Trùng Nhiên

Chương 637: Chúng tôi muốn lên sàn chứng khoán Mỹ.

Đặng Ngọc năm nay 24 tuổi, trông mặt hắn còn trẻ lắm, non choẹt thư sinh, tựa như loại học sinh chỉ biết trốn ở trong phòng vọc vạch máy tính vậy. Nhưng chớ nhầm lẫn, tốt nghiệp cao trung năm 1993 xong là hắn liền ra ngoài xông pha, chơi cổ phiếu, bán máy nhắn tin, kinh doanh đồ điện. Hắn trải qua đủ thứ nghề, sau đó hắn mua sách tự học lập trình, lần lượt trải qua mấy công ty, không cần bằng cấp, hắn bằng vào năng lực lập trình tự học xuất sắc mà vươn lên, tới khi trở thành một trong những nhân vật đứng đầu lĩnh vực Linux trong nước, thì lúc này hắn liền gặp được Liêu Miêu.

Trình độ Liêu Miêu càng cao hơn một bậc, học vấn cũng hơn, tên này tốt nghiệp đại học Trung Hải, chuyên ngành vi điện tử, cực kỳ có hứng thú với số học. Hắn cũng đặc sắc không kém gì Đặng Ngọc, học vi tính không tiếp xúc với DOS, một phát nhảy luôn vào Linux, cho nên ở phương diện này được coi là người có công lực cao nhất trong giang hồ.

Hai người này vì đam mê quan nhau, từ không phục trở thành bạn bè thân thiết.

Vậy vì sao họ lại chạy tới Thành Đô?

Thì ra vẫn vì CQ và Liên Chúng, gần đây có game Linh Vực cực hot của CQ, công ty này đặt ở Thành Đô, trước đó Liên Chúng ký hợp đồng đầu tư vào Alibaba gây xôn xao cũng ở Thành Đô, khiến hai người vốn có ý định mông lung làm cái gì đó tới, quyết định tới Thành Đô du lịch, thuận tiện khảo sát.

Đều là người trẻ tuổi mà, lang thang chơi hết đường lớn ngõ nhỏ, ăn lẩu nói chuyện kỹ thuật, ăn bánh nói chuyện kỹ thuật, ăn thịt xiên nói chuyện kỹ thuật. Sau đó phát hiện bọn họ có thể trở về tiếp tục nói chuyện kỹ thuật, ở đâu cũng có thể nói chuyện kỹ thuật, nhưng mà sau này ăn gì? Không phải nói chứ, đồ ăn ở đây ngon quá trời mà, đồ ăn Thành Đô hợp khẩu vị quá rồi, giờ ăn thứ khác chắc mồm lạt thếch.

Hai người đều độc thân chẳng vướng víu gì, vừa ăn vừa chơi tới tận Thiên hành đạo quán, quán net nổi danh nhất Thành Đô, rồi phát hiện ở đây có thứ hay ho hơn nữa, là "Gara sáng nghiệp".

Hai người nghĩ, nếu sáng nghiệp, không bằng dựa vào ưu thế tiền thuê rẻ của Thiên hành đạo quán lập công ty đã, sau này có tiền hẵng chạy lên Bắc Kinh, Thâm Quyến cũng chẳng muộn.

Quyết định xong hai người nói với Giang Lăng, Giang Lăng đang làm việc ở cục điện tín Hải Nam, nghe hai người kia trình bày nóng máu lên từ chức luôn, lên máy bay tới thẳng Thành Đô tụ họp.

Ba người gom góp được mười mấy vạn đồng, nhắm thằng vào Linux, sáng nghiệp.

Chính lúc này Trình Nhiên phát hiện ra họ.

Nghe toàn bộ quá trình tới Thành Đô của mấy người Đặng Ngọc, Trình Nhiên không khỏi sinh ra ý nghĩ, mấy tên tham ăn này bị cuộc sống nhàn nhã của Thành Đô ăn mòn rồi, không muốn đi nơi khác nữa đúng không?

Có câu trẻ không vào Xuyên, già không rời Thục, mấy người này bị gục bởi câu nói đó, nguyên nhân hạch tâm không phải vì mình gây ra.

Tóm lại là bọn họ bị Thiên hành đạo quán giữ lại, được Lý Minh Thạch giới thiệu gặp mặt Trình Nhiên, Triệu Thanh.

Vốn Lý Minh Thạch tìm tới bọn họ đã khiến người ta bất ngờ lớn rồi, nói ra thì Lý Minh Thạch là vị chưởng môn nhân của môn phái có tiếng trong giang hồ mạng, còn bọn họ mới thành lập môn phái nhỏ, ở phương diện này Lý Minh Thạch đương nhiên là cao nhân tiền bối.

Nhưng mấy người đều tuổi trẻ kiêu ngạo, lại là đại thần trong lĩnh vực của mình, bởi thế chẳng hề câu nệ.

Chỉ là khi bọn họ biết nhà đầu tư mạo hiểm mà Lý Minh Thạch chuẩn bị giới thiệu cho bọn họ là thanh niên chưa tơi 20 tuổi, bọn họ nỗ lực giữ trấn định. Nếu như không phải Triệu Thanh ở trước mặt Trình Nhiên tỏ thái độ hỏi ý, bọn họ nghĩ Triệu Thanh mới là nhà đầu tư thiên sứ kia.

Giống như tất cả thanh niên hai mấy thích làm ra vẻ chững chạc, bọn họ cố gắng không tỏ ra bất ngờ ở loại chuyện này, mà từ ngôn từ cử chỉ của Trình Nhiên khiến họ đoán, có lẽ là vị nhị thế tổ nào đó, thế mới hợp lý.

Trình Nhiên nhìn bọn họ, rõ ràng trong lòng ba tên này lộ rõ ra vẻ băn khoăn, rối ren, nhưng lại tỏ ra kinh nghiệm lão luyện, kiến thức rộng lớn để trò chuyện với mình, không khỏi có chút thú vị.

Đó là do lai lịch của Lý Minh Thạch gây áp lực lớn với bọn họ, có Lý Minh Thạch ngồi một bên, cho nên không ai dám coi đây là chuyện đùa, chứ một thiếu niên còn chẳng nhiều tuổi bằng bọn họ mà lại muốn đầu tư cho bọn họ, nghe thấy khó tin nổi.

Giờ thì chuyện kỳ diệu đó sắp xảy ra thật.

Bọn họ đều là dân kỹ thuật, đối với mấy chuyện đầu tư và cổ phần không có tính toán gì, ba người lập mục tiêu lên sàn chứng khoán Mỹ, nhưng thao tác thế nào còn chưa nghĩ kỹ, cứ làm ra sản phẩm hẵng nói. Dù sao đó là mục tiêu cuối cùng.

Nghĩ một chút, Đặng Ngọc Minh thấy có nhà đầu tư tất nhiên rất hấp dẫn, nhưng bọn họ không hiểu, mấy chuyện này rất dễ bị người ta chiếm cả công ty. Đặng Ngọc nhớ tới đồng nghiệp cũ là Khang Minh, Khang Minh là người thật thà, từng làm qua báo kinh tế, báo đặc khu, sau gia nhập công ty Thịnh Hoa, chủ quản kế hoạch, tham dự nghiệp vụ huy động vốn, thu hút nhà đầu tư mạo hiểm.

Nghe Đặng Ngọc nói, Khang Minh bay thẳng từ Thâm Quyến tới gặp mặt Trình Nhiên.

Sau một phen đàm thoại, Khang Minh đòng cửa thương lượng với đám Đặng Ngọc.

“ Đầu tư 300 vạn, muốn 30% cổ phần của chúng ta, hứa căn cứ vào sự phát triển của công ty mà tăng thêm đầu tư, theo tôi vụ làm ăn này có thể làm, đối phương nghiêm túc, có thành ý. “ Khang Minh gật đầu khẳng định:

“ Bọn tôi muốn lên sàn chứng khoáng Mỹ, tới khi đó giá trị mấy trăm triệu ấy chứ, lấy 30%, có nhiều quá không? “ Giang Lăng hỏi:

“ Mục tiêu đúng là rất lớn, nhưng trước đó các cậu lấy gì mà lên sàn đây? Bằng 20 vạn các cậu gom được à? Công ty phát triển lên có tuyển thêm người không, thêm người không cần tiền à? Đừng nghĩ đơn thuần lúc này chiếm bao nhiêu cổ phần, lên sàn thì mới có giá trị, nếu không thì chúng ta chết hết.”

Đặng Ngọc í một tiếng: “ Anh muốn gia nhập à?”

“ Ừ, về là tôi từ chức ngay. “ Khang Minh thoải mái tuyên bố luôn:

“ Vậy bộ khung công ty xác định như thế, anh làm CEO phụ trách vận hành, bọn tôi chuyên tâm kỹ thuật.”

Cả đám gật đầu cái rụp.

Mấy người treo đổi không tốn quá nhiều thời gian, giai đoạn đầu, ai cũng lý tưởng và đơn thuần, chưa tới một tiếng sau Khang Minh đi ra nói với Trình Nhiên là bọn họ chấp nhận.

“ Chúng tôi đặt mục tiêu lên sàn chứng khoán Mỹ, sau này huy động vốn chắc chắn lấy đơn vị hàng trăm triệu, hiện giờ đầu tư có thể cao chút không?”

Còn dám nói tới trăm triệu, các anh kiếp trước bị chứng khoán Mỹ sụp đổ kéo sập đấy, nhắc tới là đau đầu rồi, Trình Nhiên nói: “ Tạm thời chuyện này không vội, hiện đầu tư như thế là nhiều rồi, nhưng công ty sau này có khó khăn, chẳng lẽ tôi còn có thể khoanh tay đứng nhìn? Phương diện tài chính không cần lo, trước tiên chớ nghĩ tới việc lên sàn chứng khoán Mỹ gì đó, chúng ta cứ làm tốt cơ sở.”

“ Đúng là cần bộ khung, thời gian eo hẹp, chúng tôi xin ưu đãi của công ty công nghệ, nhưng phê duyệt khả năng không qua được, thế nên coi như công ty bình thường đi, có phía giám đốc Tiểu Trình giám sát tài chính, tin rằng nhất định sẽ rất chính quy, sau này lên sàn chứng khoán Mỹ chuyện kiểm soát sẽ dễ dàng hơn.” Khang Minh gật gù:

“ Tạm thời đừng nghĩ tới chuyện lên sàn.” Trình Nhiên cười khổ:

Đặng Ngọc liếm môi hưng phấn nói: “ Nếu có bộ khung rồi, chúng tôi phải mau chóng hoàn thiện chi tiết, văn hóa công ty, chế độ quy định, khen thường trừng phạt, còn phải nghĩ tốt câu chuyện sáng nghiệp, nghe nói bên Mỹ thích nhất là loại chuyện này.”

“ Có thể đừng nói chuyện nước Mỹ với lên sàn không?”

Vì thế cả buổi sáng Trình Nhiên phải nghe đám trẻ tuổi không chỉ tham ăn, còn như bôi máu gà, há mồm ra là nói tới "muốn tới Mỹ, muốn lên sàn chứng khoán Nasdaq".

Trình Nhiên cảm giác đau đầu, sao đám ngày như con lừa bị buộc chặt thừng kéo cũng không về thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận