh, lão ta không phải giáo viên, mà là thằng lưu manh mới đúng, tao rất nghi lão ta trước kia từng lăn lộn giang hồ ... lão ta nắm được thóp bọn tao, lão ta không quan tâm đúng sai, lão ta chỉ cần kiếm cớ chỉnh người khác, có thằng trong nhóm bọn tao bị lão ấy tát vỡ cả kính, lão ấy chơi thật đấy.”

“ Sao, mày bảo bọn tao vì sao tốt nghiệp rồi không trả thù à? Mẹ nó, lão ta đánh người bao nhiêu năm rồi, mày nghĩ lão ta vẫn ngồi yên ở ghế phó hiệu trưởng thì dễ chơi chắc?”

“ Sau chuyện đó hiệu trưởng trưởng tao còn bắt điển hình, đuổi học hai đứa. Thiếu chút nữa thì tao cũng bị đuổi học rồi.”

Không biết từ khi nào Tề Thịnh thấy bên này hình như xảy ra sự cố cũng tới gần nghe.

Đợi Tương Ba vừa mới nói xong, đám người xung quanh ồn ào chỉ trích.

“ Thằng đó thực sự vô sỉ.”

“ Loại chuyện ấy mà nó cũng làm ra được à?”

“ Đáng lẽ phải đánh chết nó luôn mới đúng.”

Tề Thịnh lạnh lùng hỏi: “ Thế mà bọn mày chịu để yên cho nó ả, chẳng lẽ không muốn trả đũa?”

“ Đương nhiên là muốn. “ Tương Ba khi đó cả bọn bị kiểm điểm trước trường xong còn tụ tập uống bia một bữa, tuyên bố đợi tốt nghiệp sẽ dạy cho Trình Nhiên một bài học.

Thế rồi đến khi tốt nghiệp, chẳng thằng nào trong nhóm nhắc tới chuyện này nữa, cứ như nguôi giận rồi vậy, nguyên do tự biết trong lòng.

“ Cái thằng Trình Nhiên đó, thực sự là một thằng điên, trông bên ngoài nó hiền lành vậy chứ, bên trong là một thằng điên đấy. Bọn mày không biết nó có thể làm ra chuyện gì đâu, mày có thể tìm nó chơi một vố, chẳng lẽ nó không biết chơi lại? ... Loại chuyện này ai có giới hạn chót thì kẻ đó thua, mà thằng điên đó, chúng mày nghĩ giới hạn chót của nó ở đâu?”

Câu nói này của Tương Ba được đám Cổ Đồng thừa nhận, bọn chúng dám bắt nạt người khác chủ yếu dựa trên tâm lý là chúng dám chơi, không sợ bị phạt hay kiểm điểm, còn đám học sinh kia thì nhiều cố kỵ, nên phải chấp nhận cho chúng ức hiếp. Còn thằng Trình Nhiên đó, rõ ràng không giấu giấu giếm giếm phải loại dễ chơi, trước tiên Tương Ba có tới mười mấy người, vậy mà nó không sợ chủ động ra tay trước ... Tạm thời không nói tới thủ đoạn bẩn thỉu phía sau hại bọn Tương Ba một vố.

Cái quan trọng là thằng này dám chơi, chứng tỏ nó chả phải loại học sinh hiền lành tử tế cái mẹ gì hết.

Loại đó chặn đường nó đánh một trận rồi sao nào?

Đánh nó xong rồi thì suốt ngày phải cẩn thận, nếu không ngày nào đó gặp tai họa trên trời giáng xuống, một ngày hai ngày hay ba ngày? Sau đó rồi biết ai làm biết không? Thằng đó rõ ràng là loại sẵn sàng chơi bẩn đáp trả.

Thế nên muốn đánh nó phải chuẩn bị tinh thần gặp phiền toái đã.

“ Mẹ nó, đảo lộn trắng đen, nói dối không biết ngượng mồm .. Thằng Trình Nhiên này nhân phẩm có vấn đề. “ Cổ Đồng không ngờ thằng này cũng là xương khó gặm, bực tức chửi bới:

Vậy mà Tề Thịnh lại mỉm cười : “ Đủ rồi .. Tương Ba, lần này thực sự cám ơn mày đấy .... Còn Tạ Phi Bạch, té ra cha nó là Tạ Hậu Minh à, thế thì sao này? Chuyện tao và nó sau này sẽ tính, mối thù một đấm đó, tao sẽ trả cả vốn lẫn lãi.”

Nói xong quay người bỏ đi.

Cô gái thân phận, giáo dưỡng như Khương Hồng Thược không thể nào làm bạn với một kẻ nhân phẩm có vấn đề được.

Tề Thịnh định tuần này viết thư cho Khương Hồng Thược ở Thập Trung, nhưng mà hắn còn chưa nghĩ ra được một cái cớ thích hợp, sợ là mình viết không khéo, để lộ nội tâm quá nhiều ... Lần trước hắn viết không tốt, cuối cùng Khương Hồng Thược trả lời thư của hắn, chỉ được mấy trăm chữ, hơn nữa so với việc nói là viết thư cho hắn, chẳng bằng nói là nhờ hắn hỏi thăm toàn bộ bạn bè trong khu tập thể chính phủ, cổ vũ mọi người lên cao trung học ngày càng tốt. Còn hắn hỏi thăm cuộc sống mới của cô, chỉ được một câu trả lời, "mình ở bên này rất tốt", không biết thêm gì nữa.

Nếu không tìm được tiếng nói chung với Khương Hồng Thược thì không thể giao lưu nhiều hơn, muốn thế phải có chùng một bí mật, hoặc vạch trần một bí mật.

Quan trọng là cô ấy không biết mình quen biết Trình Nhiên, mình coi như chia sẻ chuyện của Tương Ba đi, còn gì tốt hơn dùng lời người ngoài vạch trần sự vô sỉ của thằng Trình Nhiên đó.

Tề Thịnh viết dòng chữ cuối cùng " .... Đó là chuyện thú vị mà mình gặp được gần đây ở trường ... mình không dám tưởng tượng, trên thế giới này đúng là loại người gì cũng có. Đôi khi nghĩ mà thấy sợ, ở trường của bạn thì sao?"

"Hồng Thược, minh kể cho bạn nhiều việc ở Sơn Hải như thế, không thể không công bằng, phải kể cho mình chuyện của bạn ở bên đó đấy."

"Đợi thư của bạn, bạn của bạn, Tề Thịnh".

Tề Thịnh viết xong, dán phong bì cho vào hòm thư, sau đó lại mỉm cười.

Trình Nhiên, hôm đó mày đắc ý lắm, xem mày đắc ý bao lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận