Trùng Nhiên

Chương 438: Không cách nào bình thường.

Vụ án Lôi Vĩ để lại cả một đống hỗn loạn, tuy hắn đã vào trại giam rồi, song tổn hại hắn gây ra vẫn tồn tại rất lâu.

Ngày hôm đó Trình Nhiên đem một bản văn kiện mỏng tới văn phòng tổng giám đốc đưa cho Trình Phi Dương, không phải ở nhà mà là tới tận công ty, rất chính thức.

Trình Phi Dương vừa xem vừa hỏi: “ Những tư liệu này con lấy đâu ra?”

Đó là bản kiến nghị cải tiến nhà xưởng, trên đó có danh sách thiết bị, kết cấu nhân viên, vô cùng chi tiết: “ Triệu Thanh giúp con khảo sát những nhà máy gia công cho Phục Long, đây là tư liệu có được ở chỗ anh ấy, con đưa ra một số tính toán của mình .”

Nếu là người khác nói chuyện này, Trình Phi Dương đại khái nói giáo cho bộ phận tương quan giải quyết, giờ đây hắn không cần việc gì cũng phải tự làm. Nhưng con trai đã đề xuất, Trình Phi Dương tin Trình Nhiên không vì chuyện nhỏ mà nói với mình: “ Ừm, vậy theo ý con là chúng ta nên tăng cường đầu tư vào những nhà máy này, để đáp ứng nhu cầu nâng cấp thiết bị trong tương lai?”

Trình Nhiên gật đầu: “ Cha, con làm thế cũng là vì thu phục nhân tâm cho cha mà, Bối Thác dung túng cho Vương Lập Cương và Lôi Vĩ làm xằng, khiến các nhà máy đó khổ không kể xiết, tồn tại đã khó nói gì tới mưu cầu phát triển. Chuyện này kỳ thực nói ra thì Bối Thác cũng là vác đá đập chân mình, chuỗi cung ứng không phát triển, Bối Thác không thể sản xuất linh phục kiện thay thế, cái gì cũng phải nhập về, đánh mất sức cạnh tranh, nên chúng ta mới có cơ hội.”

“ Giờ Lôi Vĩ đã đổ, những nhà máy đó được giải thoát, song bọn họ cũng gặp phải vấn đề tài chính, chúng ta nhân cơ hội này cùng họ đàm phán, nắm cổ phần.”

“ Cha cũng thấy tư liệu rồi đấy, các nhà máy này thiết bị tuy cũ kỹ, nhưng được cái công nhân đều lành nghề. Nhà máy nào bị chúng dày vò mà vẫn tồn tại được, chứng tỏ cơ sở rất tốt, chỉ cần chúng ta đầu tư tài chính, giúp họ nâng cấp dây chuyền sản xuất, sẽ đem lại hiệu quả lớn. Đương nhiên là những dây chuyển tương lai đo ni đóng giày cho chúng ta, cũng là để sau này có năng lực sản xuất hùng mạnh, chi phí giảm xuống, chúng ta có thể nắm chắc được thứ vũ khí giá cả.”

Trình Phi Dương động lòng: “ Nói tiếp đi.”

Trình Nhiên nịnh: “ Thêm nữa, không phải kế hoạch này phù hợp với lời cha nói, hợp tác cùng cường đại à, chúng ta có đồng minh hùng mạnh, tương lai mới hùng mạnh.”

Trình Phi Dương mỉm cười đưa tay ra bóp mũi Trình Nhiên một phát: “ Giỏi, biết nịnh cha rồi đấy, con tốn công tốn sức làm ra tài liệu này chỉ vì thế thôi sao? Lâu rồi đâu thấy con quan tâm tới chuyện của Phục Long nữa.”

Trình Nhiên xoa mũi liên hồi: “ Con vì cha mà, không phải thế thì còn sao ạ?”

“ Sao cha nghe Triệu Thanh kể, trong cái quán cà phê mà con làm ra, gần đây tuyển một nhân viên nữ vô cùng xinh đẹp. Mà cô bé ấy vừa vặn có cha là chủ một nhà máy vì gia công thiết bị cho Phục Long mà bị Lôi Vĩ đả kích suýt sụp đổ, bây giờ tuy gượng lại được rồi nhưng còn khó khăn lắm, khoản đầu tư này đến đúng lúc nhỉ? “ Trình Phi Dương chỉ tài liệu, tựa cười tựa không nói: “ Có phải là cái nhà máy này không nhỉ, xếp đầu danh sách luôn.”

Trình Nhiên kêu lên: “ Cha, đó thực sự là nhà máy chất lượng, con không có ý khác, con xong việc rồi, con đi đây.”

Trình Phi Dương đợi Trình Nhiên ra tới cửa mới làm như lơ đễnh nói: “ Trình Nhiên, dù con làm gì cũng đừng quên hai chữ trách nhiệm, nó có thể vô cùng nặng nề đấy.”

Trình Nhiên hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “ Con hiểu, cha cứ yên tâm.”

................. .............

Vốn cảnh ngộ gia đình Tần Thiên ở Thập Trung được nhiều người nghị luận và đồng tình, rồi đột nhiên hình như có bước chuyển ngoặt.

Giống như lúc mới đầu nhà Tần Thiên gặp khó khăn do bạn học trong nhà hợp tác với cha cô tiết lộ, lần này cũng vậy. Nghe nói có người tìm tới cha Tần Thiên, thấy nền tảng nhà máy bọn họ không tệ, sẵn lòng đầu tư cải tiến thiết bị, giúp bọn họ vượt qua khó khăn.

Bạn bè bên cạnh Tần Thiên nghe được tin tức tốt lành này ngay lập tức tìm cô xác nhận. Tần Thiên nói, cụ thể thế nào cha cô không không tiết lộ quá nhiều, chỉ nói là đang đàm phán, nhưng về cơ bản là không khác biệt nhiều lắm. Khi nói những lời này, khí sắc trên mặt cô tốt hơn nhiều, nghĩ tới thời gian qua trong nhà bĩ cực thái lai, mây đen vấn vít trong lòng như phai nhạt, thấy được ánh sáng trên bầu trời rồi.

Trình Nhiên đề xuất nội dung kia với cha mình, đúng là có ảnh hưởng bởi cảm xúc cá nhân. Nhưng nhìn nhận ở góc độ công bằng, y cũng cho rằng đầu tư vào nhà máy của cha Tần Thiên là vụ đầu tư không chỉ mang lại lợi ích, còn có ý nghĩa thâm sâu. Hành vi thương thiên bại lý của Lôi Vĩ và Vương Lập Cương vừa vặn mang tới cơ hội, nếu là bình thường, muốn đoàn kết những nhà máy này dưới trướng mình đâu phải dễ dàng.

Mà trong quy hoạch phát triển tương lai của Phục Long, lập nên cơ sở sản xuất hiện đại cường đại không khác gì nắm giữ pháp môn nội công hùng hậu, mà trong đó cái gì hạch tâm nhất, vẫn là công nhân kỹ thuật thuần thục, kinh nghiệm phong phú.

Lần này có thể không tốn một binh một tốt đưa những nhà máy đó vào phạm vi thế lực của Phục Long, tương lai có một nhóm xí nghiệp đi theo cùng trưởng thành nắm giữ kỹ thuật hạch tâm làm quân chính quy. Đó là thứ bao nhiêu xí nghiệp khao khát, nay cơ duyên cực tốt đang bày ra trước mặt Phục Long.

Vì nếu có kẻ nào đụng chạm tới Phục Long tức là đụng tới lợi ích của số đông.

Ở nhà ăn đang mải nghĩ mấy chuyện này, Trình Nhiên bị Trương Bình ở bên cạnh huých một cái.

Lúc này nhà ăn rất đông, mọi người đều tới đây ăn cơm.

Trình Nhiên nhìn theo ánh mắt của hắn thấy ở phía bên Tần Thiên có Viên Tuệ, Trương Hiểu, Vương Hồng Anh, còn có một nam sinh tên Đỗ Tử Sơn cũng ở trong đội vũ đạo, trông cực kỳ đẹp trai, chỉ là có chút ẻo lả, rất thân thiết với các cô gái.

So với thời gian trước chỉ lủi thủi một mình, hôm nay Tần Thiên ngồi cùng bạn bè, có nói có cười, xem ra khôi phục bình thường rồi, Trình Nhiên khẽ mỉm cười, chỉ là không hiểu: “ Làm sao?”

Trương Bình nói nhỏ bên tai: “ Vừa rồi tôi chú ý thấy, cô ấy ít nhất nhìn về phía này ba lần ... Ừm, giữa hai người xảy ra chuyện gì thế, sao lại hòa hảo rồi?”

Sao ai cũng nghĩ thế nhỉ, chẳng lẽ giữa một chàng trai ưu tú và một cô gái xinh đẹp không thể có chuyện gì khác, tình hữu nghị cách mạng đâu mất rồi? Trình Nhiên nghiêm mặt: “ Đại thế trong thiên hạ, hợp lâu ắt phân, phân lâu ắt hợp.”

Kết quả bị Trương Bình đấm một cái: “ Bớt chơi trò này đi.”

Phía bên kia nhóm Tần Thiên ăn xong đã chuẩn bị đi, nữ sinh như cô công nhận là ở đâu cũng như hạc giữa bầy gà. Chiều cao trên 1 mét 70 là thứ vũ khí không đùa được, cho dù cô chỉ mặc đồng phục hai màu trắng làm giống đại bộ phận học sinh, khí chất thoát tục, vài nam sinh nhát gan bị cô phát hiện nhìn trộm quay sang cười một cái liền lúng túng đỏ mặt cúi đầu xuống.

Quách Dật trong góc chỉ nhìn từ xa xa, từ sau khi Tần Thiên cự tuyệt hắn, hắn dây dưa mấy lần không ăn thua, hắn cũng có sĩ diện của mình, nên không bám lấy cô nữa. Thế nhưng lúc này nhìn Tần Thiên ngày một xinh đẹp hơn xưa, lại nghe tình hình nhà cô chuyển biến tốt, lòng cồn cào, tựa như một món châu báu tuyệt thế, thiếu chút nữa đã ở trong tay rồi, nhưng chỉ một lần mất kiềm chế, giờ xa rời muôn dặm, lại còn làm ra vẻ rộng lượng không có gì.

Khi Tần Thiên rời nhà ăn, cô đột nhiên rời khỏi đám bạn của mình, đi về phía bàn Trình Nhiên, tay cầm một hộp sữa bò, trên logo "Cúc Nhạc", công ty sữa trứ danh trong tỉnh.

Trình Nhiên còn tưởng cô định nói gì với mình, nhưng cô chỉ đặt hộp sữa xuống trước mặt biên rồi đi.

Hạt cơm bên miệng Trương Bình rơi lả tả.

Trình Nhiên chú ý tới trên hộp sữa có tờ giấy "Số 38, chúc mừng cậu!"

Buổi trưa mùa đông lạnh cóng ấy, không chỉ có đám học sinh ngỡ ngàng, Trình Nhiên cũng ngẩn ra mấy giây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận