Trùng Nhiên

Chương 137: Túng luận. (2)

Cái mồm quạ của Dịch Hùng cười lớn, làm mọi người dừng bàn tán, mắt Dịch Hùng chẳng kiêng kỵ gì nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tây Trăn, song lại nói với tất cả mọi người: “ Thầy Lý coi trọng Trương Vũ Hàm, cô giáo Trương thì thích Lương Văn Dịch ... Ha ha ha, mỗi người đều đã có trạng nguyên của mình, nhưng mà nói sớm quá.”

Mấy giáo viên nam nhận ra ánh mắt thô bỉ của ông ta lướt qua lướt lại khắp người Tần Tây Trăn, chỉ muốn đấm cho một phát.

Dịch Hùng chẳng bận tâm thái độ đám giáo viên trẻ, lại phun ra làn khói dài, dài giọng nhạo báng: “ Nào là Trương Phỉ lớp hai, nào là Lý Đức Lợi lớp số 9, lại còn cái gì mà Trương Khoa Kỳ tham gia nhiều cuộc thi khoa học ... Thật là, còn non lắm, không ai nhìn thấy Tống Thời Thu của lớp số 7 à?”

Tồng Thời Thu à?

Là đứa học sinh đẹp trai, chơi bóng rổ rất giỏi.

Đó là ấn tượng đầu tiên xuất hiện trong đầu Tần Tây Trăn, đứa học sinh đó rất nổi tiếng, cô thi thoảng nghe đám nữ sinh bàn tán, vốn cho rằng chỉ là nam sinh chơi thể thao giỏ điển trai, khéo ăn nói được nữ sinh hoan nghênh thôi.

Lương Văn Dịch chướng mắt với khẩu khí của Dịch Hùng, cau mày nói: “ Vậy Tống Thời Thu giỏi môn nào?”

Khai giảng được hơn 2 tháng rồi, các giáo viên cũng chỉ mới quan sát các học sinh vốn có thành tích trung khảo tốt mà thôi, chứ chưa thể hiểu hết tất cả học sinh được.

Thế nên sót vài học sinh ưu tú chưa phát hiện ra cũng là rất bình thường, nếu là người khác Lương Văn Dịch còn hỏi tử tế, chứ với Dịch Hùng thì giọng điệu khó chịu ra mặt.

“ Giỏi môn nào à?” Dịch Hùng kẹp thuốc là cười phá lên: “ Anh hỏi sai rồi, phải hỏi là có môn nào mà nó không giỏi không?”

Giáo viên khác không tin, nói thế chẳng phải bảo Tống Thời Thu là học sinh toàn năng à? Đùa gì thế?

Lý Tân Dân bực mình: “ Anh mới là nói quá sớm đấy, ai tôi không dám chắc chứ Trương Vũ Hàm ở lớp số 6 thì tôi rất tự tin, tháng này tôi cho cô bé làm bài thi thử tiếng Anh cao trung, đề rất khó, đích thân tôi chấm, cô bé đó được 146 điểm. Đương nhiên, tôi không dám nói là không ai hơn được cô bé, vì dù sao học tài thi phận mà, đi thi khó nói, trạng thái có thể lên xuống. Nhưng tôi dạy học bao năm, nhãn quang vẫn có, trình độ cô bé đã sớm vượt trình độ thời sơ trung rồi.”

“ Ầy, ầy, thầy Lý, anh kích động gì vậy, làm như tôi chê con gái anh không bằng. “ Dịch Hùng mếu miệng trêu tức:

Tần Tây Trăn thật không sao hiểu nổi trên đời này vì sao lại có người đáng ghét như thế, cứ như muốn cả thế giới này ghét mình mới hài lòng.

Dịch Hùng chẳng để ý tới phản ứng người khác, vẫn nói: “ Đừng có không phục, giáo viên tiếng Anh lớp 7 là ai nhỉ, Phó Lệ! Phó Lệ nói đấy ...”

Lý Tân Dân mỉa mai: “ Thế cô giáo Phó nói thế nào?”

“ Nhìn anh kìa, không tin chứ gì, cho rằng tôi giả truyền thánh chỉ hả? Phó Lệ nói Tống Thời Thu là mầm trạng nguyên, bảo Vương Kỳ bồi dưỡng cho tốt, nói ông ấy nhặt được bảo bối rồi.”

Trịnh Tây Thành, Phạm Chính Vĩ cộng tác cùng Đàm Khánh Xuyên dạy lớp số 7 nhìn nhau, không khỏi sinh ái ngại.

Bọn họ là đồng nghiệp lâu năm của Đàm Khánh Xuyên, quan hệ giữa giáo viên với giáo viên khá vi diệu, dạy chung một lớp, là quan hệ giữa chủ nhiệm và giáo viên bộ môn, chung mục tiêu, là chiến hữu. Nhưng đồng thời bọn họ cũng còn dạy lớp khác, lại là đối thủ cạnh tranh.

Dù thế nào thì đó là đối nội, khi thi thống nhất toàn thành phố, bọn họ là anh chị em trong nhà, cùng chĩa mũi giáo vào trường khác.

Rồi lại đến cao khảo, quan hệ này thêm phức tạp, anh không ra anh, em không ra em, vừa đối ngoại vừa có cả đối nội. Hồi tưởng lại bao năm qua, vì học sinh bôn ba, lại tiễn đi không ít học sinh tới chặng đường tiếp theo, chia ngọt sẻ bùi.

Trải qua bao nhiêu chuyện ấy, là giáo viên nhân dân cùng một ngồi trường, bọn họ tích lũy được tình cảm cách mạng.

Ở góc độ bàng quan, bọn họ cực ghét Vương Kỳ bắt nạt người thật thà như Đàm Khánh Xuyên.

Anh mưu lợi cho bản thân, chẳng ai trách, nhưng anh bất chấp thủ đoạn giẫm đạp người khác xuống để làm lợi cho mình, ai cũng nhìn ra đó không phải là người có thể làm bạn lâu dài.

Bình thường người như vậy đã bị ghét, huống hồ còn là ở trong môi trường sư phạm.

Chuyện xảy ra với Đàm Khánh Xuyên rất có thể sau này xảy ra với bọn họ, nên về tình về lý, cả chung lẫn tư bọn họ đều mong Đàm Khánh Xuyên có thể áp đảo Vương Kỳ.

Nhưng mà vấn đề ở lời đánh giá của Phó Lệ.

Đây là giáo viên có tới gần 30 năm tuổi nghề rồi, trong tay có vô số giấy khen phần thưởng, có thể nói là nhân vật cấp nguyên lão trong trường, trải qua cả giai đoạn biến động nhất, mọi người luôn phục nhãn quang độc đáo của bà.

Phó Lệ đã nói Tống Thời Thu là "mầm trạng nguyên" thì phân lượng không phải là nhỏ đâu.

Chẳng gì có thể so được với việc bồi dưỡng ra một trạng nguyên.

Anh có tỉ lệ lên đại học cao nhất, điểm bình quân tốt nhất chăng nữa cũng không gây chú ý được bằng có một trạng nguyên trong tay. Vì học sinh đó thành tích tốt tới nhất toàn lớp, nhất toàn trường, nhất toàn thành phố chính là chiêu bài vàng của giáo viên, là huy chương vinh dự, có sức thuyết phục hơn bất kỳ con số nào.

Giống như tổ trưởng năm thứ ba Triệu Khai mở mồm ra là khoe :" Năm 94 tôi từng dạy ra trạng nguyên toàn thành phố Tề Quý Văn .."

Dịch Hùng thấy không khí trong phòng lắng xuống, trưng ra cái mặt các người còn non lắm, nói: “ Các anh cho rằng Vương Kỳ dám gây sự với Đàm Khánh Xuyên khi không có chỗ dựa à? Thằng nhóc Tống Thời Thu đó, dù là môn nào thì nó cũng đều giỏi nhất, trung khảo nó thi như đi chơi thôi cũng đã đứng đầu lớp rồi, lần này nó bung hết sức, cứ chống mắt lên mà xem.”

Mọi người đều tránh đề cập tới mâu thuẫn với Vương Kỳ và Đàm Khánh Xuyên, giữ hòa khí trong trường, kỳ thực là bí mật công khai rồi.

Nhìn hai người tranh đấu mấy năm qua thì có thể thấy không chênh nhau là bao, Vương Kỳ nhiều thủ đoạn, Đàm Khánh Xuyên tình độ vững vàng, ai cũng cho rằng kết quả sẽ là bất phân cao thấp.

Nhưng nếu lúc này ai có trong tay một trạng nguyên toàn khối sẽ là mấu chốt phân thắng bại.

Thậm chí bình bầu cuối năm, dù điểm bình quân của lớp anh không tốt, nhưng trong tay có một quán quân thì đãi ngộ vẫn cực cao. Lãnh đạo trường thích thể diện, trong trường có quán quân áp đảo trường khác nở mày nở mặt bằng mấy có lớp thành tích đứng đầu toàn trường.

Vậy thì Vương Kỳ và Đàm Khánh Xuyên tranh đoạt nhà phúc lợi rất có khả năng có kết quả bằng cách này.

Nhưng đó vẫn là lý luận thôi, bản lĩnh thực sự phải thể hiện qua kỳ thi, vậy đợi xem kết quả kỳ thi này thế nào.

Tần Tây Trăn lần đầu tiên tiếp xúc loại chuyện này, cô không ngờ chỉ một kỳ thi thôi mà trong ngoài trên dưới lại lắm chuyện như thế, liên quan tới lợi ích, uy tín, danh vọng cùng so kè năng lực dạy học của giáo viên.

Làm cô cũng thấp thỏm hết sức, cứ nghĩ giáo viên là môi trường khá đơn thuần, chỉ bồi dưỡng học sinh mà thôi. Vậy mình liệu sau này có bị cuốn vào trong cuộc tranh đấu thế này, quên luôn mất theo đuổi, mục đích sống không?

Trong khi đó, Trình Nhiên gian nan đột phá hai môn ngữ văn số học, buổi chiều đau khổ làm bài lịch sử địa lý.

Giáo viên giám thị đi ngang qua nhìn thấy cảnh này khẽ thở dài, học hành càng lúc càng nặng nề, áp lực học sinh bây giờ quá lớn, mủi lòng an ủi: “ Bình tĩnh làm bài, không cần áp lực như vậy.”

Kỳ thực giáo viên đó không biết rằng.

Sáng ngày hôm đó siêu sao Diego Maradona đã tuyên bố giải nghệ lui khỏi làng bóng đá, từ nay mọi người sẽ không thấy cậu bé vàng tung hoành sân cỏ nữa, tin gây sốc cho toàn thế giới túc cầu, không ít người hâm mộ rơi lệ.

Trình Nhiên dù trải qua chuyện này một lần cũng vẫn thương cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận