Trùng Nhiên

Chương 403: Thương trường như chiến trường.

“ Đúng thế, theo lý mà nói, đều là xí nghiệp lâu năm, chúng ta chấp nhận từ bỏ lợi ích, thậm chí là lỗ vốn cũng phải tranh thủ họ ... Kết quả, chúng ta nhường hết lần này tới lần khác, thậm chí là cho vô số điều kiện ưu đãi, trong ba tháng qua dựa theo yêu cầu của họ để sản xuất , vậy mà đối phương ngay khoản tiền ứng trước cũng không trả được, đề xuất lấy hàng đối hàng. Có người khai thác than, tôi muốn lấy than làm gì, chẳng lẽ còn tiêu thụ giúp à? Cho dù tiêu thụ được, quốc gia năm nay sản lượng dư thừa giá cả sụt giảm, xu thế còn giảm mấy năm nữa, cầm vào có mà chết.” Ngô Chi Sơn tay run run châm điếu thuốc: “ Anh xem, anh xem đi, tất cả đều không lấy được tiền hàng, toàn là khách hàng như thế. Đây là cái bẫy của Trình Phi Dương, sao khi đó tôi không nhận ra kia chứ? Nhân viên điều tra khi đó làm ăn kiểu gì. Nát, nát hết rồi.”

Hiện giờ nhân viên tuyến đầu của họ chạy khắp nơi đòi tiền, thậm chí tới thời gian dự định giao hàng, đưa tới chỗ đối phương, kết quả đối phương không trả được tiền, hoặc không đủ tiền, hai bên nổ ra xung đột, thậm chí là còn đánh nhau bị thương ...

Bối Thác Thành Đô loạn từ trên xuống dưới.

Vương Lập Cương không xem nổi nữa, hỏi: “ Rốt cuộc là chúng ta mất ở đây bao tiền?”

Ngô Chi Sơn đau đớn vô cùng: “ 230 triệu, nửa kế hoạch tiêu thụ năm sau, là do tôi gây ra tổn thất lớn như thế.”

Vương Lập Cương nghe con số đã rụng rời chân tay: “ Lão Ngô, trước kia chẳng phải anh nói là đây là chiến phí sao, nói chúng ta chỉ cần đoạt được khách hàng, trong thời gian ngắn mắt một khoản tiền, thực tế giành lấy thị trường tương lai mà. Dù gì khách hàng cũng về phía chúng ta rồi, Trinh Phi Dương ăn cơm thừa canh cặn thì tồn tại được bao lâu chứ?”

“ Bị lừa rồi .” Ngô Chi Sơn rít mạnh mấy hơi thuốc, điếu thuốc vẫn còn nhiều vẫn bị hắn dúi vào gạt tàn: “ Bọn chúng đoán trước được sách lược của chúng ta, cho nên ngay từ đầu đã dắt mũi chúng ta, cố ý cùng chúng ta tranh đoạt quyết liệt. Ở một số khách hàng xấu, bọn chúng càng phản ứng mạnh, chúng ta lại càng đâm đầu vào.”

“ Vấn đề lớn nhất là nắm giữ tình báo, bọn chúng là kẻ từ chân đất đi lên, phương diện này chịu khó lăn lộn đeo bám hơn đám tú tài giấy của chúng ta. Bọn chúng cũng hiểu những thủ đoạn che đậy dưới cơ sở hơn, người của chúng ta kiểm tra giấy tổ sổ sách làm đẹp, nghĩ rằng đối phương là khách hàng tiềm năng chất lượng.”

“ Bọn chúng còn biết giới hạn báo giá của chúng ta, cho nên đè chúng ta tới sát vạch đỏ mới chịu buông tay lui ra, để chúng ta có được đơn đặt hàng, được thị trường ... Nhưng kỳ thực đó là sợ giây thừng, chúng ta càng mạnh tay càng tự siết chặt cổ mình.”

Vương Lập Cương hiểu tình thế hiện tại rồi. Bối Thác không tới mức vì chuyện này mà sụp đổ, nhưng bọn họ sa lầy rồi, số đơn hàng kia không thể bỏ được, tương lai sẽ còn phải vì số đơn hàng đó tranh cãi dây dưa, tinh lực bị kéo hết về phía đó, trơ mắt nhìn Phục Long công thành cướp đất: “ Tôi đã nói với anh thế nào, nếu ngay từ đầu anh nghe tôi đã xong, anh muốn làm quân tử, muốn dùng thủ đoạn thương nghiệp đánh bại chúng, giờ thì xong rồi, kiếm lấy đống phiền toái .”

Ngô Chi Sơn trong giới viễn thông này là nhân vật thuộc cấp đại lão, nói một cách không khách khí, cao tầng một số công ty trong giới ở trước mặt hắn phải cung kính, không biết bao người học thông tin xem tác phẩm của hắn viết luận văn. Nếu tương lai có người viết về lịch sử phát triển ngành viễn thông trong nước, trong dòng sông dài đó chắc chắn có bóng dáng của hắn.

Trước kia mọi chuyện quá thuận lợi rồi, nắm bắt đúng thời cơ, trong nước còn là khoảng trống, nhảy vào đúng thời điểm thành truyền kỳ.

Nhưng hắn xuất thân du học sinh, về nước đã làm quản lý, xuất phát điểm ngay từ trên cao, không biết thủ đoạn phía dưới.

Chính vì biết thiếu xót này nên mới cần một người như Vương Lập Cương phối hợp.

Hai người bọn họ đã rất ăn ý cho tới sự kiện đám người Lô Hiểu Đông bị bắt ở công ty Phục Long, Ngô Chi Sơn sợ Vương Lập Cương đi quá xa nên gạt hắn ra khỏi kế hoạch này.

Và hắn thất bại.

Thật bại vì đứng ở vị trí cao quá tự tin, đồng thời thất bị vì hệ thống quá cồng kềnh, quy củ quá nhiều quá chặt chẽ, nhân viên phía dưới báo cáo việc gì thông qua từng tầng cấp, không cách nào kịp ứng phó với diễn biến quá nhanh. Đem so với một đối thủ đang giai đoạn phát triển mạnh mẽ, linh hoạt, gặp bất lợi là điều khó tránh.

Nhưng dù thế nào là người lèo lái công ty, để xảy ra vấn đề vẫn là lỗi ở người quyết sách.

Bối Thác là tập đoàn xuyên quốc gia to lớn, thất bại ở một địa khu chưa thể tổn hại nguyên khí của họ, nhưng sự nghiệp truyền kỳ của Ngô Chi Sơn có thể nói là chấm dứt rồi.

Vương Lập Cương hung hăng nói: “ Lão Ngô, tôi không nuốt trôi được cục tức này, hai chúng ta là cây liền cành, tôi biết anh không thích thủ pháp của tôi, nhưng có những lúc, chúng ta không thể không làm thế.”

“ Năm xưa tôi cũng giống như anh vậy, cho rằng chuyện thương nghiệp dùng thủ đoạn thương nghiệp để giải quyết, kết quả đi tới đâu đụng đầu vào tường tới đó, chuyện gì cũng chậm chân hơn người ta một bước. Tôi vẫn kiên trì niềm tin của mình, rồi có một lần tôi tham gia đấu thầu ở dưới huyện, trở thành ngựa ô lớn nhất lần ấy, đã bước vào vòng đấu thầu thứ hai, đối thủ đều thua kém xa. Kết quả tối ngày hôm đó một đám người xông vào nhà khách, kề dao vào cổ tôi, hết đấm lại đá, sau còn rạch mặt tôi, chân bị đánh gãy, nửa đêm bò vào bệnh viện, báo cảnh sát thì không tìm thấy người nữa. Qua lần đó tôi hiểu, người nào chú ý quy tắc mãi mãi là kẻ thiệt thòi, phải vượt qua quy tắc mới đạp lên được người khác.”

“ Lúc tôi quen Lôi Vĩ thì hắn chưa có danh tiếng lớn như bây giờ, nhưng hắn là người có dũng khí, dám làm. Tôi nâng hắn lên, hai chúng tôi cùng tiến cùng lui. Những kẻ từng đánh tôi vào bệnh viện, khiến tôi nằm một góc như chó, bây giờ vận đổi sao dời, coi được quen biết Vương Lập Cương tôi là vinh dự. Đám quan viên trước kia tôi ngồi chờ ngoài văn phòng cả buổi không được gặp, nay vỗ vai gọi tôi là anh em, còn nhờ vả tôi làm vài việc là họ không làm nổi, còn tôi đánh tiếng với Lôi Vĩ một tiếng là êm xuôi.”

Ngô Chi Sơn lắc đầu: “ Thời đại thay đổi rồi Lập Cương, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, nhiều chuyện không thể giải quyết thô bạo như thế nữa.”

“ Anh sai rồi Lão Ngô, bất kể thời đại nào, vẫn có một thứ không đổi, đó là nắm đấm ai mạnh thì người đó có tiếng nói ... Lần này tôi đi đường của tôi. “ Vương Lập Cương nói xong quay người đi ra khỏi cửa:

Đối thủ cạnh tranh Bối Thác rơi vào tranh cãi hồi khoản lớn, tin tức truyền về Phục Long, cả công ty từ trên xuống dưới hớn hở ra mặt, tất nhiên rồi, hơn hai tháng qua, Phục Long bị Bối Thác dùng đủ thủ đoạn tranh giành khách hàng, tỉ lệ tăng trưởng liên tục sụt giảm, dẫn tới đã có đánh giá không lạc quan bên ngoài.

Trình Nhiên nghe được chuyện này từ Liêu Tiểu Hổ, y khá ngạc nhiên.

Muốn biết khách hàng nào nên tranh thủ, khách hàng nào ép giá không thành ý, đâu là khách hoàn xấu không có khả năng thanh toán cần sưu tập lượng lớn tư liệu, thậm chí là cả cơ mật thương nghiệp.

Mà ép được giá tới mức lợi nhuận thấp nhất của đối phương cũng cần có tin tức về phía địch thủ.

Những cái đó chỉ tầng quyết sách tối cao mới nắm được, Trình Nhiên không thể nào tiếp xúc.

Buổi tối Trình Nhiên về hỏi Trình Phi Dương chuyện này.

“ Nhân viên nghiệp vụ của Phục Long không chỉ biết mời người phụ trách hạng mục đi ăn uống, còn kiến lập quan hệ với một số nhân viên lâu năm ở đơn vị. Nhiều lúc tình hình chân thật ở đơn vị, nội bộ có đấu tranh không, tài vụ có tốt không, đời nào tiếp xúc với lãnh đạo và sổ sách giấy tờ biết được, nhưng chịu khó ngồi uống rượu với bảo an già canh cổng, sẽ có rất nhiều tin tức giá trị. Ha ha, giống như Lão Tống canh cổng ở Phục Long vậy, có chuyện gì trong công ty mà ông ta không biết?”

“ Nhân viên nghiệp vụ của Phục Long đều là người lăn lộn ở dưới huyện, chuyện khổ cực hơn cả chục lần rồi còn làm, xã gì mấy cái chuyện đó. “ Trình Phi Dương thản nhiên nói: “ Bối Thác bỏ qua nhân viên nghiệp vụ cấp thấp này, bọn họ chỉ nhằm vào, ăn mòn cán bộ trung tầng, không ngại lôi kéo quan hệ, tặng quà tặng tiền ... Cũng có người bị dao động muốn chờ xem tình thế, đa phần tin tưởng công ty, sau này cán bộ trung tầng đều là phú ông, chút tiền đó mua chuộc sao nổi, nhiều khách hạng là do người chúng ta chỉ cho Bối Thác.”

“ Thật thật giả giả, chúng ta cũng cho họ vài khách hàng tốt, sau đó chôn vào quả bom lớn. Cha con không học nhiều sách kinh doanh, chứ năm xưa ở trường quân sự cũng học tập kém gì ai, luận tới đánh trận, cha con không sợ, chẳng phải nói thương trường như chiến trường sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận