Trùng Nhiên

Chương 183: Đá đít hắn đi !

Nhìn xe riêng của Trương Vĩnh Xuân đi xa dần, ban lãnh đạo trường mừng khấp khởi. Thành công rồi, dạ tiệc văn nghệ hôm nay của Nhất Trung thành công chưa từng có, phải biết thị trưởng Trương không phải lãnh đạo hứng lên hứa vung vít đâu, cái gì chắc mới nói.

Thời buổi này cái gì cũng cần tiền, tiền tuy không phải là vạn năng, nhưng phải có đầu tư mới có sản phẩm, nếu không thì không bột đố gột nên hồ.

Mã Vệ Quốc là người bản địa Sơn Hải này, ở đây đích xác có nhiều cái tốt, cuộc sống bình yên, không khí dễ chịu, con người tương đối chất phác. Tương ứng là do ổn định mà mọi thứ thâm căn cố đế ngại thay đổi, ở đây miếng bánh nào cũng đã được chia phần hết rồi. Ví như Cục bưu điện đó, ì ạch bao năm, rồi như giáo dục. Nhất Trung đã nhiều năm đứng im tại chỗ rồi, bảy năm trước có vị thị trưởng ở ngoài tới, tuyên bố sẽ thay đổi sẽ cải cách mạnh mẽ Sơn Hải, kết quả ... Mọi thứ vẫn thế là câu trả lời rõ nhất.

Cho dù Lý Tĩnh Bình bây giờ đang hô hào đấy, nhưng mà chưa chắc đã phá vỡ được thế lực thủ cựu ở thành phố này, Mã Vệ Quốc mới bất đắc dĩ đưa loại tiểu nhân như Vương Kỳ về trường, đây là con dao hai lưỡi, dùng không khéo thì người bị hại là mình.

Ài, mọi sự cải cách thực sự đều không dễ dàng.

Phần cuối cùng của dạ tiệc văn nghệ là bình chọn các tiết mục xuất sắc nhất, hạng mục giải thưởng rất đa dạng, từ hội họa, thư pháp, ngâm thơ.

Khỏi phải nói, đa phần giải thưởng rơi vào tay năm thứ hai, có điều năm thứ nhất cũng thu được vài giải thưởng, trong đó có ban nhạc 57 độ, giải thưởng âm nhạc “cố gắng nhất".

Cố gắng nhất.

Không phải hay nhất, xuất sắc nhất, giỏi nhất, tốt nhất ... Là cố gắng nhất.

Nhiều học sinh gật đầu, ban nhạc 57 độ thực sự xứng đáng với giải thưởng này.

Đại khái hát quá high rồi, Lâm Sở đến khi lên nhận phần thưởng, lúc phát biểu cảm tưởng còn gân cổ lên cho một tràng " Xã hội chủ nghĩa thật tốt", làm cả đám giáo viên lẫn học sinh dở khóc dở cười.

Vừa mới kết thúc dạ tiệc, rất nhiều học sinh kéo về phía Trình Nhiên và Tần Tây Trăn.

À tất nhiên họ hướng tới Tần Tây Trăn, còn Trình Nhiên là do đứng cạnh mà thôi.

“ Cô giáo Tần, em tặng cô.”

“ Cô giáo Tiểu Tần, chúc cô Giáng Sinh vui vẻ, đây là quà của em.”

“ Cô giáo Tần, ban nhạc 57 độ của cô thật tuyệt vời.”

“ Không được gọi là cô giáo Tiểu Tần, phải gọi là cô giáo Tần, thiếu lễ phép.” Tần Tây Trăn xẵng giọng mắng, nhìn Trình Nhiên bị một đám nam sinh chen sang bên, cô nháy mắt, ý tứ là thấy tôi được hoan nghênh chưa, em xéo về nhà một mình đi, đứng đây cũng không có cơm mà ăn chực đâu:

Trình Nhiên chỉ cười nhẹ, xoay người lấy cặp sách mình cất trong góc đeo lên, đi ra ngoài.

Kết quả tới hành lang, gặp một nhóm nữ sinh.

Trong đó có Trần Nhược Đình của lớp họ, hình như kia là Vương Hải Anh, Triệu Thanh ở lớp bên, thường gặp tụ tập với nhau trò chuyện ở hành lang, từng trò chuyện vài lần.

Trần Nhược Đình là cô gái bạo dạn, đi tới đưa thiệp: “ Trình Nhiên, Giáng Sinh vui vẻ, đây là bạn mình, Vương Hải Anh, Triệu Thanh, Trần Giai Ny .... cậu có nhớ không? “

Mấy cô gái đều tặng thiệp Giáng Sinh cho Trình Nhiên, trong đó một người không ngờ tặng cả con búp bê nữa, xem ra chuẩn bị đã lâu.

“ Bọn mình đều rất thích bài Đều chọn C, có thể chép lời bài hát cho mình không?|

“ Vì mộng tưởng mà đốt cháy bản thân, bài hát hay, hát cũng hay ...|

-“ Không phải do mình viết, thật mà, không phải do mình khiêm tốn … Được, được rồi, về nhà mình sẽ chép ra, mai đến lớp các bạn lấy nhé ... À cám ơn ...” Trình Nhiên đối diện với sự nhiệt tình của đám nữ sinh thì lúng túng lắm, nhận đống quà, có cả chocolate, nhưng từ chối con búp bê kia, chỉ nói cám ơn: “ Cám ơn nhé, nhưng mà mình không chuẩn bị ...”

“ Không cần, không cần.” Đám nữ sinh thấy Trình Nhiên xấu hổ lúng túng thì cười khúc khích thú vị lắm, sau đó bỏ đi.

Trình Nhiên ôm đống đồ, giữ cái nọ rơi cái kia, khó khăn lắm mới kiếm được cái túi cho vào, kết quả là thấy hai cái chân xuất hiện trước mắt.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Tạ Phi Bạch.

“ Cái ban nhạc rẻ rách thế mà chơi ra trò phết, hôm nay mà là thi tài năng gì đó, tao sẽ cho giải nhất ... “ Tạ Phi Bạch thấy Trình Nhiên sắc mặt cổ quái, thoắt cái mặt hắn cũng biến sắc: “ Vẻ mặt mày thế là sao? Vì sao lại giống đang đề phòng tao thế ... Mẹ kiếp... Không phải mày nghĩ tao tới đây tặng quà Giáng Sinh cho mày chứ, Trình Nhiên, mày đứng lại đó ... Hôm nay tao phải cho mày mềm xương.”

Trong cặp sách của Dương Hạ chứa sổ tay mà cô muốn tặng, cô lấy một ít ra cho vào áo khoác ngoài của mình, sổ tay rất nhỏ nhắn, cho nên chưa được rất nhiều, cứ gặp người muốn tặng, cô lại lấy ra tặng một cái.

Đầu tiên là Liễu Anh, sau đó là Diêu Bối Bối.

Trương Tiểu Giai cũng tới, trước kia là bạn cùng bàn, giờ học lớp khác rồi, ít gặp nhau, không ngờ Dương Hạ vẫn tặng quà cho mình, thích thú nói:” Thật đẹp, Dương Hạ, cám ơn nhé.”

Dương Hạ mỉm cười: “ Mình cũng rất thích đồng hồ cát của bạn, rất đáng yêu.”

“ Bạn thích là tốt rồi.” Trương Tiểu Giai mở sổ ra, thấy lời đề tặng ‘ba năm cùng bàn, cám ơn bạn vì hồi ức đẹp’, cảm động vô cùng:

Dương Hạ xinh đẹp, thành tích học tập tốt, từ văn thơ tới khiêu vũ đều xuất sắc, nếu là thời cổ đại chính là tài nữ được người người ngưỡng mộ. Có thể trở thành bạn bè đã là vinh dự, lại còn được người bạn như thế coi trọng nữa ...

Bất ngờ bên kia có tiếng hét thu hút sự chú ý của mọi người.

Khi không ai hiểu chuyện ầm ĩ gì thì Trương Tiểu Giai phát huy bản lĩnh săn tin nổi tiếng sơ trung của mình cung cấp tin tức: “ Là Vương Siêu đấy, trước kia chia tay với Tằng Diễm, giờ hối hận quay lại tìm cô ấy, mọi người đều bảo Tằng Diễm kệ hắn.”

Diêu Bối Bối hứng thú: “ Chậc, chậc có chuyện như thế à, kể mau kể mau .”

“ Thì như thế đấy, sao có loại người như vậy chứ, trước đó hắn theo đổi Tằng Diễm, về sau lại chính hắn muốn chia tay ... Ừ thì chia tay là xong đi, vậy mà giờ nhân Giáng Sinh tặng quà rồi viết thư, thế là sao chứ?”

Dương Hạ trầm ngâm: “ Nhỡ cậu ấy có điều gì khó nói thì sao? Phải có nguyên nhân chứ.”

Mấy cô gái mắt tròn mắt dẹt, bình thường mà gặp chuyện này Dương Hạ sẽ cổ vu phe nữ mà, làm sao lần này lại đi nói đỡ Vương Siêu?

Dương Hạ vội giải thích:” Ý mình là, nhỡ vì học tập, không muốn nói chuyện tình cảm ...”

“ Lớn tướng rồi, sao còn ấu trĩ thế? “ Diêu Bối Bối phản bác lý do này: “ Có phải là đóng phim truyền hình đâu chứ, sao bày ra mấy trò máu chó làm gì? Không thích người ta thì chia tay là xong, chuyện qua rồi đừng tiếc.”

Trương Tiểu Giai thì thầm tiết lộ: “ Vì có người theo đuổi Tằng Diễm đấy, thấy người ta quanh quẩn bên cô gái mình từng thích, Vương Siêu không cam tâm, đều do tính chiếm hữu ích kỷ gây ra ...”

“ Đúng, đã làm rồi phải chịu hậu quả, trên đời này không đâu bán thuốc hối hận đâu.” Diêu Bối Bối ở xa còn bắc tay làm loa hô: “ Ủng hộ Tằng Diễm, đá đít hắn đi.”

Dương Hạ cười gượng gạo.

Túi bên phải của cô có năm cuốn sổ, còn túi trái áo khoác của cô để riêng một cuốn sổ. Cô sờ khẽ cuốn sổ, cảm giác như những lời mấy cô bạn vừa nói đều nhắm vào mình, vốn viết mãi mới xong những dòng chữ kia, giờ cô không biết có nên đem tặng không.

Du Hiểu đi tới cầm tấm thiếp sản xuất hàng loạt của mình phát lần lượt từng người: “ Đây là của Diêu Bối Bối, Dương Hạ, Liễu Anh ...”

Dương Hạ nhận lấy, tìm cuốn sổ tặng cho Du Hiểu, đưa cho hắn.

“ Sao không tặng chocolate ... “ Du Hiểu nhận quà còn đòi hỏi, vừa mở lời đề tựa ra xem, kêu lớn kháng nghị: “ Này, này, Dương Hạ, viết lời chúc kiểu gì đấy hả? Không nghịch ngợm nữa là sao?”

Sau đó còn đòi xem lời đề tặng của Dương Hạ dành cho người khác, Diêu Bối Bối cướp cuốn sổ của hắn, cười phá lên: “ Du Hiểu, cậu vốn là đồ nghịch ngợm quậy phá mà.”

Mọi người đang truyền tay nhau xem Dương Hạ viết gì cho mình lại nghe thấy tiếng quát nữa, sau đó Trình Nhiên cùng Tạ Phi Bạch hình như đang đuổi nhau chạy ra, đang hướng về phía bọn họ …
Bạn cần đăng nhập để bình luận