Trùng Nhiên

Chương 459: Hồng đậu.

Khu tập thể Phục Long năm nay xem như đóng cửa ăn Tết rồi, không khí tưởng chừng quay về thời mọi người cùng ăn chung nồi trước kia vậy. Tất cả ra sân cùng nhau giết lợn, giết gà, rửa rau rửa lá. Vì công ty có điều kiện rồi nên khu tập thể kiến thiết rất đẹp rất đẹp, lúc này biến thành cái chợ nhỏ, nước chảy lênh láng khắp nơi.

Bẩn thì có bẩn đấy, nhưng mà vui.

Vui nhất vẫn là bọn nhóc, chả biết gì, chúng chỉ thấy đông đúc nhộn nhịp là vui rồi, nhìn thấy thằng nhóc bảy tuổi đuổi bắt với cô bé, cứ tìm cảnh ôm lấy cô bé, Trình Nhiên không khỏi bật cười, cái cảnh này sao mà quen quá.

Thi thoảng lại nổ "đoàng" một cái, sau đó là có bà mẹ sắn tay áo lên đi tìm con mình, đó là đám nhóc mười tuổi lén lút lấy pháo ra đốt.

Còn đám nhóc lớn như như Trình Nhiên, Du Hiểu, Dương Hạ giờ thuộc hàng anh chị lớn rồi, bây giờ không còn tụ tập ngoài sân chơi mấy trò trẻ con nữa rồi, mọi người kéo nhau tới quán Karaoke. Rất đông đủ, không thiếu ai, chỉ là không thoải mái như trước, Trình Nhiên rõ ràng thành trung tâm, đám bạn bè cẩn thận lấy lòng y.

Điều này không hoàn toàn là xấu, Trình Nhiên thấy đó là sự trưởng thành, có vài thứ thực sự không bỏ qua được, tuổi thơ thì đơn thuần, nhưng tới độ tuổi nhất định, nó sẽ đi không về nữa.

Khi hát vài bài, không khí bắt đầu đi lên, Trình Nhiên có cảm giác như quay lại năm ngoái khi y rời Sơn Hải tới Thành Đô, mọi người tới Tứ Hải Thịnh Diên ăn cơm, sau đó đi hát Karaoke, Du Hiểu hát "Bạn bè" và "Anh hùng", Dương Hạ hát "Vì anh em chịu gió lạnh", ngày đó vẫn còn ở trước mắt. Lại nhớ ở bồn hoa dưới cây si già sân sau khu tập thể, cùng Dương Hạ tạm biệt bị cô cắn cho một cái thanh sẹo.

Thời gian trôi đi, ngày hôm qua dường như tái hiện.

Dương Hạ bị mọi người hùa nhau ép hát bài Hồng đậu.

- Vẫn chưa từ từ cảm nhận

Bầu không khí hoa tuyết nở rộ

Khi ấy chúng ta cùng nhau run rẩy

Hiểu rõ hơn cái gì là dịu dàng

Anh chưa từng dắt tay em

Đi qua những cồn cát vắng

Có lẽ về sau chúng ta học được cách trân trọng

Thiên trường và địa cửu.

Em vẫn vẫn chưa vì anh

Nếu đậu đỏ thành vết thương triền miên

Rồi cùng nhau cảm nhận chúng

Sẽ càng thấu hiểu nỗi buồn tương tư ...

Giọng Dương Hạ không phải loại ngọt ngào của con gái, mà trong, trong mát tựa như ánh trăng vậy, sạch sẽ, không có chút bụi bẩn, mỗi câu chữ rõ ràng ... Có phải vì thế dù nghe cô ấy mắng vẫn dễ chịu? Trình Nhiên chống tay vừa nhìn Dương Hạ hát vừa nghĩ.

Đoạn giữa bài, tiếng hát vừa dừng lại Liễu Anh bắc tay làm lo nói ro: “ Trình Nhiên, bài Hồng đậu này hát cho cậu đấy. “

Dương Hạ vừa rời micro lại cầm lên quát át đi: “ Này, đùng có mà nói linh tinh.”

Tới khúc sau rồi, không biết là ai khởi xưởng, mọi người không sợ lớn chuyện, cùng nhau hơn, chẳng đều, lại còn xen vào tiếng cười đùa:

- Có lúc ... Có lúc ...

Em nghĩ rằng mọi thứ đều sẽ có điểm dừng

Gặp gỡ và chia ly sẽ đến

Chẳng có gì là mãi mãi cả

Cho dù giọng cao thấp khác nhau, tiếng gà tiếng vịt, nhưng mọi người lấy ra khí thế hát hợp xướng ở trường, khoác vai nhau đung đưa, có người gân cổ lên:

- Nhưng mà có lúc em sẽ

Nguyện thà chọn lưu luyến không buông

Tới khi chúng ta đều nhìn thấu phong cảnh này

Có lẽ anh sẽ cùng em nhìn dòng nước chảy mãi ...

Sau đó Dương Hạ hung hãn hồi còn nhỏ quay về, xông tới đá đít Du Hiểu vì hắn hát bằng cái tông cao nhất, lệch lạc nhất còn làm trò ghê tởm trước mặt Trình Nhiên.

Hiện trường hỗn loạn, tiếng cười không dừng.

Cuối cùng Dương Hạ ngồi về ghế sô pha, ngay bên cạnh Trình Nhiên, Trình Nhiên cảm giác ghế sô pha lún xuống, giọng Dương Hạ truyền sang: “ Bọn họ nói linh tinh đấy, không phải như thế đâu.”

Trình Nhiên cúi đầu xuống, làm vẻ ỉu xìu: “ Vậy mà trong một lúc mình tưởng thật.”

Dương Hạ ngẩn ra, sau đó mặt hơi nóng, trừng mắt lên: “ Đừng có mà đắc ý, mìn chưa tha thứ cho cậu đâu.”

Chỉ là ánh mắt đó chẳng có tí sức sát thương nào, ngược lại phối hộp với gò má hồng hồng của cô, khiến người ta sản sinh tưởng tượng vô hạn.

…….. ……..

Trong thời gian ăn Tết ở Sơn Hải, Trình Nhiên còn nhận được điện thoại của Tạ Càn, nói là Chu Văn Vũ muốn dùng hình thức tư nhân, thông qua Tạ Hậu Minh, mời Trình Phi Dương ăn cơm. Hỏi Trình Nhiên thấy sao.

Đoán chùng Chu Văn Vũ thông qua Tạ Càn biết được thân phận của Trình Nhiên, có lẽ cho rằng phía Phục Long có ý tham gia đầu tư vào Tứ Thông, hôm đó thái độ của Tạ Càn với Trình Nhiên là tín hiệu.

Chu Văn Vũ bình thường có thể tới Phục Long tham quan, thị sát, nhưng khó lấy phương thức tư nhân để kết giao với Trình Phi Dương.

Cái chuyện xã giao thân thiết đấy đừng coi là thật, đôi khi muốn kéo gần khoảng cách không dễ dàng, không gì bằng có người bạn chung, hẹn ăn bữa cơm.

Trình Nhiên đáp có thể, song dù sao là chuyện ra Tết mới tính được.

Sau Tết thì Tạ Càn phải về thủ đô, nên chỉ có thể thông qua Tạ Hậu Minh làm trung gian.

Phục Long phát triển nhanh chóng, lại làm thực nghiệp, bây giờ có nhiều nhà máy sống dựa vào gia công cho Phục Long, tạo lượng lớn công ăn việc làm, lại là công ty loại hình kỹ thuật, rất phù hợp với tiêu chí thúc đẩy phát triển kỹ thuật sáng tạo ở khu công nghiệp phía tây mà hắn chủ trì. Có thể nói, nếu tạo được mối quan hệ tư nhân tốt đẹp với Trình Phi Dương, tăng thêm một đồng minh tiềm lực vô cùng.

Chu Văn Vũ hiểu lầm thế nào không quan trọng, dù sao Trình Nhiên thấy cha mình gặp Chu Vũ Văn cũng không hại gì, Trình Nhiên bảo Tạ Càn lựa chọn hàng mục vô tuyến ở khu công nghiệp phía tây, đặt một phần đầu tư vào đó, một phần là để lại đường lui cho hắn. Khu công nghiệp đó thu hút khá nhiều hạng mục sáng nghiệp, Trình Nhiên nhìn thấy vài công ty có định hướng tốt, nếu Phục Long có thể tham gia, sẽ sản sinh hiệu ứng tích cực.

Mấy ngày sau Cố Tiểu Quân tới thăm, gần Tết rồi, bang Lôi Vĩ ở bán đảo bị lần lượt bắt quy án, công tác tiền kỳ của tổ chuyên án đã tới hồi kết, tiếp theo là định tội, đều là việc của viện kiểm sát và tòa án. Trình Bân đang bàn giao với phía Thành Đô, đoán chừng là phải tới mấy ngày Tết mới về được.

Về tới Sơn Hải thì công tác trọng yếu nhất là gặp mặt thăm hỏi bạn bè thân thích, đồng thời tiếp người tới nhà bái phỏng tặng quà.

Năm nay trong khu tập thể có thêm nhiều gương mặt mới, Phục Long để lại mảng nghiệp vụ lớn ở Sơn Hải, tuyển dụng thêm không ít nhân viên mới. Mọi người biết tổng giám đốc về, chuyện quà cáp thì đa phần không dám, hơn nữa cấp bậc cũng chênh lệch hơn, không như đồng nghiệp cũ ở Hoa Thông, dù gì là hàng xóm láng giềng lâu năm nên gần gũi hơn, các nhân viên mới đều thấy khoảng cách lớn.

Vì thế tới nhà quà cáp chỉ có nhân viên cũ, mang theo con gà, thịt khô, đặc sản ở huyện, Trình Phi Dương muốn từ chối cũng không được.

Tới đầu tiên là cha mẹ Liễu Anh, mang theo thuốc lá Trung Hoa, rượu Mao Đài, giá trị không thấp, e là phải vài ba nghìn. Trương Lâm rất khéo miệng :" Trước kia tôi nhìn thằng bé Trình Nhiên đã thấy không đơn giản rồi, đúng chưa nào, đâu phải ai cũng thi được vào Thập Trung, con trai đúng là luôn phát triển muộn hơn, giờ tôi giáo dục Liễu Anh, bảo con bé phải học tập Trình Nhiên nhiều hơn.", Liễu Quân ở bên cạnh liên tục gật đầu phụ họa.

Trình Nhiên nghe cũng phải phát ngượng, không nghĩ Trương Lâm làm trong hệ thống giáo dục, thuộc về người có văn hóa lại có một mặt như vậy. Y đành giả vờ lời mắng mỏ trước kia của Trương Lâm là không tồn tại, ngượng nghịu gật đầu, đóng vai học sinh đơn thuần.

Nhưng mà nói công bằng khi đó công ty như mớ bòng bong, Trình Phi Dương tách ra lập công ty riêng, bị đám là Triệu Bình Truyền ra sức bôi nhọ, hạ thấp Trình Phi Dương, xúi bẩy người khác rút tiền khỏi Phục Long, thực sự nhìn vào, tiền đồ không tươi sáng.

Trong hoàn cảnh đó Liễu Quân dù đã ra ngoài làm ăn từ lâu, tạo dựng được sự nghiệp vững chắc, có tiếng nói trong khu tập thể cũ, lại không rút tiền, giúp ổn định không ít người khác đang dao động, có thể nói là hai bên có phần tình nghĩa.

Vì thế quà không thể không nhận.

Nói ra thì nhờ số cổ phần giữ lại khi đó, năm nay nhà Liễu Anh được vài vạn hoa hồng, đền đáp xứng đáng.

Tiền chỉ là chuyện nhỏ thôi, quan trọng là với đà tiến bộ của Phục Long bây giờ, giữ gìn mối quan hệ này lãi hơn bất kỳ thứ gì rồi. Bây giờ cha Liễu Anh tận dụng mối quan hệ cũ, nhận không ít nghiệp vụ nhỏ của Phục Long, kiếm tiền dễ hơn hẳn trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận