Trùng Nhiên

Chương 575: Thật mỹ hảo. (2)

Đợi đi qua chỗ rẽ ở đầu phố, Tần Tây Trăn đánh Trình Nhiên một cái, nhe răng hổ ra: “ Em gái á? Đừng có mà lợi dụng cơ hội nhé.”

“ Không phải nữ sinh đều muốn trẻ hơn à? Rõ ràng chị được lợi mà. “ Trình Nhiên lưu luyến buông tay khỏi vòng eo nhỏ hấp dẫn kia:

Tương Chu thừa biết hai người nói lái chủ đề để chữa ngượng, có gì mà ngượng, không biết lúc hắn đóng cửa ra ngoài hai người đã làm gì rồi, vẫn phối hợp hỏi: “ Cô Tần, còn muốn ăn gì nữa không?”

“ Hết ăn nổi rồi. “ Tần Tây Trăn sờ bụng, mặt hơi xìu xuống, tựa hồ ăn thế còn chưa thấy đã: “ Thời đại học mỗi lần cùng bạn bè tới Thành Đô, chúng tôi thường hay đến quán bar ở đường Lâm Hà, tên là bar Nhà Xưa, hay là chúng ta tới đó.”

Trình Nhiên thấy Tần Tây Trăn khi nhắc tới tên quán bar đó, ánh mắt hơi mơ màng, đoán chứng đó là nơi khởi đầu giấc mơ âm nhạc của cô, hẳn chứa đựng rất nhiều hồi ức với bạn bè.

Tất nhiên là gật đầu.

Trời tối dần, ánh đèn từ trung tâm thành phố lan đi khắp nơi.

Thành Đô vào buổi tối luôn náo nhiệt nhất, chẳng bao giờ thiếu những chỗ vui chơi.

Cẩm Giang chảy ngoằn ngoèo từ tây sang Đông, vào tối mùa hè càng thêm mỹ lệ mê đắm lòng người, đi thuyền dạo đêm, hưởng thụ sảng khoái từ cơn gió mát, thưởng thức cảnh tượng huy hoàng hai bên bờ, tựa hồ thoát ly khỏi trần thế, cả người thăng hoa.

Mà buổi tối, nơi tràn ngập sức sống nhất chính là đường Lâm Hà.

Đường Lâm Hà hay đường quán bar nay đã nổi tiếng lắm rồi, vì hai bên đường vô số quán bar, quán cà phê, quán ăn vặt, giá cả lại không đắt, gần như có đủ yếu tố thu hút người trẻ tuổi, vì thế mà còn gọi là "phố Thanh Xuân".

Trong đó Nhà Xưa là quán bar nổi tiếng sớm nhất, ăn nên làm ra không ngừng mở rộng, chiếm cả mảnh đất trống khá lớn bên sông, dùng hàng rào và bụi cây rậm rạp làm biên giới chia tách, bãi cỏ bên trong đặt những chiếc bàn tròn, có ban nhạc biểu diễn ở dưới mái hiên, không khí náo nhiệt vô cùng, chỉ là hơi ồn một chút.

Mà trong kiến trúc giả cổ mái cong nối liền với bãi cỏ là khu nhã tọa hình rẻ quạt, mọi người ngồi trong phòng, vừa có không gian riêng tư, lại thấy toàn bộ khu vực biểu diễn, ánh đèn bên trong rất nhu hòa, lấy màu tím và lam làm chủ, Tần Tây Trăn dù không đội mũ, chỉ cần cúi thấp đầu là khó nhìn thấy được.

Khi Tương Chu dẫn Trình Nhiên và Tần Tây Trăn tới, chủ quan còn đi ra mời hắn uống một ly rượu, nói hôm nay vừa vặn có vài ca sĩ nổi tiếng giới underground Thành Đô tới biểu diễn, chủ quán nói ra vài cái tên, sắc mặt Tương Chu không ổn lắm.

Quả nhiên không lâu sắp Tương Chu gặp một tình cảnh mà hắn không muốn thấy nhất.

Ca sĩ biểu diễn xong hai bài hát trên sân khấu ở khu biểu diễn, vừa đi xuống liền được ông chủ ghé tai nói vài câu, liền ôm ghita, dọc đường chào hỏi mọi người đi tới, đến gian nhã tọa mỉm cười với Tương Chu: “ Anh Chu, nghe Lão Vương nói là anh tới, hôm nay nhất định phải uống với anh vài chén.”

Tương Chu khó xử: “ Tôi có khách.”

“ Khách của anh Chu đi cùng luôn, vậy càng vui.”

Người kia nhìn sang đôi nam nữ, chuẩn bị hỏi han thì Tương Chu đứng lên khoác vai hắn: “ Đi đi, sang kia uống, cậu phát huy không tệ ...”

Lát sau Tương Chu quay về, mông ngồi chưa ấm chỗ, một nữ ca sĩ vừa hát xong, sau khi nói chuyện với nam thanh niên kia, được đối phương chỉ chỗ, cầm chai rượu nhỏ tới: “ Anh Tương ... Lần trước đi vội quá, không kịp uống với anh, hôm nay tôi tự phạt ba chén.”

“ Không cần, không cần, một chén là được. “ Tương Chu miễn cưỡng nhận lấy chén rượu uống cùng cô gái đó: “ Rồi, cô cứ bận việc của mình đi, tôi ở đây nghe.”

“ Anh Tương thích là được rồi. “ Nữ ca sĩ uống với Tương Chu xong quay sang Trình Nhiên và Tần Tây Trăn: “ Mời bạn anh Tương, mọi người chơi vui vẻ nhé.”

Trình Nhiên nâng chai bia lên từ xa nâng ly với cô gái không hề xa lạ đó, Tần Tây Trăn cầm chai nước ngọt khẽ gật đầu, uống một ngụm.

Cứ như thế mỗi lúc lại có người tới mời rượu.

Trình Nhiên và Tần Tây Trăn ngồi nhìn hắn lúng túng tiếp khách đuổi khéo người ta, còn bất nhân trêu: “ Anh Tương nổi tiếng quá, chắc là quen biết quá nửa giới âm nhạc Thành Đô ấy nhỉ?”

Tương Chu cười khổ: “ Thiếu gia, mọi người đều là người gốc Thành Đô, lại vì danh tiếng Thiên hành đạo quán, truyền qua truyền lại, chẳng biết thế nào mà ai cũng gọi tôi là anh Tương. Với lại nói ra, không phải là tôi đỡ cho thiếu gia sao?”

Chứ còn sao nữa, nếu Trình Nhiên không giấu mặt thì y đã là người nhận đủ hôm nay, y cười ha hả nói: “ Làm cho tốt.”

Không khỏi cảm thấy quyết định của mình sáng suốt chừng nào, nếu không đoán chừng đi tới đâu cũng gặp cảnh thế này, chẳng mấy chốc mà mắc bệnh do lạm dụng cồn.

Phía khu biểu diễn rộ lên tiếng hò reo, thì ra ca sĩ vừa biểu diễn xong liền được khán giả vỗ tay nhiệt tình.

Tần Tây Trăn hớn hở khoe: “ Bài hát của tôi đấy.”

Không ít bài hát của Tần Tây Trăn yêu cầu kỹ thuật rất cao, vì thế một số ban nhạc ca sĩ lấy ra dùng khoe khoang khả năng hoặc mài rũa công lực.

Vừa rồi đã có năm sáu ca sĩ tới mời rượu Tương Chu, hiện giờ vẫn còn số ca sĩ tương đương tới và chuẩn bị biểu diễn, quán bar này dù mở rộng ra như vậy rồi, những cài bàn tròn kê chật kín, vẫn bổ xung bàn tới tận rìa, nhân số không dưới 200.

Trình Nhiên nhìn cảnh náo nhiệt đó lớn tiếng hỏi Tương Chu: “ Nơi này ngày nào cũng làm ăn tốt như thế, hay hôm nay là trường hợp đặc biệt?”

Quá ầm ĩ, Tương Chu trả lời cũng hét lên: “ Hôm nay tương đối đặc thù, bọn họ đều là ca sĩ khá tên tuổi ở Thành Đô, thường ngày kiêu ngạo, không ai phục ai, hôm nay kéo tới giao lưu ...”

Nói tới đó lại bị tiếng hò hét lớn cắt đứt, một nữ ca sĩ lên sân khấu, được ủng hộ vô cùng nhiệt liệt, nữ ca sĩ không hát vội còn giao lưu với khán giả. Sự tương tác gần gũi này là điều quán bar muốn thấy, không chỉ là xúc tiến giao lưu trong giới, cũng đốt cháy bầu không khí quán bar.

Nhiều người theo dõi lịch trình của ca sĩ, biết họ biểu diễn ở đâu, chuyên môn theo tới quán bar đó.

Nhà Xưa có điều kiện ông trời ưu đãi, vì địa điểm rộng rãi, lại còn may mắn mở ra từ rất sớm, danh tiếng cao, người ta cứ vậy truyền miệng nhau rồi kéo tới.

Cảm thụ bầu không khí chút là đủ rồi, chỗ ồn ào quá mức thế này, Trình Nhiên không thích cho lắm, đặt chai bia xuống, định thanh toán rời đi, Tần Tây Trăn bỏ mũ ra, mái tóc đen đổ xuống như thác nước, ánh sáng tím chiếu lên mặt cô mang vài phần huyền ảo.

Cô nhìn Trình Nhiên dịu dạng chất chứa tình cảm chỉ người trong cuộc mới rõ: “ Không phải muốn nghe tôi hát sao, Final Fantasy nhé?”

Mặc dù không được một mình nghe cô hát, Trình Nhiên thấy không nên ích kỷ như vậy, khẽ gật đầu: “ Rất trông đợi.”

Tần Tây Trăn bảo Tương Chu: “ Mượn cho tôi một cây đàn ghita.”

Tương Chu cuống quít đứng dậy rời đi, Trình Nhiên yên tĩnh ngồi đó, không lâu sau ca sĩ đang biểu diễn rời sân khấu, cô đi tới khu biểu diễn, quá trình đó náo động theo mỗi bước chân.

Ánh sáng trong Nhà Xưa như chiếu hết vào một chỗ, sân khấu hai bên là cột gỗ sơn đỏ, một nữ ca sĩ hai tay ôm trước ngực, không dám tin đứng bên, nhìn Tần Tây Trăn ngồi xuống ghế cao mà cô vừa ngồi.

Sau khoảng chấn động ngắn, tiếng ồn áo dần lắng xuống.

Vì trên sân khấu, Tần Tây Trăn gõ gõ micro chỉ nói một câu đơn giản: “ Tôi tới đây cùng bạn, bài hát này hát cho cậu ấy.”

Tay trống và tay đàn bên cạnh không biết mình nên làm gì.

Tần Tây Trăn quay sang, gương mặt xinh đẹp tới vô thực lộ ra hoàn toàn dưới ánh đèn, nói với ban nhạc phía sau: “ Không sao đâu, mình tôi là được rồi ...”

Sau đó đầu cô hơi cúi xuống, điều chỉnh tình cảm, ngón tay dài khẽ gảy dây đàn, tiếng nhạc đơn giản tinh tế phát ra trong ánh sáng đầy con côn trùng bay tán loạn, thanh nhã du dương, tựa như luồng ánh nắng ấm áp chiếu thẳng tắm vào lòng người, hòa tan toàn bộ lớp ngụy trang bên ngoài của mỗi người, khiến tất cả lộ ra cảm xúc chân thật nhất.

Mới câu đầu tiên đã bi thương khiến người ta muốn khóc.

Đó là ca khúc chủ đề "Eyes on me" của Final Fantasy 8.

Trước đó vì quán bar quá ồn ào, Trình Nhiên có chút mất tập trung, bây giờ lời bài hát vừa vang lên, toàn thân chìm vào bên trong từng lời ca tiếng nhạc.

Không ai biết được màn biểu diễn hôm nay mang ý nghĩa gì, ngay cả quán bar lâu năm này cũng biết sau đêm nay, bọn họ thành thánh địa trong lòng giới âm nhạc, từ ca sĩ tới người mê âm nhạc nghe danh mà tới không ngớt, thậm chí cổ vũ cho vô số ca sĩ bắt đầu từ nơi này tiến vào giới âm nhạc.

Còn lúc này Trình Nhiên trì thấy tim đập mạnh lên từng nhịp.

Cả hiện trường nghe như mê như say, mọi người quên vỗ tay, quên la hét, quên reo hò, cả đất trời như chỉ còn cô gái đó.

Bát hát đã ngừng, dư âm còn mãi.

“ Thật lợi hại. “ Cô ca sĩ đứng gần Tây Tây Trăn ngây ra nhìn, đưa tay lau đi một giọt nước mắt bên khóe: “ Làm tôi nghe muốn khóc. “

“ Đúng thế, hôm nay tôi mới biết thế nào mới là ca sĩ thực sự. “ Tay trống hình dung rất khoa trương:

Sau quãng im lặng ngắn, Tần Tây Trăn đổi tư thế, ngón tay lần nữa đặt lên dây đàn.

Lần này là âm điệu du dương khác hẳn, ca khúc chủ đề của Final Fantasy 10, bài hát là "Suteki đa ne".

Dịch ra là "Thật mỹ hảo"

Không giống bài trước bằng tiếng Anh, bài hát này là tiếng Nhật, nhưng Trình Nhiên không biết bao nhiêu lần thức thâu đêm cùng nó, sớm thuộc lòng bản dịch.

Mắt y chỉ có cô gái phía trước, hát theo.

- Thật mỹ hảo

Nếu như hai người có thể nắm tay cùng đi.

Muốn cùng em.

Nắm tay dạo bước trên phố.

Nhìn khuôn mặt em.

Khẽ chạm nhẹ.

Cho dù tất cả.

Chỉ là giấc mộng sáng sớm.

Suteki đa ne.

Thật mỹ hảo.

Thật mỹ hảo.

Đêm tựa hồ chìm đắm trong tiếng hát.

Mắt Tương Chu ánh lên vô số vì sao, toàn bộ mọi người ở đây, chỉ hắn mới biết một bí mật, ánh mắt Tần Tây Trăn luôn dành cho một người, rốt cuộc hỏi ra điều hắn đã phải kìm ném suốt cả ngày: “ Thiếu gia, lúc ở trong văn phòng hai người hôn nhau rồi phải không?”

“ Hôn ... “ Trình Nhiên thất thần trong khoảnh khắc mới tỉnh lại:

Cứ nghĩ lại là muốn giết người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận