Trùng Nhiên

Chương 554: Dư chấn.

Không lâu sau Trương Thụ dẫn một nam một nữ mặc vest công sở chỉnh tề đi vào, giới thiệu với Tôn Huy: “ Đây là anh Triệu và cô Vu Hiểu Hồng của ban biên tập báo trường, báo trường muốn viết một bài về anh, họ tới phỏng vấn, tôi dẫn người tới rồi, mọi người tự trao đổi nhé, tôi còn có chút việc.”

Trương Thụ để lại Triệu Kiệt và Vu Hiểu Hồng rồi đi, báo trường Thập Trung không phải chỉ lưu hành trong trường, còn được lưu vào hồ sơ sở giáo dục tỉnh, những giáo viên khác hâm mộ, kỳ này Tôn Huy chắc là nhân vật trang bìa của báo trường rồi.

Triệu Nghĩa Phú ra ngoài hút thuốc, mắt không thấy, lòng chẳng phiền.

Tới cửa rồi nghe thấy hai người kia hỏi: “ Thầy Tôn, lớp thầy lần này xuất hiện một con ngựa ô, cái nhìn của thầy thế nào? Ngựa ô không có nghĩa rằng cơ sở kiến thức của học sinh này không tệ, nhưng kỳ thực định vị không hợp lý, điều này phải chăng có nghĩa là rất nhiều giáo viên trong tay cũng có học sinh như vậy, nhưng không để ý? Liệu trường chúng ta sau này có cần thay đổi cách để ý tới học sinh không? Cái nhìn của anh ra sao về vấn đề này?”

Một câu hỏi rất thực tế chính xác, đi vào thẳng vào vấn đề, không ít giáo viên khác nhìn có vẻ tập trung vào việc của mình, kỳ thực đều giỏng tai lên nghe.

Tiếp đó là giọng Tôn Huy: “ Theo cái nhìn của tôi, sở dĩ có ngựa ô, trước tiên vì trên đời này luôn có linh hồn bất khuất.”

Nhận bảng thành tích và bài tập xong, Chu Húc rời lớp trước, đợi dưới lầu.

Hôm nay giờ giấc tự do, có lớp giáo viên sảng khoái, phát thành tích xong là phất tay đuổi "xong rồi, muốn đi đâu chơi thì đi đi", chẳng cho bài tập hè, thế là cả đám như ong vỡ tổ chạy mất.

Tới trường mà không phải học luôn là điều đám học sinh thích nhất, cho nên không vội vàng về nhà hay đi chơi, còn lang thang khắp nơi tìm bạn tìm bè.

Người qua người lại, gặp Chu Húc vẫn chào hỏi như mọi khi, chỉ là mang theo chút quan tâm và cẩn thận, tránh nhắc tới chuyện kia.

Chu Húc tuy trả lời từng người một, nhưng ánh mắt chỉ hướng về lớp số 5 ở tầng 3, ở đó vừa bùng lên tiếng hò reo, sau đó đám học sinh kéo ra ngoài.

Đúng, hắn đang đợi Khương Hồng Thược.

Ngày hôm đó hắn nói "Tỉnh lại đi, Khương Hồng Thược", câu này khiến cả trường biết tới, nay trở thành cái tát vào chính mặt hắn.

Không sao cả, Chu Húc muốn đối diện trực tiếp với Khương Hồng Thược.

Khương Hồng Thược cùng Trình Nhiên, còn cả mấy người bạn Tô Hồng Đậu, La Duy cùng nhau xuống lầu, nhìn thấy Chu Húc đứng ngay cửa cầu thang, cô dừng lại chào hỏi: “ Cậu chưa về à?”

“ Tôi đang đợi bạn. “ Chu Húc bước tới đối diện với hai người, mặt nghiêm túc nói: “ Tôi muốn xin lỗi vì lời lần trước nói với bạn, tôi không nên võ đoán như thế, vì nhìn thấy thành tích của bạn hạ xuống, tôi không đành lòng, dù bị bạn ghét tôi cũng phải khuyên can.”

Trong khi người khác còn chưa kịp phản ứng thì hắn quay sang Trình Nhiên, thoải mái nói: “ Trình Nhiên, lần này cậu thi rất tốt, tiếp tục cố lên.”

Lời này có chúc mừng thật lòng, nhưng có sự tự tin của hắn, trong điểm là ở "lần này", lần này Trình Nhiên vượt qua hắn, nhưng hắn đã từng đứng cả vị trí thứ nhất rồi.

Lần này chỉ là một sơ suất của hắn thôi.

Lần sau không như thế nữa.

Đây là lời chúc mừng, cũng là lời khiêu chiến, sự thẳng thắn quang minh chính đại của Chu Húc làm không ít học sinh thán phục. Quả nhiên là nhân vật liên tục cạnh tranh top 1 của trường, không tầm thường chút nào.

Vì thế sự kiện này chỉ khiến danh tiếng Chu Húc lên không xuống, nhiều người nói, hắn đáng mặt nam nhi.

Trình Nhiên và Khương Hồng Thược rời trường, quần thể kiến trúc mô phỏng thời Hán bị hai người họ bỏ lại đằng sau, cùng với câu chuyện ồn ào trong đó.

“ Lần này cậu may mắn, hơn nữa chúng ta đoán được hướng ra đề của giáo viên coi như gian lận rồi, cho nên không tính. “ Khương Hồng Thược quay đầu sang nhìn Trình Nhiên, hai người thường xuyên ôn tập với nhau, cô nắm được phần nào kiến thức của Trình Nhiên: “ Thành tích này chỉ có thể tính là một lần dùng thủ đoạn khôn vặt thôi, cậu còn nhiều lỗ hổng lắm đấy.”

“ Biết rồi. “ Trình Nhiên biết mình biết người, lần này bọn họ vì đáp trả những ngôn luận xung quanh không thể không dùng chút thủ đoạn: “ Sau này mình cố gắng hơn, tiếp tục thi lấy điểm cao tranh giành thứ hạng.”

“ Đừng nói uể oải thế, thứ hạng hữu dụng lắm đấy, nó giúp cậu tự do hơn. “ Tự do hơn là nhận được sự khoan dung từ phía nhà trường, giống như Khương Hồng Thược nhận tội thay Trương Bình lần trước, cô biết mình nhận lỗi sẽ không sao cả:

“ Không lo vị trí số 1 không giữ được à?”

“ Có chứ!”

Cô gái này có lẽ chính nhờ bản tính hiếu thắng nên mới giữ được sự ưu tú, Trình Nhiên gằn giọng: “ Vậy thì giờ bạn phải đề phòng mình rồi đấy.”

“ Đúng rồi! “ Khương Hồng Thược "choàng tỉnh", bước sang bên cạnh một bước, hai tay khoanh trước ngực, cố tình bóp mèo lời y: “ Từ giờ chúng ta giữ khoảng cách.”

Hai người trêu chọc nhau một phen, Trình Nhiên hỏi: “ Nghỉ hè rồi, bạn sẽ làm gì?”

“ Ông ngoại mình không được khỏe lắm, mình muốn lên Bắc Kinh thăm ông.”

“ Vậy khi nào đi, tuần sau đám bạn ở Sơn Hải sẽ tới Thành Đô, có ăn cơm cùng nhau được không?”

“ Ngày kia mình bay rồi, mai dọn đồ, mình đã nói với các bạn ấy, chào hỏi hộ mình nhé, về rồi sẽ tìm họ chơi.”

Dù Trình Nhiên không nói Khương Hồng Thược nhờ giữ liên lạc với đám Liễu Anh cho nên vẫn biết động tĩnh của mọi người:

Trước kia hai người cùng về nhà đều là Trình Nhiên đưa Khương Hồng Thược về nhà trước, sau đó mới một mình đi xe về, hôm nay Khương Hồng Thược muốn làm ngược lại, vì thế hai người đi tới trạm xe buýt bắt chuyến xe tới công ty Phục Long.

Tới tận khi xuống xe Trình Nhiên mới quyến luyến buông tay Khương Hồng Thược mà y nắm lấy suốt từ khi lên xe, làm cả chuyến đi này khiến người già phải cảm thán xã hội đạo đức suy đổi, trung niên thuộc tộc làm công thì liên tục nhìn cô gái xinh đẹp kia, không ít học sinh đi cùng chuyến ghé tai thì thầm.

Họ chẳng quan tâm.

Xe đi rồi hai người vẫn nhìn nhau vẫy tay mãi.

Tin tức Trình Nhiên thi cuối kỳ đứng thứ hai trong khối nhanh chóng truyền đi ở khu tập thể Phục Long, Tương Nhị Oa gọi điện tới chúc mừng được một câu, sau đó nói cả một đống kế hoạch và chi tiêu của Thiên hành đạo quán. Trong đó hắn cực lực đề xuất một kiến nghị, đó là hiện lượng khách ở quán đã đông và ổn định, nên mở vị trí quảng cáo ở Thiên hành đạo quán, đẩy mạnh khai thác tài nguyên quảng cáo.

Như thế có thể tận dụng hết danh tiếng của Thiên hành đạo quán hiện giờ.

Trong kế hoạch của hắn, bố trí 50 vị trí ở hành lang, mười vị trí ở cửa ra vào và đại sảnh, 20 vị trí ở các bức tường. Tùy theo từng vị trí mà giá cả từ 500 tới 2000 một tháng, như thế mỗi tháng thu thêm được sáu tới bảy vạn tiền quảng cáo.

Làm Trình Nhiên ngạc nhiên nhất là hắn còn muốn tận dụng luôn cả bọc ghế sô pha để quảng cáo.

Kiến nghị này do Tần Thiên lấy gợi ý từ nhà hát, hơn nữa cô còn tham gia cùng Tương Chu tới bệnh viện Giang Tràng đàm phán chi tiết quảng cáo.

Thật khó có thể tưởng tượng ra một ngày cô gái ở nhà được chiều như công chúa, hai tay không dính nước, trải qua quá trình làm thêm ở Thiên hành đạo quán, từng bước thay đổi như vậy.

Lại có thể cùng người ta bày ra xe pháo mã đàm phán rồi.

Đương nhiên không phải ai cũng mượn chúc mừng để bàn bạc công việc như Tương Chu, thành tích của Trình Nhiên làm cha mẹ y mừng quá mức.

Trình Phi Dương ở đơn vị biết tin cũng muốn khoe khoang một phen.

Vờ vịt hỏi kỹ thuật viên Vương Văn tốt nghiệp đại học khoa kỹ Trung Quốc được chính hắn tuyển dụng để phát triển phần mềm: “ Nếu muốn vào được đại học khoa kỹ của cậu, thành tích cao trung phải thế nào mới được?”

Kết quả Vương Văn lắc đầu: “ Tôi không biết.”

Trình Phi Dương không khỏi có chút không vui: “ Bao nhiêu thì là bấy nhiêu, sao lại không biết?”

Vương Văn ngơ ngơ ngẩn ngẩn: “ Tôi được giải nhất Olympic Vật Lý nên được vào thẳng đại học mà, làm sao biết được.”

“ .... “ Trình Phi Dương liền ngậm miệng đúng lúc, không nhắc tới thành tích của Trình Nhiên nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận