Trùng Nhiên

Chương 735: Lần sau sẽ cố gắng hơn.

Hai người đi xuống dốc, tới khu dân cư sau trường, vào quán nhỏ ăn mỳ, Tần Thiên vừa thổi mỳ phù phù vừa liên tục gật đầu nói "ngon quá, ngon quá", hết sức đáng yêu, không sao liên tưởng được với cô nữ sinh to gan đêm qua.

Lúc này còn rất sớm, chưa tới 7 giờ, sinh viên đi ăn sáng giờ này rất hiếm hoi, nếu không phải có lý do đặc thù hoặc dậy sớm tập thể dục thì không đi ăn giờ này, vì thế vài người trong khoa nhận ra Trình Nhiên ngồi ăn sáng với cô gái xinh đẹp, người mỉm cười ẩn ý, người lén giơ ngón cái lên.

Nhìn người anh em mệt mỏi, con gái nhà người ta thì tươi tỉnh ăn ngon lành thế kia, cả đám cho rằng đều biết chuyện gì xảy ra đêm qua.

Tần Thiên ăn vài miếng, sau đó nói: “ Nói trước rồi đấy nhé, chi nhánh Hội Thiên Hành ở Thanh Hoa do mình mở, bạn không được trao quyền lợi này cho người khác. Mình sẽ là người đại diện duy nhất.”

Nếu Tần Thiên nhất định muốn làm, Trình Nhiên cũng nghiêm túc: “ Vậy bạn định làm thế nào?”

“ Tên sẽ là hội Thiên Hành Thanh Hoa, lấy kiến thiết giá trị hạch tâm làm chủ, như thế tránh được cảm giác bài xích vì Hội Thiên Hành bắt nguồn từ Đại học Trung Nam. Ngoài ra ở Thanh Hoa còn có bạn cùng trường của chúng ta, người bội phục cậu không ít, ở phương diện này mình sẽ tìm được người giúp, cậu đưa mình kế hoạch bổ trợ của Hội Thiên Hành, lập nên cơ sở sẽ không thành vấn đề. “ Tần Thiên hiển nhiên cũng đã có suy nghĩ, cô ở Thiên Hành đạo quán có kinh nghiệp nhất định, ở vũ đoàn là múa chủ lực chỉ huy đoàn thể nhỏ:

“ Hội Thiên Hành vừa lập nên chưa có danh tiếng gì ở ngoài trường, bạn sao có thể đảm bảo nó sẽ phát triển ở Thanh Hoa?”

“ Giá trị hạch tâm là gì, thiên hành kiện quân tử tự cường bất túc. Trong lý giải của mình, Hội Thiên Hành không phải là hiệp hội muốn làm nên chuyện gì, hay nhất định phải có thành tích, vì mọi người vẫn vẫn là sinh viên, nếu nói làm chuyện lớn, không khỏi có chút tài hèn chí lớn. Nhưng bây giờ không được, tương lai thì sao? Mọi người học được kiến thức, lại có mối quan hệ, chẳng lẽ lại không? Mục đích thực sự của hiệp hội chính là làm người trung gian, làm người liên lạc, đoàn kết người cùng chí hướng. Sau này dù ra xã hội có cuộc sống riêng, mọi người vẫn có tiêu chí tụ họp lại với nhau, lấy đây làm vinh dự.”

Trình Nhiên nhìn Tần Thiên chăm chú, thực sự là trưởng thành rồi, ưu điểm của Tần Thiên khá rõ ràng, đó là cô nhận thức về bản chất vấn đề rất nhanh: “ Nói nhẹ nhàng một chút, Hội Thiên Hành không phải nơi tụ tập lại thành một lực lượng vĩ đại, nó giống hội đồng môn, nhưng có sức ngưng tụ hơn, vì cùng chung lý tướng và theo đuổi, người cùng loại sẽ càng lâu dài, càng có ý nghĩa.”

“ Có thể cung cấp không gian trưởng thành cho mọi người ở giai đoạn cơ sở nhất, nhưng khác với công ty mục đích phục vụ thương nghiệp, nếu một ngày trong tương lai Hội Thiên Hành phát triển, đủ vây cánh rồi, thành viên trong hội có ý tưởng hay, có ý nghĩa, song không thể có nguồn lực từ xã hội. Hội Thiên Hành có thể thúc đẩy làm việc này, đó sẽ chính là ý nghĩa lâu dài của Hội Thiên Hành.”

Tần Thiên lấy từ túi xách ra cuốn sổ tay, đặt lên bàn viết: “ Mình tin nếu chúng ta cùng nỗ lực, sẽ có ngày làm được. Mình vừa có một ý tưởng, chi nhánh Thanh Hoa sẽ thực hiện chế độ luân phiên, mỗi tháng có tiến hành luân phiên chủ tịch, hội Thiên Hành không phải nơi thể hiện thống lĩnh từ trên xuống, mà là cái bàn tròn, mọi người cùng tham gia, tránh sau này nó bị quan liêu hóa, trở nên cũ kỹ vô nghĩa.”

Ăn xong trên đường về, Trình Nhiên hỏi lịch trình tiếp theo của cô, hỏi về an bài cuộc sống cũng như học tập ra sao khi lưu diễn dày đặc như thế, hỏi lúc nào nghỉ về Thành Đô. Nhà khách đã trong tập mắt rồi, đoàn nghệ thuật đang tập kết chuẩn bị lên đường, Tần Thiên tới gần Trình Nhiên nói nhỏ: “ Mình hiểu rồi, cậu không thích cô gái thỏ, lần sau mình mặc đồ chó nhé?”

Trình Nhiên lảo đảo: “ Bạn bình thường một chút đi.”

“ A, bình thường một chút à? “ Tần Thiên chớp chớp mắt: “ Ý cậu nói là kiểu miêu nữ trong phim Mỹ à, loại tất có dây quai đeo hả? Cậu xấu thật đấy ...”

“ .... “ Trình Nhiên hết nói, cái gì thế hả trời, cái ngày càng thái quá:

Tới dưới lầu nhà khách thì chiếc xe khách lớn đã đi vào, Trình Nhiên đứng lại bên đường: “ Lên đường bình an.”

“ Trình Nhiên, chuyện đêm qua đó, nếu đổi lại là đứa con trai khác, dưới tình huống như vậy xảy ra chuyện gì không cần phải nói nữa ... Nhưng cậu lại cuống cuồng chạy mất như thế, thật đáng yêu, mình nhận ra ngày càng thích cậu rồi. “ Tần Thiên không đợi Trình Nhiên kịp trả lời đã chạy rồi, tới dưới lầu quay lại làm mặt quỷ: “ Lần sau mình sẽ cố gắng hơn.”

Trình Nhiên líu lưỡi.

Cô gắng hơn? Cố cái quỷ gì? Có cho người ta sống nữa không?

Nhưng nhìn Tần Thiên ra sức vẫy vẫy tay, nụ cười tươi bóng hình đầy sức sống, y không kìm được mỉm cười, lòng ấm áp.

Nhiếp Xuyên đột nhiên ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện trường, bác sĩ chẩn đoán hắn bị đường huyết thấp, thiếu dinh dưỡng, nghỉ ngơi không đầy đủ mà ra, phải nằm viện ba ngày. Biết tin một cái Trình Nhiên tới thăm ngay, đã có người Hội Thiên Hành ở đó.

Trình Nhiên tới mới biết người tới thăm Nhiếp Xuyên nườm nượp, trong đó nữ sinh rất nhiều, mang theo cả sủi cảo hoặc hoa quả, thực sự không ngờ cái tên lầm lì xa cách này lại được lòng mọi người như thế.

Nhiếp Vân cũng ngồi bên giường bệnh, hai anh em tuy có đường nét giống nhau, nhưng kiểu mặt khác nhau, mặt Nhiếp Vân vuông vức hơn, mạnh mẽ rắn rỏi hơn, đôi mắt không bình đạm như Nhiếp Xuyên mà mang đầy tính xâm lược.

Nhiếp Xuyên giới thiệu hai người với nhau, Nhiếp Vân gật đầu, sắc mặt đầy lo lắng.

Trình Nhiên hỏi: “ Có phải công tác dẫn đội quá vất vả không, lại không có áp lực nhiệm vụ, anh vất vả thế làm gì?”

Nhiếp Vân áy náy nói: “ Không liên quan tới các cậu đâu, tại tôi giao riêng cho nó một vài việc, vì thế có lẽ nhiều ngày rồi nó không nghỉ ngơi tốt. Tôi thấy hiệp hội của cậu đang gia công phần mềm bên ngoài, trợ cấp không ít, cậu liên hệ được với công ty ngoài, khá đấy.”

Trình Nhiên đáp qua loa: “ Nhờ quan hệ gia đình ấy mà.”

Vì người tới thăm vẫn không ngừng, cho nên Trình Nhiên và Nhiếp Vân không giao lưu nhiều. Nhiếp Vân liên tục cám ơn giáo viên, bạn học của Nhiếp Xuyên.

Trong số đó có một nam nhân trung niên đeo kính gọng vàng, rất gầy, mặt dài, môi hơi mỏng, gò má cao, tay chắp sau lưng rất nghiêm nghị. Đi theo bên cạnh còn có vài người nữa, một vài người mặc nguyên đồng phục viện nghiên cứu.

Người này chính là Trần Dược.

Cũng chính là viện trưởng viện vi điện tử, là người điều hành "hạng mục quốc tâm".

Trần Dược dẫn người đi tới, người khác tự nhiên đều nhường đường, đặt một bó hoa và hoa quả lên trên bàn, nói là do đồng nghiệp trong phòng thì nghiệm tặng.

Mặt hắn thâm trầm, khi đối diện với Nhiếp Xuyên mỉm cười, hỏi han vài câu: “ Cậu nghỉ ngơi cho tốt, người trẻ tuổi sao lạ để nằm viện chứ, ài ...”

Người ngoài có lẽ hâm mộ Nhiếp Xuyên được một vị viện trưởng tới tần phòng bệnh thăm hỏi, nhưng Trình Nhiên lại thấy mấy lời hỏi han này chỉ là tấm da mặt đeo bên ngoài thôi, chả có tí cảm xúc nào.

Lát sau Trần Dược rời đi, Nhiếp Vân tuyết nhiên đi tiễn, Trần Dược lấy ra một cái phong bao đỏ: “ Trong này có 1000, cầm lấy mà mua ít đồ bổ cho em cậu.”

“ Cám ơn thầy Trần. “ Đây là cách xưng hô quen thuộc của Nhiếp Vân với Trần Dược:

Trần Dược vẫn khuôn mặt rất ít biểu cảm nói:” Cậu không được để mất phong độ, an bài chuyện ở đây thỏa đáng rồi theo tôi lên thủ đô một chuyến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận