Trùng Nhiên

Chương 633: Cám ơn.

Hôm sau thứ bảy mới chính thức là Giáng Sinh, Trình Nhiên tới Thiên hành đạo quán tụ tập với đám bạn, nhưng sự xuất hiện của y hoàn toàn bị hào quang của Khương Hồng Thược lấn át.

Đám bạn của y tíu tít vây quanh cô, biến Trình Nhiên thành người thừa.

Nhóm 5 người bọn họ lâu lắm rồi mới tụ tập đông đủ thế này, trong đó có cả Dương Hạ.

Một thân váy lam nhạt thanh lịch, ngoài khoác áo liền mũ, hai tay đút trong túi áo khoác, đầu buộc băng đô, vì thế mái tóc đen thả sau lưng như thác, trong không khí còn có mùi thơm dầu gội, là mùi táo xanh, hết sức quen thuộc, Trình Nhiên cũng rất thích: “ Cứ tưởng bạn không tới.”

Trước đó hẹn nhau Giáng Sinh đi chơi game, Dương Hạ nói chưa chắc, vì cô ở nhà chị họ, không được tự do, Diêu Bối Bối là người gọi điện, miêu tả lại theo ngữ khí Dương Hạ thì có vẻ không tới, không ngờ cô xuất hiện đúng giờ, lại còn ăn mặc xinh đẹp thế này.

Dương Hạ mỉm cười: “ Mình có nói là không đến à? Hay là cậu hi vọng mình không đến?”

Chỉ là chào hỏi thôi mà, có cần chơi khó nhau vậy không?

Câu này hình như có ẩn ý, Trình Nhiên không biết trả lời ra sao, may mà Dương Hạ nói xong lại như không có việc gì khoác tay Liễu Anh trò chuyện, gạt y sang bên lề.

Trình Nhiên lúc này mới thấy hôm qua không tới gặp Dương Hạ là ngu ngốc thế nào, khi đó cô ấy đứng nhìn mô hình mình bày ở đó, nhưng bây giờ lại không nói gì, hay là không đoán ra đó là mô hình chính cô ấy tặng mình, vì mô hình đó tuy hiếm nhưng không phải là độc nhất vô nhị.

Vậy nếu cô ấy biết thì sao? Liệu có cho rằng vì mình không coi trọng nên bày ở đó không?

Trình Nhiên đấm đầu mình, thật ngốc, suy nghĩ quá nhiều, ai bảo suy nghĩ quá nhiều, nếu hôm qua vô tư đi tới, lúc này đã không phải đau đầu.

Lúc tụ tập ở ngoài Thiên hành đạo quán, Diêu Bối Bối đã hết lời xuýt xoa rồi, nói là nói là khi ở Sơn Hải đã từng nghe nói tới nơi này, có mấy học sinh từng tới chơi về Nhất Trung kể mãi.

Đợi lên tới tầng hai mọi người càng khen không ngớt, không gian rộng rãi, phân kia khu vực rõ ràng, lại còn trang trí mang đầy cảm giác nghệ thuật, mọi người tựa bước vào một thế giới khác.

Ai bảo trước đó bọn họ tiếp xúc với mấy quán net quá tệ chứ, như quán net ngoài Nhất Trung Sơn Hải, cái lớn nhất chỉ 20 máy là hết, điều kiện khác thì khỏi bàn đi, chủ quán cố gắng bố trí nhiều máy nhất có thể, ngồi dùng máy cử động mạnh một chút rất dễ đụng phải người bên cạnh, lại còn hút thuốc nữa chứ, nam sinh còn khá, nữ sinh không chịu nổi.

Cho nên không gian internet ở tầng 2 Thiên hành đạo quán với các cô mà nói không khác thiên đường.

Diêu Bối Bối khen tới tận mây xanh, đến cả Trình Nhiên nghe còn thấy ngại, Khương Hồng Thược cứ tủm tỉm cười nhìn y.

Tạ Phi Bạch rất nhiệt tình, mọi người vừa tới hắn đã tới chào hỏi, sau đó thay phục vụ viên dẫn họ tới vị trí để giành trước, rất ga lăng lịch sự, làm Diêu Bối Bối và Liễu Anh thoáng cái ôn nhu hơn rất nhiều.

“ Thì ra là … Tạ Phi Bạch cậu đặt trước vị trí rồi à, còn lo không có chỗ, hôm nay nhiều người như thế ... “ Diêu Bối Bối vỗ vỗ ngực, dáng vẻ lo lắng đáng thương:

Tạ Phi Bạch cười trừ rồi trợn mắt với Trình Nhiên, ý bảo mày giải quyết hậu quả đi, cứ trốn một bên đùn đẩy cho tao mãi thế à?

Lúc này phục vụ viên mang đồ uống lên, Dương Hạ đứng dậy mở ví: “ Bao nhiêu tiền thế?”

Phục vụ viên viên nhìn Tạ Phi Bạch, Tạ Phi Bạch nhìn Trình Nhiên, Trình Nhiên phải nói: “ Mình gọi đấy, không cần trả tiền đâu, cứ chơi đi.”

Cả đám ngồi vào chỗ, nhận đồ uống, Dương Hạ kéo ví lại, không phải là để mình trả tiền, cũng không phải là mình trả tiền rồi, mà lại là không cần trả tiền. Không hồ là thanh mai trúc mã, cô nhận ra khác biệt ngay, nhìn chằm chằm Trình Nhiên hỏi: “ Thế là sao?”

“ Cái thằng này, cứ thích làm mấy trò vớ vẩn. “ Tạ Phi Bạch bực mình đẩy Trình Nhiên sang một bên, nói thẳng luôn: “ Cái quán này do Trình Nhiên mở, mình nhập cổ phần, cho nên đây là địa bàn của bọn mình, mọi người cứ chơi thoải mái, thích ăn gì gọi cái nấy, không phải nghĩ gì cả.”

“ Cái gì? “ Diêu Bối Bối miệng còn ngậm ống mút, quay đầu nhìn lại nhìn Trình Nhiên, tưởng mình nghe nhầm:

Đám bạn còn lại tim đập thình thịch, chuyện này quá sức tưởng tượng, mặt Dương Hạ lạnh hơn đôi phần.

“ Không phải giấu giếm mọi người, chẳng qua là không thể cứ thế chạy tới nói nơi này do mình mở đúng không? Phải có cơ hội mới nói chứ. “ Trình Nhiên cười khổ:

“ Thực sự là cậu mở? Vậy là năm ngoái vừa chuyển trường một cái là cậu mở ngay cái này rồi à? “ Diêu Bối Bối mắt tròn mắt dẹt:

Còn Du Hiểu thì chửi Liên hồi, sau đó rời chỗ chạy đi nhìn xung quanh, giống như trước kia hay tới nhà Trình Nhiên lục lọi xem có thứ gì mang về được không? Trình Nhiên hoang mang lắm, rốt cuộc trí nhớ của mình hay của nó có vấn đề, lần đầu dẫn nó tới đây đã nói rồi cơ mà, tuy lúc đó chỉ nói là có cổ phần thôi, cũng không tới mức khiến mày phản ứng như lần đầu nghe thấy vậy chứ.

Còn Diêu Bối Bối và Liễu Anh vẫn hỏi liên hồi.

Hai cô gái này thực sự là choáng rồi, lần trước ở cung văn hóa Cầm Thành xung đột với Ngô Lỗi, khi đó nhận ra cha Trình Nhiên là nhân vật lợi hại, Trình Nhiên nước lên theo thuyền, khiến họ sinh ra khoảng cách.

Tối hôm đó Trình Nhiên đưa hai cô bạn về bày mọi trò để hóa giải, hiệu quả không quá tốt.

Bây giờ, cả tòa nhà này thuộc về Trình Nhiên, đó là khái niệm gì?

“ Không phải là một mình mình làm việc này, có người giúp ... “ Trình Nhiên không muốn bị nhìn như quái vật, ra sức giải thích:

Nhưng mà ai nghe, kệ cậu tự làm hay không, có thể tổ chức, quản lý một nơi như vậy, nhất là bọn họ từ Sơn Hải đã nghe thấy danh tiếng, đây vẫn là chuyện khiếp người đấy.

“ Tốn bao nhiêu tiền? “ Diêu Bối Bối mắt long lanh, cô bé này có mơ ước sở hữu một cửa hàng nhỏ của mình, thế nên giờ nhìn Trình Nhiên như nhìn thịt Đường Tăng:

“ Ừ thì một hai trăm vạn. “ Trình Nhiên đáp bừa, còn giảm số tiền xuống, y ném vào đây hơn ba trăm vạn rồi:

“ Oa, không phải ít. “ Liễu Anh nín thở:

Nào chỉ không phải ít, với cô mà nói là mua được mấy căn nhà.

“ Đâu chỉ không ít, dì mình năm ngoái mở quán lẩu, nơi đó hai tầng, trang trí đẹp lắm, vậy mà phải đi vay ngân hàng rất nhiều, than thở làm dăm ba năm mới trả hết. “ Diêu Bối Bối tra hỏi: “ Cậu tự bỏ tiền à?”

“ Nói thế nhưng mà tiền không phải bỏ vào một lần, mà phân theo đợt ....”

Cơ mà Trình Nhiên cũng cảm thấy mình nói gì hình như không ăn thua, hai cô bạn hỏi mãi, quên cả chơi, mất 29 phút tra hỏi, mọi người mới lần lượt bật máy.

“ Trình Nhiên, máy mình làm sao ấy, cậu tới xem một chút đi. “ Dương Hạ gọi, sau đó nhường ghế đứng sang bên:

Trình Nhiên ừ một tiếng chạy tới, ngồi xuống bật máy, nhận ra điều gì, quay đầu lại, gặp ngay Dương Hạ một thân váy xanh xinh đẹp với ánh mắt sâu như đầm nước thu.

Sau đó cô chuyển ánh mắt sang nơi khác, nói như không có chuyện gì: “ Mở cái quán lớn thế này, không dễ dàng nhỉ?”

Máy đương nhiên là không có vấn đề gì, Trình Nhiên bật lên rồi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “ Không ảnh hưởng tới học tập đâu.”

“ Cậu từ nhỏ đã lắm trò rồi, nhưng mà mình không ngờ cậu lại có thể chơi tới mức này, nhất định là phải bỏ nhiều tâm lực rồi ... “ Dương Hạ lần nữa chuyển ánh mắt lại nhìn Trình Nhiên: “ Cám ơn.”

“ Cám ơn gì chứ? “Trình Nhiên không hiểu:

Vì máy này gần cửa sổ, ánh sáng bên ngoài chiếu qua váy Dương Hạ, tạo thành hình ảnh mờ ảo, nắng sớm phủ lên người cô, Trình Nhiên không khỏi nhớ tới câu thơ "Gió xuân đâu lọt ra ngoài Ngọc Môn".

“ Cám ơn cậu lập nên cung điện này, để món quà mình tặng được ở chỗ bắt mắt nhất, cám ơn vì coi trọng món quà của mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận