Trùng Nhiên

Chương 311: Dùng bánh bao thịt ném chó.

Đại hội anh hùng diễn ra hết sức sôi động, ai nấy bừng bừng khí thế, cho tới tận 8 giờ tối mới kết thúc, Tương Chu gọi chủ quán ra tính tiền.

Hơn 40 đứa, hôm nay không khí tốt, nên nói nhiều, ăn cũng nhiều, đồ uống gọi liên tục như hảo hán Lương Sơn vào quán. Kết quả hết hơn 900 đồng, tính bình quân mỗi người chừng 20, nghe có vẻ ít song vẫn là con số rất lớn với học sinh rồi.

Đối diện với chủ quán đưa hóa đơn tới, Tương Chu móc hết hai túi quần, gom góp được 157 đồng, những đứa khác thấy lão đại không đủ tiền cũng lộn trái túi ra, nhưng mà túi rỗng, nhẵn thín chứ có quái gì đâu, cùng lắm có vài cái lỗ thủng.

Té ra nghe nói Tương Nhị oa kêu gọi tụ tập, nghĩ là tới ăn chực thôi, lão đại xưa nay nghĩa khí không khao anh em thì thôi đâu bắt mọi người bỏ tiền. Thế là lúc này đám con trai phải nhìn hết vào mấy nữ sinh túi lớn túi nhỏ, mấy cô gái ở mặt này đúng là có chuẩn bị hơn bọn con trai thật, các cô ra đường luôn dằn túi một chút, nhưng tất cả góp lại vẫn chỉ được 537 đồng, thiếu những gần 400 đồng.

Thế này thì xấu hổ rồi, chủ quán mới đầu còn cười rất tươi mặt cũng lạnh dần, đứng đó như tượng đá, hàm ý rõ ràng, không trả tiền đủ thì đừng hòng đi đâu hết.

Tương Nhị Oa là lão đại đương nhiên đứng mũi chịu sào, ngứa hết cả da đầu, muối mặt nói: “ Lão Nhị, mày còn tiền không, hay về nhà lấy ít đi.”

“ Em nào dám, trước đó không lâu em trộm tuýp thuốc là của cha em đi bán, thiếu chút nữa bị đánh chết, em không dám .” Lão Nhị Lý Vĩ Lộ khi nãy còn ra vẻ vì mọi người không ngại dầu sôi lửa bỏng giờ vì vài đống tiền mà anh hùng phải cúi đầu rồi:

Thấy lão đại nhìn tới, đứa nào đứa nấy lập tức lắc đầu.

“ Nhị Oa ca, em không còn, em góp cả tháng được 32 đồng, vừa rồi cống hiến cho mọi người hết.”

“ A, em có, lần trước kẹp vào gấu quần ít tiền ... Xem nào 2 đồng ... Năm hào .”

Liên Tiểu Hổ lúc đầu còn nói với Trình Nhiên hôm nay là ngày đầu tiên tới không cần mang tiền, giờ ấp a ấp úng: “ Cậu có bao nhiêu, ứng trước ... Tôi trả sau.”

Trình Nhiên biết trước rồi mà, chuyện này khác gì khu tập thể của y đâu, thằng nào lỡ mồm mời khách chỉ có chết, tủm tỉm cười rút ví ra, xoạch một phát lấy một xấp tiền dày cộp, lấy chừng một phần ba đưa chủ quán: “ Không cần trả lại.”

Chủ quán vừa rồi mặt mày rất khó coi, tức thì cười toe toét, nhận lấy tiền của Trình Nhiên, còn số tiền lẻ gom góp được kia để lại trên bàn.

Trình Nhiên cất ví vào túi, quay sang đám đông im thin thít: “ Sau này tôi tới đây ở. Ngày đầu gặp nhau, tôi mời mọi người, coi như chúng ta kết bạn.|

Cả đám vẫn nhìn chằm chằm Trình Nhiên, cái cảnh rút ví khí thế vừa rồi vẫn ở trong đầu, một câu "không cần trả lại", oai hơn cả phim.

Dư Hồng nhìn Trình Nhiên từ đầu tới chân, tựa đánh giá lại y, cái bộ dạng "đứa con trai yếu nhớt" ăn mặc lôi thôi, bây giờ cảm giác rất lãng tử phong trần. Lý Vĩ Lộ nuốt nước bọt, hắn ngồi gần thấy rõ, số tiền còn lại trong ví Trình Nhiên phải vài nghìn, trong ví toàn tờ 100 thôi, không có tiền nhỏ hơn. Ngay cả cô gái hiền hóa như Ôn Lan cũng thấy Trình Nhiên cảm giác y đầy thần bí.

Thật đúng là, giàu quá.

Trong cái ví kia rốt cuộc còn bao nhiêu tiền nữa?

Có tiền còn hào phóng.

Đúng là người tốt.

“ Mọi người, tiền ai lấy về đi. “ Tương lão đại hắng giọng một tiếng, mang tiền chia cho những người vừa bỏ ra, lúc đưa tiền cho Liên Tiểu Hổ nói nhỏ: “ Huynh đệ thế này, đáng kết giao ... Nhớ giữ liên lạc đấy.”

Lúc này có xe taxi đỗ lại, từ trên xe đi xuống mấy nam tử mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, khiến Tương Chu nhíu mày.

Có người hỏi: “ Nhị Oa ca, sao vậy?”

Tương Chu nói nhỏ: “ Mấy người đó tới đàm phán chuyện mua bán với công ty, trong đó người kia kìa, trẻ trẻ chừng 30 tóc hơi xoăn ấy, tên là La Vĩnh Xuân, một trong bát đại kim cương của Phục Long.”

La Vĩnh Xuân là phó tổng giám đốc trẻ nhất của Phục Long, cũng là một trong tám vị phó tổng giám đốc, ấy vậy mà qua đây thế nào thành bát đại kim cương rồi, Trình Nhiên không biết cha mình sẽ là gì, tổng đà chủ hay trại chủ?

Mấy nam tử kia đi qua quán đồ nướng ở vỉa hè, dù Trình Nhiên đã hết sức rụt cổ lại trốn đi, không ngờ vẫn có người tinh mắt nhìn thấy chỉ cho La Vĩnh Xuân.

“ A, Trình Nhiên, nhanh như vậy mà đã kết bạn rồi à, đang ăn hả. Bọn chú về làm việc đây, cháu chơi với bạn mới nhé .”

La Vĩnh Xuân vừa nói ra liền nhận ra không khí không ổn rồi.

Cả đám từng chút một quay sang nhìn về một phía, giống như khi bọn họ ra nước ngoài khảo sát, cánh đồng điện mặt trời, mỗi tấm pin năng lượng đều tự động xoay chuyển theo ánh nắng.

Cảnh tượng lúc này đây cũng y hệt.

Đám con cái nhân viên Hoa Thông vừa mới rồi tổ chức anh hùng hội ai nấy hừng hực khí thế, bây giờ mặt biến sắc, xoạch một cái xô ghế bỏ đi hết không còn một ai. Chỉ còn duy nhất Trình Nhiên ôm trán đứng đó.

La Vĩnh Xuân nhìn cả đám tránh như tránh ma thì ù ù cạc cạc, mình nói gì để thành như thế chứ?

….. …….

…… …...

Đại khái là vì ngày hôm đó Trình Nhiên đả kích đám thiếu niên của khu tập thể Hoa Thông quá mạnh. Cho nên mấy ngày sau đó y liên tục chạy ra chạy vào mua cái nọ cái kia cho nhà mới, bọn chúng nhìn thấy thôi đã tránh xa .... Đoán chừng trong thời gian ngắn quan hệ khó phục hồi được.

Trình Nhiên thầm oán trách La Vĩnh Xuân không thôi, hôm đó y định dùng tiền mở đường, lấy lòng đám trẻ con trong khu, sau dần mọi người hiểu nhau rồi mới tiết lộ thân phận, để chứng minh tất cả chỉ là tin đồn, mình là người tốt.

Ai ngờ một câu của La Vĩnh Xuân khiến kế hoạch của y thành lấy bánh bao thịt ném chó, một đi không trở lại.

Tốn mất ba ngày bố trí nhà mới hòm hòm, mẹ con Từ Lan chuẩn bị đến bệnh viện Hoa Tây thăm Tiểu Thạch Đầu, trước đó Trình Phi Dương gọi điện về còn dặn :" Anh cũng qua bệnh viện rồi, hỏi Triệu Thanh có khó khăn gì không? Ài, cậu ta bướng lắm, nói là có tiền, không khó khăn gì cả ... Phía công ty góp được tiền ít tiền thăm hỏi, cậu ta không nhận, em mang theo ít tiền, nói khéo chút để cậu ta nhận đi. Bản thân sĩ diện nhưng phải nghĩ tới con cái ."

Từ Lan mua ít hoa quả, cho ba nghìn vào phong bì, cô cũng biết Triệu Thanh, đoán chừng số tiền này trong phạm vi tiếp nhận của hắn, nhiều hơn hắn không nhận.

Hai mẹ con tới khoa tim của bệnh viện Hoa Tây, lúc này Tiểu Thạch Đầu đã có thể ngồi trên giường bệnh chơi mô hình máy bay rồi.

Phòng bệnh nhỏ, lại còn có người khác, không tiện ngồi đông, mọi người ra ngoài, Từ Lan nắm tay Diệp Linh vợ Triệu Thanh an ủi.

Trình Nhiên hỏi: “ Tiểu Thạch Đầu không còn vấn đề gì chứ?”

Triệu Thanh đối diện với Trình Nhiên câu nệ rõ ràng so với trước: “ Phẫu thuật kỳ thực không khó lắm, chủ yếu là yêu cầu về thiết bị cao, chỉ cần năm bảy ngày là có thể xuất viện, Tiểu Thạch Đầu mai sẽ về.”

Trình Nhiên thấy hắn ngập ngừng mãi, hẳn là muốn cám ơn, nhưng mà lời ra tới miệng lại không biết cám ơn thế nào cho đủ, vì ơn nghĩa này quá lớn, không sao dùng ngôn từ biểu đạt hết: “ Ra viện rồi thì nhà chú ở đâu?”

“ Mấy ngày vừa rồi nhà chú thuê một căn phòng nhỏ, nhưng Tiểu Thạch Đầu ra viện thì không ở đấy được, điều kiện vệ sinh không được tốt, tổng giám đốc bố trí cho nhà chú phòng ở tổng bộ mới, sẽ chuyển ra đó. Dì Diệp xin nghỉ hai tháng, đợi Tiểu Thạch Đầu khỏe hẳn sẽ về Sơn Hải.”

Diệp Linh là nhân viên quỹ tín dụng Sơn Hải, hai người không cùng đơn vị, nhà ở trong khu tập thể Phục Long. Phục Long chuyển tới Thành Đô, Triệu Thanh là trợ lý phó tổng giám đốc cũng phải theo đánh trận, sau này hai bên có khả năng phải sống chia tách.

“ Tốn kém không nhiều tới thế, mọi người trong công ty cũng nhiệt tình cho nên còn dư ...”

Trình Nhiên đoán được ý hắn nên xua tay nói trước:” Chỗ cần tiêu tiền còn nhiều lắm, chú không cần trả vội đâu, sau này trả cùng một thể.”

Triệu Thanh gật đầu, không kiên trì trả tiền thừa nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận