Trùng Nhiên

Chương 814: Thục Sơn Luận Kiếm. (2)

Khi Liễu Cao dẫn thành viên hiệp hội mậu dịch Trường An tới nhà khách, trong lòng vẫn còn bất mãn vì ông chủ Mã tổ chức đại hội ở nơi xa xôi hẻo lánh này.

Dù sao một người Hàng Châu chạy tới tận tỉnh Tứ Xuyên tổ chức đại hội làm gì, nơi này không phải ở thành phố lớn nơi giao thông thuận tiện như Thành Đô, chui vào trong núi xa, từ góc độ kinh tế mà nói thì hành vi này là gì? Thế nhưng ai chẳng biết ông chủ Mã mê kiếm hiệp, từ cái tên Thục Sơn Luận Kiếm đầy mùi giang hồ hiệp khách là thấy rồi, nên luận kiếm vào núi cũng là hợp lý.

Ngồi trên chiếc xe Audi màu đen đi vào, Liễu Cao nhìn dòng xe dừng lại trước trạm kiểm tra, nơi này đã thăng cấp thành tiêu chuẩn tiếp đãi lãnh đạo nước ngoài rồi, tất nhiên với thân phận của hắn, một khi đưa giấy chứng minh ra là có thể đi thẳng một mạch không gặp cản trở nào, hắn thích như vậy, thích tư vị đặc quyền do quyền lực đem lại.

Mặc dù chị họ hắn, nhân vật trụ cột của Khương hệ gặp trận phong ba kia, đánh mất cơ sở gây dựng ở Tứ Xuyên nhiều năm, nhưng bây giờ Liễu Cao không cần Khương gia nữa rồi, hắn đã có Lục gia làm hậu thuẫn mạnh mẽ.

Sự kiện Quốc Tâm bộc phát, Trần Dược mạo hiểm làm liều, cái đó Liễu Cao có thể hiểu được, nếu đặt hắn vào trường hợp đó, hắn làm như vậy thôi, không có gì bất ngờ hết, dư luận cứ áp xuống là được, bọn họ quên nhanh lắm, chuyện như vậy hắn từng làm rồi.

Nhưng sự xuất hiện của Tần Tây Trăn là tình huống hoàn toàn đột ngột, không cách nào dự liệu, cũng may là vẫn trong tầm khống chế, thậm chí còn khiến Lục Khai Nguyên, Lục Vĩ phải thực sự nhập cuộc. Kết quả không có gì bất ngờ, dư luận thoáng cái đổi chiều, đạp Trình Nhiên xuống bùn, giờ bất kỳ lời nào y nói ra có lẽ đều bị coi là dối trá rồi, sống dưới áp lực như vậy, oan ức mà không cách nào nói ra, không biết bao lâu hóa điên hoặc treo cổ cho xong hết mọi việc đây.

Nếu không tính đi 200 ki-lô-mét đường vất vả, thì Liễu Cao mang tâm tình thoải mái tới dự đại hội luận kiếm này.

Chỉ là cách mấy năm quay lại núi Nga Mi, Liễu Cao không khỏi nhớ tới hôm đó gặp Trình Nhiên, ăn mặc bình thường, đeo ba lô, mặt non choẹt ... Vậy mà giờ thành mục tiêu nhất định phải diệt trừ của hắn.

Liễu Cao vừa xuống xe liền có năm bảy người tới đón, liên tục xum xoe nịnh bợ đưa hắn vào đại sảnh, ở góc khác cũng có nhóm người bắt tay nhau, hỏi tổng giám đốc Trình của Phục Long tới chưa?

Đây là cái tên nhạy cảm khác với Liễu Cao, cả hai cha con nhà đó, khó mà nói hắn ghét ai hơn.

“ Rất nhiều người công kích đường lối phát triển của tôi, thậm chí đem tôi ra so sánh với Trình Phi Dương của Phục Long .... À, nói cái gì mà Trình Phi Dương là đại biểu vượt qua gian khổ từng bước dựa vào nghiên cứu đi lên, còn tôi thì chỉ biết đầu cơ trục lợi, nói năng kiểu gì vậy?”

“ Vâng, những kẻ đó chẳng biết gì cả, thời đại đã thay đổi rồi, vẫn giữ cái tư duy bần nông làm sao tiến bộ.”

“ Không phải ở Mỹ có câu nói, dùng tiền kiếm ra tiền mới là cách kiếm ra tiền tốt nhất sao? Cứ nhìn đất nước người ta phát triển thế nào là biết chân lý của câu nói này. Đám người Phục Long rõ ngu xuẩn, thứ sẵn có nhanh chóng sinh tiền không dùng, đi đâm đầu vào nghiên cứu với chả tự lực, đúng là không hiểu quy tắc thị trường ...”

Tiếng phụ họa liên tiếp vang lên, kỳ thực trong lòng họ nghĩ gì có trời mới biết, những người này đứng trước mặt Trình Phi Dương lại nói với giọng khác ngay thôi.

Liễu Cao xua xua tay cho xung quanh lắng xuống:” Bao nhiêu năm lăn lộn, khiến tôi hiểu ra một đạo lý, cái khẩu hiệu tự cường nói ra rất hay, ai cũng thích nghe, vì nó có cốt khí. Nhưng mà nói được có làm được không? Ngành IT của Nhật Bản vào thập niên 80 cho rằng mình đã cường đại tới mức có thể đấu với nước Mỹ, muốn phá vỡ tiêu chuẩn quốc tế do Mỹ lập ra, để xác lập tiêu chuẩn của mình. Kết quả là gì, ảo tưởng, mạnh như Nhật Bản cuối cùng vẫn phải cúi đầu với nước Mỹ.”

“ Nhìn thung lũng Silicon của họ đi, bao nhiêu công ty ở đó, chuỗi sản nghiệp từ trên xuống dưới hoàn bị, kỹ thuật thì liên tục đưa ra. Còn chúng ta, dồn hết sức vào mới làm ra được một kỹ thuật, sau đó không ai tiếp nối nữa ... Còn tiền ném vào rồi, nhân lực đầu tư rồi, cuối cùng vứt hết.”

Lần này không ai hưởng ứng cả, đề tài bắt đầu nhạy cảm rồi, nó không chỉ liên quan tới Trình Phi Dương, còn dính dáng tới cả vào chính sách quốc gia.

Hơn nữa, nói như thế không phải hơi đụng chạm tới hạng mục Quốc Tâm rồi, vị này xem ra ghim Trình Phi Dương rất sâu.

“ Cho nên tôi nói rồi, đất nước đang phát triển như chúng ta phải nhìn đúng vào ưu thế của mình, ưu thế là gì? So kỹ thuật, đùng nói tới Mỹ, chúng ta có so được với Nhật không? So được với đống quốc gia mà chúng ta gọi là chư hầu của Mỹ không? Chúng ta đều thua xa họ chứ đừng nói tới chính nước Mỹ. Bởi vậy chúng ta phải tập trung vào ưu thế của mình, là thị trường, đem thị trường ra đổi.”

“ Anh muốn bán sản phẩm, được, tôi giúp anh bán, anh muốn vào thị trường này, trước tiên làm mậu dịch, sau đó đổi kỹ thuật. Phải cường đại lên đã, mình sống được đã, chứ không phải đi đấu với người ta rồi lăn ra chết, sau này còn gì để nói?”

Cũng có người lên tiếng:” Nhưng kỹ thuật nếu không bám đuổi, thì tụt hậu một lần sẽ liên tục tụt hậu, càng ngày càng xa.”

Liễu Cao lắc đầu:” Thế nên tôi mới nói tư duy của các anh chưa thay đổi, bọn họ làm ra kỹ thuật, không thể nào không đem bán, không có người mua, kỹ thuật làm ra để làm gì. Cho nên thế giới sau này sẽ phải là quan hệ cộng sinh. Họ nghiên cứu, chúng ta cứ dùng là được rồi, toàn cầu hóa là thế, phân công công tác, cái gì anh cũng muốn làm hết, người khác làm gì, hơn nữa anh làm được hết à?”

“ Cho nên Phục Long cái gì cũng muốn, định sẵn là không thể đi xa. Con đường của tôi mới là chính xác, chỉ tiếc người đời tầm nhìn hạn hẹp, nói tôi là Hán gian, mại bản ... Nhưng mà đám người đó trừ hô khẩu hiệu, nói cốt khí, dân tộc ngoài miệng thôi, đã làm được gì cho đất nước.”

“ Dân giàu nước mới mạnh, tôi làm giàu bản thân cũng là cống hiến cho quốc gia chứ.”

Bên cạnh có người ghi chép, là phóng viên báo Tân Tài Chính, tên là Lữ Kiệt, chính là tác giả bài viết "Bi ai của thần nữ", biến Trình Nhiên thành "tên mặt trắng" bị không biết bao người phỉ nhổ.

Cũng chính nhờ bài viết đó hắn được cổ đông Trương Mậu Sâm của tòa báo đưa theo, gặp mặt Liễu Cao.

Lúc này có người đi tới khu nghỉ ngơi của khách quý, đưa tới một tin tức tới từ đội ngũ tiếp đãi Bill Clinton:” Ngài Bill Clinton đang tiếp khách, cuộc gặp gỡ này khiến ông ấy rất mệt mỏi, thời gian không còn sớm, lại bôn ba cả ngày, đợi tiễn khách sẽ nghỉ ngơi. Các vị, ngày mai gặp mặt.”

Thành viên hiệp hội thương mại Trường An hơi bất ngờ, mọi người đều biết thời gian Bill Clinton ở Trung Quốc không lâu, sau khi tham gia đại hại còn bay sang Tokyo Nhật nhận bằng tiến sĩ luật danh dự.

Rất nhiều người tranh thủ thông qua đủ mọi quan hệ để gặp nhân vật từng là người quyền lực nhất hành tinh này, cơ bản đều bị từ chối.

Liễu Cao trước kia khi theo đoàn thương mại quốc gia sang Mỹ đã từng được gặp mặt Bill Clinton, khi đó còn được Bill Clinton khen ngợi, tranh thủ lần đó hắn kiến lập quan hệ không tệ với một cố vấn của Bill Clinton. Trong tưởng tượng của hắn, Bill Clinton và "người bạn cũ" sẽ có cuộc trò chuyện sôi nổi, đó là lý do hắn đưa phóng viên đi theo mình, ngày mai tin tức ảnh chụp lên báo, giá trị bản thân tăng gấp bội.

Ai dè.

Quách Phục Hưng trầm gọng hỏi: “ Hiện giờ ngài Clinton đang gặp ai?”

Người kia chỉ cười lễ phép.

Trương Mậu Sâm ở bên nói: “ Còn ai được nữa.”

Mọi người lập tức đoán ra, nhất định là ông chủ Mã của Alibaba rồi, người ta là bên tổ chức đại hội, cái bánh thơm phức như Bill Clinton nhất định phải giữ chặt lấy chứ.

“ Phiền anh thông báo với ngài Clinton, nói là có người bạn cũ Liễu Cao tới, hi vọng đại hội ngày mai có thời gian rảnh gặp mặt trò chuyện. “ Liễu Cao tự tin nói:

Người kia gật đầu: “ Ngài Liễu Cao, tôi nhớ rồi.”

“ Vậy không làm phiền ngài Clinton nghỉ ngơi nữa. “ Liễu Cao phong độ đứng dậy dẫn người đi:

Lữ Kiệt đi theo bên cạnh Liễu Cao, dài giọng nói: “ Cái gì mà Thục Sơn Luận Kiếm chứ, một đám người chẳng qua mới thoát khỏi bong bóng dot com của Mỹ, giờ cũng bày ra diễn đàn, hội nghị tài chính, chụp mũ lớn lên đầu, giá trị thị trường trăm triệu USD cũng chỉ là giả thôi, khác gì giấy lộn, làm thì chẳng ra doanh lợi, chỉ thổi phồng. Có câu mười năm mài kiếm, tôi nghĩ phải mười, hai mươi năm nữa thì sản nghiệp này mới có thể xuất hiện nhân vật lãnh tụ như chủ tịch Liễu.”

Trương Mậu Sâm bật cười: “ Ái dà, quá rồi, quá rồi Tiểu Lữ, sao nói thẳng ra như thế.”

Lữ Kiệt cười nịnh: “ Tôi biết ý đồ của ông chủ Mã đó, định biến Thục Sơn luận kiếm này thành diễn đàn Davos của Thụy Sĩ, đáng tiếc có chủ tịch Liễu ở đây, hắn ta không phải là nhân vật chính.”

Liễu Cao giữ vẻ bình thản rất quý tộc của mình, kỳ thực trong lòng rất thỏa mãn, ông chủ Mã à, hắn cũng rất mong đợi đối diện với nhân vật hoạt ngôn này, nói cho tên đó á khẩu trên sân khấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận