Trùng Nhiên

Chương 253: Đáng chết!

Người xem đông lên, ca sĩ biểu diễn trên sân khấu càng thêm nhiệt tình, tiếng hát xuyên phá màn mưa lạnh giá tới tai khán giả. Phía dưới cùng nhiệt tình đáp lại bằng tiếng reo hò, không khí hội trường chính hết sức sôi động.

Trình Nhiên mặc áo mưa chạy ù vào hậu trường, cái áo mưa dùng một lần rẻ tiền dính lên người, khó chịu chẳng thua gì mặc áo ướt, cởi ra phiền phức, bực mình xé toạc luôn.

Hậu trường lúc này vắng lắm rồi, người biểu diễn xong đã về hết cả, có trao thưởng đâu mà ở lại chứ, về cho được việc.

Trình Nhiên không khó tìm được Tần Tây Trăn đang ngồi một mình xoa tay thổi hơi, liền ngồi xuống bên cạnh: “ Cô căng thẳng không?”

“ Cũng được, biểu diễn nhiều rồi, còn gì mà căng thẳng nữa, không phải có mọi người à? “ Tần Tây Trăn hết sức tự nhiên đưa tay lên gạt mấy sợi tóc lòa xòa vì mưa dính bết vào trán Trình Nhiên, người cô luôn coi là chú nhóc láu lỉnh, tới lúc quan trọng chẳng ngờ lại là chỗ dựa cho cô, mắt ươn ướt: “ Cám ơn em, lại còn gọi nhiều bạn học tới như thế.”

“ Cô nhầm rồi, là Dương Hạ làm đấy, bạn ấy cùng Tạ Phi Bạch đi khắp nơi gọi bạn bàn. Chứ em thì đâu ra sức hiệu triệu lớn như thế chứ, cũng nhờ bạn ấy chu đáo, biết hôm nay trời có thể mưa nên chuẩn bị cả áo mưa nữa. Còn cả Du Hiểu, Diêu Bối Bối, Liễu Anh rồi ban nhạc 57 độ, nhiều bạn lớp khác giúp liên lạc nữa, nghe nói tới giúp cô, ai cũng rất tích cực. Cô Tần, cô làm cô giáo rất thành công.” Trình Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “ Cuối cùng công lớn nhất là do cha cô ra mặt, nếu không chúng ta không có cơ hội này.”

“ Làm phiền mọi người rồi. “ Tần Tây Trăn sống mũi cay cay: “ Trình Nhiên, đến hôm nay em trả lời thật với tới được không? Tại sao em không tự mình hát?”

“ Em chỉ hát được trong phòng karaoke thôi, nếu thực sự đứng trên sân khấu, dân chuyên nghiệp như cô vừa cất tiếng là em đủ sang bên đứng rồi. Thứ tới, em không muốn đi con đường này, không muốn làm ca sĩ, người ta mời tới đâu thì phải chạy tới đó, một bài hát phải hát tới mấy chục tới hàng trăm lần, chai cả tai, mệt cả người, nghĩ thôi đã thấy sợ ... Em lười lắm, không có cái đam mê đó đâu, em nghe là đủ rồi. “ Trình Nhiên nhe răng cười: “ Cho nên những bài hát đó, nơi này vốn không có, tránh lãng phí, để cô hát, em nghe chẳng phải là càng tốt sao?”

Mặc dù nghe không hiểu lắm những lời Trình Nhiên nói, ví như cái gì mà "nơi này không có", nhưng mà Tần Tây Trăn quen rồi, Trình Nhiên đôi khi thao thao bất tuyệt nói những thứ chẳng hợp logic, chỉ cần tìm được trọng điểm trong lời y là đủ, ôn nhu nói: “ Những bài hát này tôi sẽ hát tốt, vì em đưa nó đi thật xa.”

“ Không cần. “ Trình Nhiên xua tay: “ Cô đừng nhắc tới em, ngàn vạn lần đừng làm thế.”

“ Vì sao? “

“ Vì em chỉ muốn sống cuộc đời của người bình thường thôi, muốn một mình đi dạo quanh trường như trước, mấy sự chú ý kia, phiền lắm.”

“ Em đúng là lười thật đấy, đến độ được chú ý cũng thấy phiền luôn. “ Tần Tây Trăn không hiểu sao nhìn Trình Nhiên cảm giác thấy một con mèo lười biếng cuộn mình trong cái ổ ấm áp của mình, nhưng mà lười tới đáng yêu:” Vậy cũng không thể nói là do tôi sáng tác được, hay là dùng một biệt danh, ai hỏi tới người sáng tác ca khúc là ai, tôi còn trả lời.”

Những bài hát Trình Nhiên đưa cho Tần Tây Trăn được lựa chọn cẩn thận, thuộc về những người không tồn tại ở thời không này, y không muốn những tác phẩm đó bị mai một càng không muốn dựa vào đó kiểm danh lợi.

Để cho Tần Tây Trăn tái hiện chúng trên thế giới này, vừa là hoài niệm, vừa là để hưởng phúc, coi như chút đặc quyền của người trùng sinh đi.

“ Tùy cô.”

“ Vậy thì gọi là Cách Cách Vu nhé, ừm, chính là lão phù thủy độc ác mà nhóm tinh linh xanh hay là Xì trum phải đồng tập hiệp lực đánh bại ấy. “ Tần Tây Trăn quay sang cười híp mắt: “ Được không?”

“ Nghiêm túc hơn một chút được không? “ Trình Nhiên giờ khóc dở cười:

Tần Tây Trăn phồng má, vậy mà còn nói tùy mình: “ Vậy em chọn đi.”

Tránh vận mệnh thành phù thủy phản diện, Trình Nhiên đành phải vắt óc ra nghĩ: “ Vậy gọi là Vu Sư đi.”

“ Vu Sư à? “ Tần Tây Trăn lẩm bẩm rồi gật mạnh đầu, hai tay cô ôm chân, đầu đặt lên gối, nghẹo đầu nhìn Trình Nhiên: “ Là loại vu sư trong tiểu thuyết fantasy của phương Tây à, ừ, rất thích hợp .... Chỉ là tôi vẫn thấy đáng tiếc, tiếc là em không đi con đường này.”

“ Mỗi người có chí riêng mà. “ Trình Nhiên nhún vai:

“ Vậy có nghĩa là chúng ta rồi sẽ một ngày đi trên con đường khác nha. “ Tần Tây Trăn đượm buồn: “ Cũng phải, em mới là học sinh cao trung, còn là năm thứ nhất, tiền đồ với em mà nói rất xa xôi, còn với tôi thì đã ngay trước mắt rồi. Trình Nhiên, cám ơn em, dù buổi biểu diễn này có thất bại, thứ thu hoạch được cũng nhiều lắm rồi.”

“ Đừng tùy tiện nói tới thất bại. “ Trình Nhiên xem thời gian, nhìn về phía ghế VIP căm giận: “ Cô chuẩn bị thật tốt nhé, em còn chút việc phải đi làm.”

8 giờ 25 phút.

Mưa vẫn rơi, thời gian cũng gần tới lúc kết thúc, còn chút thời gian, Trình Nhiên đi vào khu vực VIP.

Vốn khu VIP có nhân viên kiểm tra vé và bảo an trông coi, nhưng Trình Nhiên đeo thẻ đó của nhân viên nội bộ, quyền cao hơn cả thẻ xanh, ra vào thoải mái.

Khu VIP nằm ở mé trái sân vận động, nơi này có mái che bằng hợp kim và kính, ngay cả ghế cũng đệm da mềm, hết sức thoải mái.

Trình Nhiên đi dọc theo lối đi, từ xa nhìn thấy Triệu Nhạc và Uông Trung Hoa ở hàng ghế đầu.

Khách ở khu vực này về rất nhiều rồi, lưa thưa mỗi chỗ vài người, Trình Nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh họ, hai người kia thấy có người tới quay đầu nhìn.

Trình Nhiên lướt qua Uông Trung Hoa, ông ta chừng 50 tuổi, tóc đen bóng, chắc nhuộm, không giống đa phần nam nhân có tiền tuổi này đã bụng bự da chảy sệ, vóc dáng ông ta gọn gàng, kính gọng đen, trông nho nhã, rất có sức hút của nam nhân thành thục. Người y tìm không phải lão già độc địa đó, mà là Triệu Nhạc :” Anh nghĩ cái gì thế hả?”

Uông Trung Hoa tất nhiên không biết đây là ai, nhưng Triệu Nhạc vừa rồi còn dương dương đắc ý nói có cả thiên thời địa lợi nhân hoa thì hơi giật mình.

Đối diện với đôi mắt dài sau kính nheo lại giống như con rắn nhìn về phía con mồi của Uông Trung Hoa, Trình Nhiên trầm giọng nói: | Tôi là học sinh của cô giáo Tần, sao lại dùng bài hát của tôi, khi đó có rất nhiều người có mặt, họ làm chứng được.”

Uông Trung Hoa liền biết chính chủ tìm tới rồi.

Triệu Nhạc sau thoát tái mặt thì thái độ trở nên hung dữ: “ Bài hát của cậu à? Cậu có nhầm không vậy, Tần Tây Trăn là giáo viên của cậu, giáo viên của cậu phải gọi tôi một tiếng thầy Triệu đấy, ai trộm của ai còn phải nói à?”

Uông Trung Hoa bật cười, giống như đối diện với kẻ bị mộng du.

“ Tôi nghĩ anh chưa nghe rõ, tôi nói rồi, đó là bài hát do tôi viết cho cô Tần. Cho nên trước mặt tác giả bài hát, anh dám nhận bài hát của mình, anh nghĩ cái gì thế?” Trình Nhiên lặp lại câu hỏi:

Uông Trung Hoa giữ Triệu Nhạc lại, lớn tiếng đường hoàng nói: “ Đâu ra thứ mất dạy tới đây nói năng bậy bạ, tôi chỉ nói một lần thôi, ở đâu thì xéo về đó đi, nếu không cha mẹ cậu không dạy được cậu, tôi sẽ giúp họ dạy đấy.”

“ Các người đăng ký bản quyền rồi chứ gì, điểm này thì tôi đúng là không làm gì được, nhưng Triệu Nhạc cũng có bản thảo, hơn nữa chúng tôi đã mời người giám định xác nhận.”

“ Các người định bày trò gì nữa đây? Lấy cái danh của Tần Khắc Quảng ra gây sức ép à, nếu các người muốn cậy uy cậy thế bắt nạt đám rễ cỏ một lòng với nghề như chúng tôi thì chúng tôi cũng chịu thôi. Các người đã vứt thể diện đi thì ai còn làm gì được nữa.”

“ Nói với Tần Tây Trăn, chớ có bày những trò bàng môn tà đạo, làm hỏng danh dự cha cô ta. Chúng tôi vốn cho cô ta cơ hội rồi, có sai thì sửa, không tới mức ai ai cũng biết, nhưng cô tiểu thư đó được chiều sinh hư rồi, cho rằng thiên hạ này phải quỳ dưới chân mình, đã làm sai còn không biết hối cải. Chúng tôi không tin tà thắng được chính, các người mới là phía để tiếng xấu muôn đời.”

Bên này to tiếng, xa xa có người nhìn sang, Triệu Nhạc vỗ trán, hắn hiểu rồi, Uông Trung Hoa nói thế đề phòng trên người Trình Nhiên có máy ghi âm, vừa xong hắn có hơi hoảng, đúng là không nghĩ tới điểm này.

Không khỏi bội phục Uông Trung Hoa, chẳng trách ông ta làm việc xấu bao năm vẫn sống tốt, Triệu Nhạc vào hùa: “ Được rồi, nể mặt đồng môn, cho các người cơ hội cuối cùng, bảo Tần Tây Trăn tới bày rượu tạ lỗi, tôi sẽ bỏ qua.”

“ Tốt lắm, câu trả lời của các người khiến tôi rất hài lòng. “ Trình Nhiên cười, nụ cười khiến người ta cảm giác có sát khí bên trong, sự thực đúng là thế, y đang giận tới không thể nói một cách liền mạch: “ Làm người vốn không nên làm gì quá tuyệt tình ... Nhưng với loại như các người, tôi thấy ... Cá mè một lứa ... đáng chết, các người đều đáng chết.”

Nói xong Trình Nhiên đứng dậy bỏ đi, nếu không y sợ mình không nén được lửa giận mà đấm vào mặt bọn chúng, như thế thì hỏng việc mất. Đám người này, không đám súc sinh đó thực sự không đáng tồn tại trên đời này.

Thời gian chỉ về phía 8 giờ 40, trong mưa lớn, bãi cỏ vẫn đông nghịt người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận