Trùng Nhiên

Chương 255: Cánh cửa địa ngục mở ra rồi! (2)

“ Thật êm tai, lại là kiểu hát quỷ dị kia.”

“ Giống phong cách của bài hát bị trùng kia y hết, hết sức độc đáo khác biệt ... Không, lần này lợi hại hơn nhiều.”

“ Nhanh quá, cô ấy hát gì thế ‘ một sáng sương mù lạnh, thấm ướt lễ phục’ ... Là ‘thấm ướt lễ phục đen’, phải rồi ‘ giăng đầy đá lát đường, Cha cúi đầu cầu nguyện?’

Chính phủ thành phố Sơn Hải lần này thực sự chịu chơi, chất lượng âm thanh trong hội trường rất tốt, dù hoàn cảnh mưa gió, tiếng hát của Tần Tây Trăn vẫn truyền tới tai từng người.

- Sương không thổi tan, là ai nhẹ dạo bước, không kịp khóc nữa rồi, viên đạn xuyên qua cướp đi làn hơi ấm.

Cùng với đoạn thoại như thế, Tần Tây Trăn đưa tay ra, ngón cái cong lên, ngón trỏ duỗi thẳng, những ngón khác co lại, thành khẩu súng chĩa về phía khu VIP.

Pằng!

Uông Trung Hoa và Triệu Nhạc ở rất gần, tất nhiên nhìn thấy rõ ràng động tác này, một trận khủng hoàng tràn ngập trong lòng.

Tựa hồ ...

Cánh cửa địa ngục vừa mở ra.

Tần Tây Trăn phiêu đi trong tiếng hát, giống như đội xe tăng tập trung trên bình nguyên đẫm sương sớm, từng chút một tích góp thành khí thế dời non lấp biển.

Trình Nhiên suýt lạc nhịp đàn, bài ca ấy tái hiện rồi, tuy không đúng ký ức, nhưng mang hương vị mới. Còn nhớ năm xưa bài hát này được hơn 50 đài truyền hình khắp Châu Á cùng phát đi, đó cũng là thời đại internet chưa phát triển, đài truyền hình vẫn là kênh truyền bá chủ yếu, có thể nói là vô tiền khoáng hậu.

Lễ hội âm nhạc này đương nhiên không có quy mô ấy, không có nhiều đài truyền hình tường thuật trực tiếp, nhưng nó xuất thế rồi, Trình Nhiên muốn biết, những kẻ ở ghế VIP kia tiếp chiêu thế nào.

Vừa nghe bài hát này, mọi người lập tức liên hệ với tranh cãi trước đó, vì phong cách này quá đặc biệt, có thể nói giới âm nhạc bây giờ chưa từng nghe qua.

Người chỉ cần có chút kiến thức âm nhạc nghe một cái sẽ nhận ra, hai bài hát trước và sau này chỉ có thể do một người sáng tác, vì nó mang đậm phong cách cá nhân.

Cảm thụ rõ ràng nhất chính là Triệu Nhạc và Uông Trung Hoa, bãi cỏ vạn người kia, chẳng có chút huyên náo nào, khắp đất trời chỉ còn tiếng hát, tiếng mưa rơi và nhạc hòa quyện.

Còn xung quanh bọn họ thì im phăng phắc, sự im lặng tới khủng bố.

Những đại biểu của công ty băng đĩa, nhà sản xuất âm nhạc, nhà bình luận, người trong giới phim ảnh, đều im lặng nghiền ngẫm.

Trong phòng tường thuật trực tiếp, tiếng hát của Tần Tây Trăn khiến từng cơn da gà dễ chịu gợn lên trên người Vương Thế Phong. Hắn hiểu vì sao Tần Khắc Quảng bình thản thế rồi, hắn đảm bảo mười mấy đài truyền hình, phát thanh các nơi đang phát lễ hội âm nhạc này, dù là dẫn chương trình hay khách mời đều đang tĩnh lặng nghe hát.

Mưa bay tán loạn, gió đêm lành lạnh, nhưng dưới giọng ca Tần Tây Trăn, mọi người như bị thôi miên, không thấy ướt, không thấy lạnh, chỉ thấy bài hát này nghe bao nhiêu cũng không đủ.

Cảnh tượng này, giống như giới âm nhạc khô hạn bao năm, gặp được mưa rào, bọn họ tận tình hưởng thụ thời khắc sung sướng đó.

- Một hình ảnh đã từng hồn nhiên

Xuất hiện tàn nhẫn và ôn nhu

Thời điểm yếu mềm tới

Chúng ta cùng nhau cầu nguyện

Tần Tây Trăn hát tới đó dừng lại, tay trống cùng ba ghita cũng dừng theo.

Bên cạnh có đàn điện tử, Tần Tây Trăn ngồi xuống, mười ngón tay như đều có sinh mệnh, nhảy nhót trên phím đàn, âm thanh phát ra, vạn vật im tiếng.

Tiếng ca thống trị cả không gian biến mất, mọi người cảm giác như ngồi trên tàu lượt, lao vút lên cao nhất đột nhiên dừng lại, nhìn trước mắt là con dốc lớn có thể lao thẳng xuống một cách sảng khoái đã đợi, nhưng cứ dừng trên đó.

Tần Tây Trăn ngồi trên cái ghế nhỏ, đèn pha sau lưng chiếu lên người cô, làm toàn thân cô như phủ lớp ánh sáng, từng sợi tóc rối hiện lên rõ ràng.

“ Vì sao không hát nữa?”

“ Tiếp tục đi chứ?”

“ Phía sau là gì, thật khó chịu ... Mau hát đi.”

Trên bãi cỏ, nhưng sinh mệnh bị đóng băng sống lại, tiếng nói chưa thỏa mãn vang lên.

Khu vực khách VIP, có người cựa mình, điều chỉnh lại tư thế ngồi. Lúc này mới nhận ra, vừa rồi nghe tới nhập thần không chỉ có mình, bài ca này quá độc đáo, hơn nữa so với bài ca ban đầu, độ tiếp nhận sẽ cao hơn nhiều. Ca từ, vần điệu, tổ khúc càng dễ nghe càng phong phú hơn.

Cực phẩm.

Sau đó trên màn hình siêu lớn mọi người thấy Tần Tây Trăn vừa chơi đàn quay lại nhìn một tay đàn.

“ Cô ấy nhìn ai thế?”

“ Gì vậy?”

Tần Tây Trăn mỉm cười, đầu hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt tinh nghịch, nhìn tự nhiên nhưng đó đều là hiệu quả sân khấu mà hai người thương lượng trước, cô không làm gì cả, giữ hình tượng của mình, vai ác do Trình Nhiên đóng.

Nhưng cô ấy dừng hơi sớm rồi, còn phải hát một đoạn nữa cơ mà.

Trình Nhiên chợt hiểu, Tần Tây Trăn muốn chia sẻ giây phút này với mình, y đi lên phía trước, cảm thấy khớp xương như rỉ sét, cơ mặt cứng đờ, nắm lấy micro, rồi ... Ba giây, năm giây, chả có gì xảy ra hết. Y khớp rồi, choáng ngợp, ánh đèn, khán giả rồi cả cái mặt to đùng đoàng của mình xuất hiện trên màn hình, làm miệng y như khóa chặt.

“ Sao vậy?”

“ Hát hay làm gì thì làm đi chứ, chàng trai đó định làm gì?”

Khán giả xem qua màn hình càng nhìn rõ khuôn mặt đơ như xác chết của Trình Nhiên.

Rồi một hồi tiếng đàn cao vút chói tai vang lên, Trình Nhiên giật mình tình lại, hít một hơi nắm chặt micro. Rồi y nhận ra, kí hiệu Sennheiser này, không phải rẻ đâu, ban tổ chức ăn chơi thật đấy, không biết lát bỏ túi mang về có ai để ý không nhỉ?

Khán giả đang hồi hộp nếu biết Trình Nhiên nghĩ gì, chắc hộc máu tập thể.

- Bài hát này không phải của các ngươi.

Bắt đầu rồi, mọi người nhìn Trình Nhiên chỉ tay về phía khán đài VIP, vẫn là phong cách hát kỳ lạ đó, giọng hát rất bình thường, nhưng lần này nhả chữ rõ ràng hơn.

- Các ngươi đều có tội, đều phạm phải tội lỗi khác nhau

Ta có thể quyết định ai đúng và ai yên giác ngàn thu

Tranh luận chả giải quyết được gì đâu

Trong đêm dài vô tận này

Hãy ngậm miệng lại đó là ân huệ duy nhất

Hối hận cũng chẳng có đường lui

Nhân danh Cha để ta phán quyết

Lời bài hát đậm chất ám chỉ, bãi cỏ huyên náo, nói một câu không dễ nghe, giờ đã tới lúc kết thúc của lễ hội âm nhạc, lại là đêm mưa lạnh, cả đống tới đây không phải vì âm nhạc, mà muốn xem hai bên đối chất.

Nên họ biết thời khắc tới rồi, trước đó không ai biết Triệu Nhạc và Uông Trung Hoa ở đâu, ngón tay của Trình Nhiên cho họ biết đáp án.

Ánh mắt toàn bộ hội trường chiếu vào đó.

Triệu Nhạc chết đứng, Uông Trung Hoa nhìn quanh, nhiều người ông ta quen biết đang cười nhẹ, ông ta quá quen nụ cười che giấu sự hả hê đó rồi.

Trình Nhiên không hát nữa mà chuyển sang nói chuyện bình thường: “ Mời nhân viên công tác đưa micro cho anh Triệu Nhạc và thầy Uông Trung Hoa, đừng nói là chúng tôi không cho các người cơ hội lên tiếng.”

Du Hiểu mai phục sẵn, chạy tới mang cho hai người kia hai chiếc micro không dây.

Lúc này ở các đài truyền hình đang tường thuật trực tiếp, cũng đủ loại phản ứng.

Có người phấn khích: “ Thưa các bạn nghe đài, hiện trường lễ hội âm nhạc đang xảy ra biến hóa kinh người.”

Có người nói nước đôi: “ Thật bất ngờ, nhưng đây là tinh thần của lễ hội âm nhạc mà, không phải là buổi biểu diễn, mà là lễ hội, cùng người xem hòa làm một, nên có tinh thần giao lưu thế này ...”

Triệu Nhạc giật mạnh micro từ tay Du Hiểu, Uông Trung Hoa bình tĩnh hơn cầm lấy xem kỹ micro xem có gì khác thường không?

Trong dự liệu tệ nhất của Uông Trung Hoa có khả năng phải đối chất, nên ông ta có chuẩn bị tâm lý, với lại lúc này mà né tránh rõ ràng là chột dạ.

Vừa nhận micro thì Trình Nhiên tiếp tục: “ Hey, yo, bài hát này có phải phải của các người không? Nếu đúng thì hát tiếp đoạn sau đi.”

Bốn phía ồ lên xôn xao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận