Trùng Nhiên

Chương 564: Lớn chuyện rồi. (1)

Tần Thiên là múa chính, phân đoạn cô biểu diễn rất nhiều, chỉ là Trình Nhiên xem cô biểu diễn, cảm giác cứ quai quái, đa phần phân đoạn của cô có diễn viên nam nhảy cùng, nhảy sát người, có nhiều động tác thân mật, vì bọn họ đóng vai đôi uyên ương nhiều trắc trở.

Vừa mới bắt đầu không lâu, tay nam diễn viên đã đặt vòng eo Tần Thiên, hai người ghé đầu một chỗ.

Sau đó nhìn nhau đắm đuối, mặt lướt qua làm động tác hôn, nam diễn viên hai tay ôm trước bụng Tần Thiên, Tần Thiên tình tứ nghiêng người ra sau dựa vào hắn …

Tóm là là động tác thân mật cực nhiều, Trình Nhiên chỉ cảm thấy bứt rứt thế nào, nếu là bạn gái của mình, chắc chắn mình không chịu nổi rồi.

Thế nên y thích xem Cao Thiều Ninh biểu diễn hơn.

Toàn bộ màn biểu diễn chia mấy giai đoạn, xem xong đã gần sáu giờ, trải nghiệm rất tốt, mặc dù hiệu quả sân khấu không được lung linh huyền ảo như sau này, nhưng toát lên vẻ đơn thuần chân thực mộc mạc, diễn viên biểu diễn rất chuyên nghiệp, thu được tiếng vỗ tay vang dội, vài tình tiết còn khiến người mau nước mắt cảm động rơi lệ.

Rời sảnh biểu diễn, Trình Nhiên liền nhìn thấy Triệu Thanh và một lái xe của Phục Long đứng ở cuối hành lang dài, Trình Nhiên liền bảo họ đợi một chút, sau đó đi ra hậu trường, y rất chú ý nhưng không thấy đám người Ngô Lỗi đâu.

Y không muốn rắc rối, tốt nhất là đám người đó xem màn biểu diễn hay, tâm tư trả thù cũng phai đi sau đó giải tán. Hi vọng vậy thôi chứ, trên đời này chuyện chẳng bao giờ đơn giản như vậy.

Dù sao hôm nay được xem một màn biểu diễn hay là nhờ công lao của Cao Thiều Ninh, Trình Nhiên muốn đưa cô bé đi ăn cơm khao thưởng, chuyện người làm anh nên làm.

Khi tới hậu trường nhìn thấy Cao Thiều Ninh bên hai bím tóc, mặc trang phục biểu diễn mỏng manh nổi bật vóc dáng, như con thỏ nhảy tới trước mặt Trình Nhiên, mặt mày hớn hở rối rít hỏi: “ Em múa có tốt không, em múa có tốt không?”

Vừa nói lại còn vừa lắc mông, đây là động tác kinh điển trên sân kháu, khi cùng chàng trai Miêu tộc nô đùa, khi đó Cao Thiếu Ninh cong mông huých chàng trai mon men tới gần ngã lăn lông lốc, thu được không ít tiếng cười.

Vì biểu diễn thành công, Cao Thiều Ninh rất hưng phấn, trước kia cô chỉ múa làm nền, hôm nay mới được đảm nhiệm vai phụ, có phần diễn không ít, tâm tính còn trẻ con nên thích khoe khoang.

Chỉ là nha đầu này trông thì ra dáng thiếu nữ rồi nhưng vẫn còn ngốc lắm, không biết ý tứ gì hết, mông chổng lên làm váy lụa mỏng kéo căng nhìn rõ hai bờ mông tròn vành vạnh với gờ quần lót, thêm tư thế kia, làm người ta muốn phun máu, y phải di chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Thứ phi lễ chớ nhìn, thứ phi lễ chớ nhìn.

“ Rất tuyệt, mười điểm”. Trình Nhiên nhìn quanh không thấy Tần Thiên đâu cả, song không phải tốn công nữa, có người chạy tới hô lớn.

“ Thằng Ngô Lỗi kia lại tới tìm Tần Thiên rồi, gọi cô ấy ra cửa sau, Lưu Dũng đi theo, bị bọn chúng đánh.”

- Vừa rồi tôi bảo Tần Thiên kệ bọn chúng không để ý tới là được, nhưng “Tần Thiên lo buổi biểu diễn sau này bị chúng quấy rầy làm ảnh hưởng tới mọi người, cho nên đi theo.”

Tin tức chẳng mấy chốc lan đi, đa số đều tức giận, số ít do dự, bọn họ đại khái biết được lai lịch của đám người Ngô Lỗi, cho dù có giận, cũng phải nhịn. Còn đám nghé con không biết sợ hổ như Cao Thiều Ninh thì vừa nghe một cái đã chạy đi rồi, Trình Nhiên cũng chạy theo.

Trên đường đi Cao Thiều Ninh sợ Trình Nhiên chưa biết gì nên nói: “ Tên đó mặt dày lắm nghe nói trước kia từng chặn đường chị ấy ở cổng trường, lần trước bọn em biểu diễn, hắn chặn chị ấy ở phòng đạo cụ, thế nào cũng có hành động không đứng đắn, nên chị Tần Thiên mới cầm cái trống trong tay đánh hắn, em thấy đáng đời.”

Chẳng mấy chốc tới được lối ra số hai, đây là con đường nhân viên hậu trường vận chuyển đạo cụ sân khấu, xung quanh trống ít cây sấu, chuyện đánh nhau xảy ra ở tường bao.

Tần Thiên và mấy cô gái ở bên ngoài la hét muốn xông vào, bị mấy đứa con trai chặn đường, còn cười hô hố thô bỉ lợi dụng đụng chạm thân thể các cô, các cô đều mặc trang phục biểu diễn hơi mỏng, bị chúng sờm sỡ tức ứa nước mắt.

Ở vòng trong, mấy thanh niên đấm đá một người, Lưu Dũng chỉ biết co người lại che chắn đầu, chúng vừa đánh vừa chửi bới làm nhục.

Cũng có số người khác, nhưng chỉ đứng ngoài chỉ trích, không dám lại gần.

“ Mẹ mày chứ, định sĩ diện trước mặt nữ nhân thể hiện năng lực à?”

“ Mày là cái chó gì mà dám lớn tiếng với anh Lỗi, một thằng diễn viên múa quèn không biết thân phận, tưởng đẹp trai chút, được đám con gái vây quanh thì tưởng mình ghê gớm à, trên đời này có những người mày không đụng vào được đâu.”

“ Bọn diễn viên như chúng mày cũng chỉ hơn mấy thằng hề trong rạp xiếc một chút thôi, nhiệm vụ của mày là để mua vui, không phải để làm người khác khó chịu, hôm nay bố mày mở mắt cho mày, để chúng mày biết thân biết phận, sau này đừng làm việc không phải phận sự.”

Diêu Bối Bối và Liễu Anh bất an đứng một bên, bọn họ không ngờ chuyện đi tới mức này, muốn bỏ đi cũng không được, đột nhiên thấy Trình Nhiên từ cửa số hai đi ra, liên tục nháy mắt ra hiệu với y.

“ Ỷ đông hiếp ít, các người tưởng mình giỏi lắm à, lũ hèn, thả anh ấy ra. “ Cao Thiều Ninh và mấy diễn viên trẻ nóng máu chửi bới xông tới muốn giải vây cho Lưu Dũng:

Phía bên Ngô Lỗi chỉ có một thanh niên bước ra, tên này rút con dao phay dắt ở hông, chĩa vào mặt Cao Thiều Ninh: “ Không liên quan gì tới bọn mày, cấm tiến lên.”

Mấy người Cao Thiều Ninh sợ tái mặt không dám xông lên bừa bãi nữa, Lưu Dũng bị một nam tử túm tóc kéo đứng lên, sau đó đá một phát gục xuống như con rối đứt dây, Tần Thiết hét lên trào nước mắt chạy tới, nhưng làm sao qua nổi hàng rào toàn đám thành niên cao lớn.

Người bên đoàn ca vũ kịch kỳ thực đông hơn đám Ngô Lỗi chỉ có hơn mười người lại còn có ba nữ sinh, nhưng đối phương kẻ nào kẻ nấy tướng mạo hung tợn, có vẻ là loại thường đánh nhau, nên chẳng tỏ ra sợ hãi.

“ Chuyện gì thế này? “ Một đoàn người từ cửa số hai đi ra, phần đông là nam tử trung niên, ăn mặc trịnh trọng:

Đám Cao Thiều Ninh, Tần Thiên quay sang thở phào, người của bên tổ chức rốt cuộc cũng tới rồi, lòng yên tâm.

Trong số người đi ra có Trương Nhung, giáo viên chỉ đạo của đám Cao Thiều Ninh, có phó giám đốc cung văn hóa là Hứa Húc Quang, vị phó giám đốc này chủ yếu phụ trách đối ngoại, quan hệ rộng, các danh ca, ca vũ đoàn nổi tiếng trong nước tới đây biểu diễn đều có bòng dáng tích cực của ông ta, hôm nay ông ta tiếp vài vị khách quan trọng.

Quan trọng nhất là Ngô Lập Vĩ, cha Ngô Lỗi, ông ta mới nhờ được trung gian giới thiệu làm quan hôm nay.

Bọn họ tới đây cũng không phải là vì biết xảy ra sự kiện đột phát ác liệt này, mà là vì cung văn hóa dù sao cũng xây vào thập niên 80, khi đó căn bản không nghĩ tới vấn đề tầng hầm để xe, thường là đỗ xe ở trung tâm thương mại gần đó và bãi đỗ xe lộ thiên, chỉ có nhân vật quan trọng mới được cho xe đi vào tận sân sau nhà hát thế này, từ sảnh biểu diễn ra ngoài theo lối vận chuyển đạo cụ này là ngắn nhất và thuận tiện nhất.

Không ngờ gặp phải chuyện như thế.

Thấy lãnh đạo cung văn hóa đi ra, Diêu Bối Bối và Liễu Anh nhìn nhau, suy nghĩ đầu tiên là là chuyện rồi, hai cô gái hoảng sợ, trái tim như tảng đá lớn chìm xuống biển, mới tới Thành Đô, lạ nước lạ cái vậy mà vướng vào rắc rối lớn.

Đám Ngô Lỗi nhìn như đã chọn chỗ vắng vẻ không có khán giả qua lại, rốt cuộc là không hiểu tình hình bên trong nhà hát, cho nên bị một loạt nhân vật lớn nhìn thấy.

Chuyện mỗi lúc một nghiêm trọng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận