Trùng Nhiên

Chương 697: Đừng mơ tưởng quá. (1)

Nữ sinh tay bê hộp cơm hai tầng đặt ngay trước mặt Trình Nhiên, một suất cơm, một món thịt xào hẹ, một món vịt quay, bên cạnh còn có một bát thịt kho với đầy đủ nước thịt mỡ màng.

Cô ngồi xuống, một tay khẽ nắm lấy tóc ở mé trái, tay còn lại bắt đầu xúc cơm, chẳng có vẻ gì là rụt rè, mà nói cho cùng cô chẳng cần phải như thế, chẳng qua chỉ là sinh viên năm thứ nhất thôi, cô gái khác thích giữ hình tượng trước mặt nam sinh, cô không cần.

Nói cho cùng là dáng vẻ này cũng rất xinh đẹp.

Cô gắp miếng vịt quay lên cắn một góc nhỏ, lột lớp da giòn dai, rồi hơi nghiêng đầu, mới tóc đen nhánh theo cổ chảy xuống trước ngực, đôi mắt đẹp liếc về phía Trình Nhiên: “ Lần phỏng vấn hôm báo danh, lời của cậu lên báo trường, về sau có thông báo cấm chỉ kinh doanh tự phát trong trường. Trước kia loại chuyện này ai nấy mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, giờ tốt rồi, đã được xử lý rốt ráo. Có điều cậu nói xem, trường có vì cuộc phỏng vấn của sinh viên bình thường mà làm lớn như thế không?”

Trình Nhiên nhìn cô gái xinh đẹp, lời lẽ không cần tỏ ra quá gay gắt, nhưng đem tới cho người ta chút áp lực, chỉ "ừm" một tiếng, tiếp tục xúc cơm ăn, lai giả bất thiện, lấy bất biến ứng phó vạn biến là sách lược của Trình Nhiên khi tình hình chưa rõ.

“ Về sau tôi tìm hiểu trong trường một chút, mới biết thì ra là thế, thất kính rồi, Từ Tử Lăng phải không? Cậu rất thông minh, nhưng đừng đi chệch hướng rồi. Có qua có lại, món này tôi gọi cho cậu đấy. “ Cô gái đóng hộp cơm lại, xem ra là định để mang về phòng ăn, chỉ có bát thịt kho là đẩy tới trước mặt Trình Nhiên: “ Coi như là thù lao phỏng vấn đi, ừm, không biết trước khi thi vào đại học cậu đã trải qua những gì, nhưng mà chỉ ăn toàn rau như thế thì không đủ dinh dưỡng đâu, thiếu thịt não không đủ sức sống, không phải có học bổng sao?”

Trình Nhiên lại "ừm" một tiếng nữa, chuyện này muốn giải thích cũng không nổi.

Cô gái cầm hộp cơm đứng dậy, trước khi đi đột nhiên còn cười ranh mãnh: “ À phải, tôi tên Sư Phi Huyên, bài diễn giảng hay lắm.”

Nữ sinh đó đi rồi, trong nhà ăn số 2, Trình Nhiên nhìn bát thịt kho tới xuất thần.

…… ……

Cùng tối hôm đó hội đồng môn Thập Trung ở Thanh Hoa Bắc Đại của sinh viên mới được lập nên một thời gian sau khai giảng hôm nay cũng tổ chức tụ tập.

Sinh viên Thập Trung có sự thừa nhận cùng tình cảm rất cao với trường cũ của mình. Trước kia thông tin liên lạc chưa phát triển, mọi người dựa vào thi thoảng tụ tập ăn cơm để duy trì, giờ thời đại internet đã tới, nhóm CQ được lập nên, chỉ một người kêu gọi, thế là có ba bốn chục người tụ hội, từ năm thứ nhất tới năm thứ ba, đặt một nhà hàng có đại sảnh khá rộng.

Trong số đó sinh viên năm đầu tất nhiên là tích cực nhất, năm thứ hai làm trụ cột, năm thứ ba thì hiếm hoi. Vì năm đầu đa phần là đi học xa nhà, xa lạ với hoàn cảnh mới, càng thích tiếp xúc với bạn bè cũ hơn, có nhiều đề tài để chia sẻ với nhau. Đồng thời cũng có thể thông qua mọi người để biết tin tức về người mình chú ý, đó có lẽ là nam sinh chơi bóng rổ dưới ánh hoàng hôn mà mình nhìn trộm rất lâu, hoặc là nữ sinh bỗng nhiên mua cho mình một cái kem.

Mọi người lần lượt tới nhà hàng, không quen thì giới thiệu với nhau, nghe các sư huynh sư tỷ kể chuyện truyền kỳ trong trường, ví như có một vị sư tỷ Thanh Hoa và bạn trai gia cảnh sung túc cùng tham gia một đề tài nghiên cứu trong phòng thi nghiệm, một hôm trời mưa to, bạn trai tới hiệu ô tô bên cạnh, mua luôn một cái lái tới đón bạn gái.

Mấy tin đồn kiểu kiểu như vậy đa phần truyền qua truyền lại thổi phồng lên, thật thật giả giả lẫn lộn, nhưng thị trường không nhỏ, tóm lại là làm người ta nghe được không khỏi tưởng tượng nếu mình là nhân vật trong câu chuyện đó sẽ như thế nào.

Đại bộ phần ở đây là sinh viên mới, còn mang theo vẻ phong trần bụi bặm của kỳ quân huấn mới kết thúc, tiến vào thế giới mới, ai nấy đều có chút khác biệt với thời cao trung, không bị kiểm soát chặt chẽ từ gia đình và trường học nữa, bản tính không cần phải đè nén, bắt đầu học cách ăn mặc, làm những việc trước kia chưa từng làm.

Nhưng dù hôm nay mọi người đã lột xác thế nào thì không thể không thừa nhận, Dương Hạ từ ngày báo danh đã lọt top 10 đề tài nóng của trường đúng là xinh đẹp trời sinh, cho dù giờ bị quân huấn làm hơi đen một chút, chỉ mặc quần jean vào áo thun thôi vẫn thanh thuần mê đắm lòng người.

Chu Húc cũng nghe được chuyện về Dương Hạ trong buổi tụ họp lần này, nói thật là nếu hôm nay mà không phải vì Dương Hạ thì hắn không tham gia cái hội đồng môn chán chết này. Là nhân vật dẫn đầu của Thập Trung tại Thanh Bắc khóa này, Chu Húc cho rằng mấy cái hội đồng môn thế này chẳng qua là kẻ yếu đuối mới phải tụ tập với nhau như thế, dù mọi người đều thuộc Thanh Bắc, nhưng mà trong đó cũng có quần thể đặc thù. Ví dụ như học viện Quang Hoa Bắc Đại thu nhận sinh viên thuộc hàng top của top thôi, khắc biệt hẳn sinh viên bình thường của Thanh Bắc, bọn họ chính là "người Quang Hoa", được bao phủ bởi hào quang thần bí.

Ví thế Chu Húc rất được mọi người chú ý, mọi người hỏi hắn, giáo viên dạy ở đó là ai, nghe nói kinh phí học viện vô hạn, nghe đồn ở Bắc Đại chỉ có người của Quang Hoa mới đi giữa đường?

Toàn câu hỏi ngớ ngẩn, Chu Húc vẫn bình tĩnh trả lời, biểu thị thực ra không khác gì xung quanh, nhưng tự do hơn một chút, càng nhiều người ý thức được sau này mình làm gì. Đồng thời khác nữa là, mỗi sinh viên đều có thầy hướng dẫn học thuật riêng, mỗi người đều là nhân vật danh tiếng trong nước, làm người nghe không khỏi kinh ngạc.

Chu Húc còn kể sinh viên vào nhập học đều đặt may một bộ trang phục chính thức, vì sau này không chỉ học tập trong trường, còn theo thầy hướng dẫn của mình đi tham gia các loại thực tiễn, giao lưu với người nước ngoài, các buổi hội đàm học thuật, tới các trường hợp trọng đại. Đồng thời Quang Hoa là nơi đại thần quy tụ, đếm không xuể các loại trạng nguyên, cứ gặp bừa một ai đó đều thuộc top 10 toàn tỉnh, dù là trạng nguyên tỉnh thì ở Quang Hoa cũng có thể trượt khỏi top 100. Sau đó Chu Húc bị mọi người truy hỏi mãi mới nói ra mình xếp thứ 36.

Mọi người nhận ra Chu Húc nói tới chữ trạng nguyên với giọng điệu rất hời hợt, chuyện trạng nguyên một tỉnh nào đó trượt khỏi top 100 càng nhún vai như thể quá bình thường.

Nhưng lừa người chứ chẳng thể lừa mình, nhớ lại thời cao trung, là nhớ giai đoạn hắn cơ hồ hít thở không thông.

689 điểm, đặt ở kỳ thi cao khảo đầu tiên của thế kỷ, đây phải là số điểm tuyệt đối lắm rồi, trong kỳ thi đã rời xa đó Chu Húc thấy mình đã phát huy trình độ cao nhất.

Vậy mà cuối cùng nhảy đâu ra cái điểm 703.

Khi kết quả công bố, hắn không thất vọng, không tức giận, hắn chỉ thở dài, mình đã dốc hết sức rồi, nhưng bản thân sự chấp nhận chính là thể hiện khuất phục.

Nhưng giờ ở một môi trường mới, tầm nhìn rộng hơn, hắn cảm thụ được, thế giới quan của mình trước kia sao mà nhỏ bé như thế.

Ở học viện Quang Hoa này, những sư huynh sư tỷ sáng nghiệp lập công ty không phải là chuyện trên báo chí, mà là ngay bên cạnh, những tiền bối mang theo hào quang chói mắt xuất hiện trong học viện là thật. Những hoạt động mà có thể thấy trong lời kể, giờ hoàn toàn có thể tham gia vào đó, những câu chuyện bàn tán trong học viện là IPO, là chứng khoán, là đầu tư, là tài chính, khiến người ta kích động tham gia vào sự kiện phong vân đó. Ở nơi đó có muôn vàn khả năng cơ hội, nơi đó có vô số tài nguyên chỉ cần nắm lấy một cái đủ vượt lên so với người khác, đồng thời chỉ cần lạc hậu một chút sẽ bị bỏ lại rất xa.

Còn người không ở trong môi trường đó càng chẳng nói tới nữa, lấy cái gì mà đua tranh.

Ví như Trình Nhiên thậm chí chẳng vào Thanh Hoa Bắc Đại.

Thôi đi, con người phải hướng về phía trước.

Cậu ta là quá khứ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận