Trùng Nhiên

Chương 145: Che giấu thật sâu. (2)

Văn phòng giáo viên, ẩn ý gài trong bài văn của Dương Hạ cũng truyền tới chỗ họ rồi, có điều đại đa số chỉ cười cho qua. Nói thực chứ, có ai là chưa trải qua một thời như vậy, với lại chuyện này chẳng quản nổi, cô bé đó chỉ làm văn có đưa thêm chút tình cảm riêng, đâu phải công khai làm gì trong trường, lên cao trung rồi, chỉ cần đừng làm chuyện ảnh hưởng tới học tập, giáo viên coi như không thấy.

Cũng có giáo viên bình luận, cô bé Dương Hạ đó xinh đẹp, lại còn thông tuệ như vậy, chắc chắn chú nhóc tên Trình Nhiên kia giờ khó sống lắm đây.

Con gái luôn trưởng thành sớm hơn mà.

“ Ừ thì lớp Đàm Khánh Xuyên có một học sinh được trọn vẹn điểm làm văn, thế thì sao nào? Thành tích cô bé Dương Hạ tốt lắm à? “ Trong văn phòng Vương Kỳ dài giọng nói: “ Mà nữ sinh thành tích tốt như vậy thì thường lại thích đứa chả ra gì, bề ngoài thì ngoan ngoãn quy củ đấy, bên trong thì rất phản nghịch, gặp mấy thằng tiểu lưu manh, lại không biết tự trọng bị thu hút. Đợi mà xem đi, chuyện học sinh tốt bị học sinh xấu làm hư rồi đi vào ngã rẽ còn ít à? Cô bé này rồi cũng sa đọa thôi, tí tuổi đầu đã biết làm mấy chuyện dấm dúi len lút rồi, đều do Đàm Khánh Xuyên không quản học sinh, để lúc xảy ra chuyện xấu hổ toàn trường thì ông ta làm thế nào.”

Không ít giáo viên cau mày.

Tên Vương Kỳ này thực sự không có chút giới hạn nào, giáo viên đấu đá với nhau đã đành, người lớn cả rồi, vẫn chấp nhận, nhưng để lôi kéo học sinh không liên quan vào chứ, anh còn là người dạy học đấy.

Đã thế lại còn ám chỉ cô bé đó không có tự trọng, nâng sự việc lên tầng tác phong có vấn đề, thật không thể chấp nhận được loại người này.

Chỉ làm hỏng học sinh thôi.

Có giáo viên thậm chí lo thay cho Tống Thời Thu, gặp phải giáo viên chủ nhiệm thế này, đang ở độ tuổi chủ đủ bản lĩnh phân biệt thị phi, người dẫn đường mà sai hướng, sẽ lệch lạc cả đời.

Nhưng mà đây là thời đại lấy thành tích nói chuyện, mà nghe nói thành tích thằng bé Tống Thời Thu đó tốt lắm, Vương Kỳ đi hỏi rồi, không có đứa học sinh nào so được.

Chiều nay họp chủ nhiệm lớp, Vương Kỳ chắc chắn chiếm hết hào quang rồi.

Thế nên bất mãn không ai dám nói gì, không ai muốn đắc tội với ông ta hết.

Kỳ thi đầu tiên của năm thứ nhất, chuẩn bị có thành tích rồi.

Đã có mấy chủ nhiệm lớp có tiết học đã công bố thành tích, thế nên thi thoảng lại có lớp học nghe thấy lớp bên cạnh ồ lên.

Đám học sinh vốn bị câu chuyện "tình tay ba" làm phân tán chú ý giờ quay lại chủ đề chính.

Tiết cuối cùng của buổi sáng, Đàm Khánh Xuyên cầm một túi tài liệu bằng giấy bồi đi vào, cả lớp liền im phăng phắc, ai nấy đều biết trong cái túi kia chứa thứ gì.

Đàm Khánh Xuyên vẻ mặt rất bình ổn, không thấy rõ vui buồn: “ Thành tích kỳ thi giữa kỳ của lớp ta có rồi, tiếp theo đây tôi phát thành tích, các em xem cho kỹ rồi tổng kết lại, làm tốt thì phát huy, làm chưa tốt thì về rút kinh nghiệm, để sau này đừng mắc phải cùng một sai lầm nữa, biết chưa? “

“ Vâng ạ. “ Phía dưới đáp thưa thớt, giờ đám học sinh còn chú ý gì ngoài điểm số nữa:

Thông thường Đàm Khánh Xuyên sẽ không công bố thành tích trong lớp, vì chiếu cố tới tâm lý học sinh có sức học kém, ông chỉ biểu dương người làm tốt, sau đó là gặp riêng những học sinh kém để nói chuyện.

Cách làm này rất có tình người, cũng là điều bị Vương Kỳ nhiều lần chỉ trích, nói ông ta làm thế khiến học sinh thiếu động lực.

Đàm Khánh Xuyên nhìn quanh cả lớp, không dừng lại ở học sinh cụ thể nào: “ Giờ tôi đọc tên, các em lên nhận thành tích của mình ... Diêu Bối Bối ... “

Diêu Bối Bối lên đầu tiên, nhận lấy thành tích, liếc thật nhanh, sau đó ấp trước ngực che đi, đi xuống lè lưỡi với ai định nhìn trộm điểm của cô.

“ Triệu Dũng ...”

“ La Chí Thiết ...”

“ Lý Đức Lợi.”

Lần lượt từng học sinh đi lên nhận điểm, thi thoảng mới có một hai người bị Đàm Khánh Xuyên nói vài câu, chủ yếu là khích lệ, số khác nhận điểm là một mạch đi về chỗ rồi mới xem. Ai thành tích kém thở phào, đút ngay vào cặp, còn ai thành tích tốt chẳng mấy khi xung quanh đều biết.

Có nữ sinh cá biệt, về tới chỗ ngồi thì mắt đỏ hoe.

Lớp học mỗi lúc một ồn ào, đó là do đám học sinh quay ngang quay ngửa hỏi điểm lẫn nhau, Đàm Khánh Xuyên không ngăn cản, ông biết đám học sinh cần phát tiết một phen.

Lý Đức Lợi cầm lấy thành tích, ngón cái miết một đầu, từ từ dịch sang từng chút một để nhìn điểm của mình, đến phần thứ hạng hắn hít một hơi.

Thứ 2.

Mình chỉ đứng thứ hai thôi à?

Hôm đi thi về cha mẹ hắn có hỏi thi thế nào, Lý Đức Lợi lúc đó khẳng địch chắc nịch, thứ nhất.

Không ngờ rằng lại bị chặn đường.

Lý Đức Lợi quay đầu nhìn Trịnh Thu Anh, đúng lúc Trịnh Thu Anh nhìn hắn né tránh sang chỗ khác, hắn giật mình, lúc hai người đối chiếu kết quả, rõ ràng Trịnh Thu Anh sai nhiều hơn mình, vậy mà kết quả thế này đây.

Giọng Lý Đức Lợi chua lè: “ Này, Trịnh Thu Anh, không ngờ cậu lặn sâu thật đấy. “

Trịnh Thu Anh lấy được thành tích, còn cho rằng mình nếu không thứ nhất thì cũng chỉ đứng sau Lý Đức Lợi mà thôi, sau khi thi xong, hắn đã cùng các học sinh ưu tú khác trong lớp đối chiếu kết quả rồi, hắn tự tin về thành tích của mình.

Ngoài hắn và Lý Đức Lợi ra thì vị trí thứ ba kém bọn họ cả một bậc, thua kém không phải là trạng thái lên xuống, mà là kiến thức, nói người khác chăm chỉ có thể bù đắp à? Hắn chăm chỉ kém gì ai chứ

Nhưng ...

Hắn lại xếp thứ 4, kém những 3 người ....

Sao có chuyện này được chứ.

Trịnh Thu Anh thực sự sốc, tuy hắn chưa ở trạng thái định cao, nhưng cũng không kém là bao.

Đột nhiên phía dưới có nữ sinh ré lên: “ Dương Hạ, 940 điểm xếp thứ 3, Dương Hạ, bạn che giấu thật sâu đấy. “

Dương Hạ đứng thứ ba, không ít người quay đầu nhìn với vẻ mặt chấn kinh.

Diêu Bối Bối bĩu môi: “ La hét cái gì, đây mới là trình độ bình thường của Hạ Hạ.”

Đó là nữ sinh ngồi sau Dương Hạ, vì bài làm văn của cô được dán lên cho toàn trường xem, thế nên cô thành tiêu điểm, vừa có thành tích một cái là Diêu Bối Bối đưa tay đòi xem, Dương Hạ biết không cưỡng lại được, đành đưa, đám nữ sinh chụm đầu vào xem thành như thế.

Vẻ mặt Dương Hạ rất bình tĩnh, còn có chút thất vọng nho nhỏ, không phải thứ nhất, còn kém những hai người nữa.

Trịnh Thu Anh giật mình quay lại, hắn không tin, thành tích Dương Hạ trước kia nằm ngoài top 10 lớp cơ mà, sao vọt một cái lên top 3 rồi.

Mỗi lần nhìn gương mặt xinh đẹp của Dương Hạ, Trịnh Thu Anh rất kiêu ngạo, xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là bình hoa thôi, sao bằng sự phong phú bên trong. Cho nên Trịnh Thu Anh khinh thường nhìn đám nam sinh khác thi thoảng ngẩn ngơ nhìn trộm Dương Hạ, xếp thứ mười mấy thì cũng như hai mấy ba mấy, với hắn không có gì khác nhau, đều là lũ kém cỏi.

Nhưng sự kiêu ngạo đó hôm nay bị đánh tan nát, thì ra cô ấy không phải bình hoa, lại còn đẩy mình xuống vị trí thứ 4 sỉ nhục.

Rốt cuộc là còn ai ngoi lên nữa? Lý Á Siêu à, nhất định là hắn rồi, sau khi thi xong hắn cứ im ỉm, mình tới đối chiếu kết quả hắn chỉ đối phó qua loa, không ngờ ...

Tóm lại là mình sơ ý rồi.

Đúng lúc này Lý Đức Lợi quay xuống: “ Này, Trịnh Thu Anh, không ngờ cậu lặn sâu thật đấy. “

Trịnh Thu Anh thiếu chút nữa không nhịn nổi, thằng này biết mình tụt dốc thê thảm nên cố tình nói lời mát mẻ đấy à?

Bình thường mọi người nói nói cười cười, cứ như cùng nhau phấn đấu, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, dù là cạnh tranh cũng giảm xuống mức thấp nhất ... Giờ kết quả vừa có, đuôi của chúng đã vểnh lên trời rồi, lộ nguyên hình rồi.

Mình ngây thơ quá.

Nhưng thua rồi thì phải chịu chứ sao, kẻ thua không có quyền, Trịnh Thu Anh chua chát nói: “ Lý Đức Lợi, chúc mừng cậu. “
Bạn cần đăng nhập để bình luận