Trùng Nhiên

Chương 328: Muốn tự do phải hi sinh.

Đợi Trình Nhiên kể đầu đuôi vì sao Khương Hồng Thược lại biết chuyện mình đỗ vào Thập Trung, Du Hiểu cũng ngạc nhiên hết sức, cảm thán: “ Lão Khương không thẹn là Lão Khương, biết trước mày sẽ tới, còn điều tới cùng một lớp, đúng là thủ đoạn thông thiên ... Có điều hôm nay cô giáo Tần mời khách, Dương Hạ lại không đi, cô ấy nói muốn về sớm học. Mày không biết, khai trường chưa bắt đầu, cô ấy đã trở về với nhịp học tập khắc khổ rồi, hiện cô ấy đang xếp thứ 2 toàn khối, không hiểu Tống Thời Thu giữ nổi vị trí hay biến thành ngàn năm lão nhị, tao phục thật đấy, không nhận ra cô ấy nữa rồi.”

“ À, Thành Đô ra sao, cha mày có mua dư vài miếng đất không, giao hẹn trước rồi nhé, đến khi tao tới phải có chỗ cho chúng ta lăn lộn, ví như sân bóng gì đó, máy thì thoảng nhắc với cha mày, biết đâu có hiệu quả .”

Cái thằng chúa lạc đề, Trình Nhiên còn đang định hỏi chuyện Dương Hạ thì nó lạc tới tận đâu rồi, cúp điện thoại. Trình Nhiên đưa tay vuốt ve mô hình người máy chiến đấu Thái Không Bảo Lũy SPF-1.

Đó là món quà Dương Hạ tặng y ở kỳ nghỉ hè vừa rồi, Du Hiểu thích lắm, tìm mọi cách giữ lại, rất to, cồng kềnh, nhưng Trình Nhiên nhất quyết mang đi, tới nơi ở mới, có thời gian thong thả ghép.

Trình Nhiên nhấc điện thoại lên, định gọi cho Dương Hạ, nhưng bấm số rồi lại nghĩ tới lá thư Dương Hạ gửi cho mình "Chúng ta chia tay vào lúc vẫn có thể bỏ qua cho nhau nói cười với nhau, dù gì cũng tốt hơn tới một ngày thất vọng về nhau trong oán hận."

Tay Trình Nhiên rời khỏi điện thoại, tính cách bọn họ thực sự có nhiều điểm trái ngược hoàn toàn, nếu không may mắn được sinh ra cùng khu tập thể, dù gặp nhau cũng chẳng thể trở thành bạn.

"Có điều hôm nay cô giáo Tần mời khách, Dương Hạ không đi, cô ấy nói muốn về sớm học," Có lẽ không nên làm phiền cô ấy, Dương Hạ rất ghét bị mấy chuyện không liên quan phân tâm, nếu không có lý do nào mà gọi điện thoại, có khi còn bị mắng không chừng, Trình Nhiên cuối cùng đặt điện thoại xuống, thôi vậy, nếu chỉ cập nhật tình hình của mình thì có cái miệng rộng của Du Hiểu rồi, khi nào có chuyện thực sự quan trọng mình gọi sau.

Tới giờ Trình Nhiên vẫn có chút sợ cô bạn thanh mai trúc mã này, có khi cả đời chẳng khắc phục được.

Du Hiểu giúp Trình Nhiên gọi một cú điện thoại mà biết được hết tình hình ở Sơn Hải rồi, không cần gọi điện nhiều, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ còn Tạ Phi Bạch, mà thằng này thì mặc kệ đi, không rảnh để ý tới hắn, hắn đang có cuộc sống mới của mình, có cơ hội gặp nhau là được.

Sáng sớm ngày mới, trải qua bốn ngày liền mưa sướt mướt, hôm nay trời tạnh mưa rồi, Trình Nhiên ăn sáng do mẹ nấu, sau đó vẫy tay tạm biệt cha mẹ đeo cặp sách đi học. Vừa mới xuống lầu thì gặp được Liên Hốt, có một tích tắc như vẫn còn ở trong khu tập thể Sơn Hải, Du Hiểu và y đi ra, đứng ngoài kia là là Dương Hạ, Liễu Anh, Diêu Bối Bối, bọn họ cùng cười đùa cãi vã nhau xuyên qua bồn hoa, chào bác bảo vệ già rồi cùng nhau lên xe buýt .

Nhưng rời lầu, đã là khung cảnh hoàn toàn khác, rộng rãi hơn, đẹp đẽ hơn, cũng có mấy đứa bé gọi nhau đi học, không có mấy người bạn của y.

“ Anh, anh Trình. “ Liên Hốt gặp Trình Nhiên có hơi căng thẳng:

Từ lúc nào mình thành anh Trình rồi, hôm nọ còn nói "tôi bảo vệ cậu mà", suốt từ buổi tối ăn đồ nướng đó, hôm nay họ mới gặp lại, Trình Nhiên thân thiện gọi biệt hiệu của hắn: “ Liên Tiểu Hổ, chào buổi sáng.”

“ Anh, anh Trình học ở Thập Trung ạ?”

Từ khi thân phận của Trình Nhiên bị bại lộ, có thêm nhiều tin tức từ trong lời bàn tán của người lớn, người bảo Trình Nhiên học rất tốt, có người bảo toàn nhờ quan hệ đưa vào ... Tổng thể là giờ có chút gió lay cỏ động nào về vị tổng giám đốc Trình là truyền khắp khu tập thể, song vẫn chưa biết Trình Phi Dương là người thế nào, mọi người vẫn đang ở giai đoạn quan sát.

Liên Hốt nói liền một tràng: “ Anh Nhị Oa muốn nói chuyện với anh, anh xem lúc nào tiện hẹn thời gian .”

Trình Nhiên vỗ vỗ vai: “ Được rồi, được rồi, hôm đó tôi cũng có ở đây mà, chuyện thế nào tôi biết, yên tâm, tôi thông cảm cho các cậu ... Lúc nào cũng được, tôi cũng muốn nói chuyện với anh Nhị Oa, thương lượng đại kế.”

Thấy Trình Nhiên vẫn gọi Tương Chu là "anh Nhị Oa" giống đám trẻ con khu tập thể, coi như ngầm công nhận họ cùng chiến tuyến, Liên Hốt tích cực hơn hẳn: “ Tôi nói mà, anh Trình không phải người so đo, nhưng mà đại kế gì? “

Lúc này xe buýt đã tới, Trình Nhiên không kịp trả lời, tạm biệt Liên Tiểu Hổ chen lấn lên xe buýt số 37, bị ép bẹp ruột hơn 15 phút, qua 4 bến xe, tới được Thập Trung.

Đối với trường học có địa vị rất cao trong lòng người Thành Đô này, Trình Nhiên lại chẳng có mấy cảm xúc.

Thích một nơi, cách tốt nhất là thích một người ở đó, dù là một quốc gia, hay một thành phố. Bởi thế nguyên nhân khiến Trình Nhiên đeo cặp sách tới đây học, chỉ có một mà thôi.

Khi Trình Nhiên đi qua mấy sạp báo và hiệu văn phòng phẩm của trường không ngờ thấy bản nhái của Tam Quốc Sát, y thấy nên bỏ thời gian tới phòng công tác của Trình Tề một chuyến.

Hiện giờ giá bản đẹp của Tam Quốc Sát là 35 đồng, bản rút gọn là 20 đồng, bằng giá một cuốn tiểu thuyết. Nhưng Trình Nhiên hỏi giá bản lậu, chỉ 15 đồng bản đẹp, 10 đồng bản rút gọn.

Đây sẽ là tác động lớn tới bản đẹp, bản rút gọn bán rất tốt.

Cái bản lậu 10 đồng, chất lượng không chấp nhận được, màu sắc rất tệ, chất lượng giấy càng không ra gì, căn bản chỉ là tờ giấy cứng, không được phủ lớp chống nước, không có độ đàn hồi, bóp một cái là nhăn, bản 15 đồng thì còn được 80% của bản chính. Chênh lệch chủ yếu do Xưởng in Hồng Tinh là quốc xí lớn, máy móc công nghệ vượt trội, mấy nơi làm hàng lậu chỉ là xưởng nhỏ, không so được.

Dù giấy có thể giống nhau, nhưng chất lượng in ấn và tỉ mỉ ở chi tiết nhìn cái thấy ngay.

Chuyện này khác với sách giả, một cuốn tiểu thuyết chính bản bán chạy chừng 18 đồng, bạn lậu chi phí vài hào, có thể bán 5 đồng, cùng lắm hạ xuống 2 đồng, không gian lợi nhuận cực lớn.

Còn Tam Quốc Sát chế tác phiền phức, chi phí cao, tính ra thì chẳng lãi bằng in sách lậu, hơn nữa chính bản cũng chỉ 20 đồng, hơn bản lậu 5 đồng, nếu không phải là quá thiếu tiền, đa phần vẫn muốn mua chính bản.

Đám bản lậu cũng tức lắm, nếu chẳng phải thứ này đang rất thịnh hành, dễ bán thì bọn họ chẳng muốn làm đâu. Bọn họ không hiểu, vì sao bên sản xuất không bán đắt lên, họ tính rồi, nếu là họ làm chính bản, ít nhất bán 50 đồng bản đẹp, 35 đồng bản đơn giản, có ai không theo đuổi lợi ích lớn nhất, đúng là không biết làm ăn.

Nói ra cũng đúng, vì Trình Nhiên đặt mục tiêu lưu hành truyền bá lên hàng đầu, chứ không phải lợi nhuận, y giữ ở mức vừa đủ.

Hiện giờ cái lợi là thị trường mới nổi, đem lại cách chơi giao lưu chưa từng trải nghiệm, khi quy mô thị trường đủ lớn, bản lậu càng hoành hành. Nhưng Trình Nhiên đã chuẩn bị rồi, dùng lợi nhuận thấp của chính bản, khống chế thị trường, không cho bản lậu lãi lớn, nhưng lại góp phần giúp nâng cao độ truyền bá.

Trình Nhiên làm chuyện này là vì thích, chứ vì lợi nhuận thì kỳ thực làm board game đâu lãi lớn được, thà mua vài mảnh đất vứt đó đợi giá lên.

Đang đi nghe bên cạnh có mấy đứa học sinh vừa bàn tán vừa hoa chân múa tay bày ra mấy thế võ, chắc là lại xem mấy phim võ hiệp hoặc XHĐ rồi.

Không khỏi liên tưởng chuyện đối thủ cạnh tranh của Phục Long tìm tới XHĐ, cũng nghe thấy cái tên Lôi Vĩ, rốt cuộc thế nào thì mỗi người nói một kiểu cho nên khó mà phán định chuẩn xác được.

Đây là chuyện phiền phức.

Vừa suy nghĩ vừa cùng dòng người đi qua đường Văn Miếu, vào Thập Trung.

Muốn tự do tự tại nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống, nhưng tự do cần phải trả giá, yên bình cũng là do có người ngăn cản sóng gió bên ngoài, còn thế giới này luôn bất ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận