Trùng Nhiên

Chương 289: Mảnh trăng trong lúc đó, mây sáng quay trở về.

Ngày 21 tháng 7, thành phố Sơn Hải vạn dặm không mây, trong nắng sớm như dát vàng cả không gian, ra ngoài hít thở một hơi, không khí trong mát tựa hồ xuyên thấu tận phế phổi.

Nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt chàng thiếu niên mười bảy tuổi, hai mắt dài mà lanh lợi, mũi thẳng mà cao, khuôn mặt thanh tú hài hòa, có thể nhìn thấy những cái lông tơ nho nhỏ trên khuôn mặt đã thấp thoáng đường nét người trưởng thành.

Hôm nay trời rất đẹp, nhưng cho dù có âm u xám xịt hay mưa phùn ẩm thấp đi chăng nữa cũng chẳng thể ảnh hưởng tới tâm trạng của Trình Nhiên được.

Trình Nhiên và Du Hiểu gặp nhau ở sân, cùng rời khu tập thể, đi bộ qua hai con phố, tới ngoài quán bún Vân Nam trứ danh. Ở đó nhìn thấy Liễu Anh và Bối Bối vẫy tay với họ, hai người vẫy tay chào lại nhìn thấy Khương Hồng Thược ngồi ở trong quán lật xem thực đơn.

Trên đường chuông xe đạp leng keng không dứt, nhưng vào tai Du Hiểu lúc này không khác gì lính súng máy trong Starcarft đang càn quét, xe tank dùng pháo 120 li oanh kích, đạn nguyên tử khóa chặt mục tiêu phát ra thông báo "Nuclear launch detected", nhưng boss cuối Khương Hồng Thược lại chẳng mảy may sứt mẻ. Cô ngồi đó mặc chiếc áo thể thao mỏng ống tay áo hơi rộng, tóc buông xuống cằm đường nét lưu loát bó lại, buộc bằng sợi dây đỏ thắt nơ bướp, liếc nhìn hắn một cái thôi, thế giới lại trở nên tĩnh mịch.

Cái quán bún Vân Nam này rất nổi tiếng, do nhà cũ thời Thanh cải tạo thành, quán không cao, nhưng không gian rộng rãi, ngoài lắp kính sát trần thời thượng, có thể ngồi trong ngắm cảnh phố xá bên ngoài.

Buổi sáng khách khá đông, nhóm Khương Hồng Thược chiếm cả một cái bàn, bên cạnh cô có bốn người, chắc là bạn của cô tới từ Thành Đô, Liễu Anh và Diêu Bối Bối ngồi đối diện với nhau, hai cô gái nhường hai chỗ bên cạnh, để giành cho bọn họ.

Khi Trình Nhiên và Du Hiểu đi vào quán, Khương Hồng Thược ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt Trình Nhiên, mặt vẫn như nước hồ phẳng lặng, nhìn y từ trên xuống dưới đánh giá, hỏi: “ Các bạn muốn ăn gì, mình gọi.”

Không biết Trình Nhiên thế nào, Du Hiểu lòng gợn sóng không thôi, mặc dù từng thấy Khương Hồng Thược qua ảnh, nhưng làm sao có thể so với người thật được. Một năm không gặp, Lão Khương thoát thai hoán cốt rồi, thật không nói rõ là ở phương diện nào, vóc dáng, dung mạo ... Nhưng mà thực sự khiến hắn bất giác nhớ lại lần cùng Trình Nhiên nghiên cứu vấn đề có mông có ngực ... Thực sự là, dù mông hay ngực đều rõ nét hơn nhiều rồi.

“ Bún bò kho.”

Trình Nhiên đang chuẩn bị tiêu sái thanh toán tiền, Khương Hồng Thược đã đi trước một bước, gọi người quán lấy món, sau đó rút ví đen ra thanh toán tiền, tuyên bố: “ Hôm nay mình mời khách.”

“ Không cần cậu trả tiền đâu, trước đó tôi trả tiền bị cô ấy ấn xuống rồi, thôi bỏ đi, hôm nay đừng ai thể hiện nữa, Hồng Thược nói rồi, không để chúng ta bỏ một đồng nào. “ Nam sinh mặc áo chiếc áo hoodie Adidas xám lông chuột ngồi bên cạnh Khương Hồng Thược lên tiếng, hắn để đầu đinh trông rất gọn gàng thể thao, tựa hồ muốn tăng thêm không khí nói thêm: “ Mọi người cứ yên tâm đi Hồng Thược có quỹ hoạt động mà.”

Vô hình trung thể hiện quan hệ hết sắc thân thiết với Khương Hồng Thược.

“ Để mình giới thiệu cho hai bạn nhé. “ Khương Hồng Thược đưa tay lần lượt chỉ về bốn người bạn của mình:

Nam sinh vừa lên tiếng có vóc dáng rất thể thao là La Duy, ngồi bên kia La Duy là nam sinh mắt dài đeo kính gọng vàng tên Thư Kiệt Tây, có vẻ nội tâm hơn chỉ hơi gật đầu đáp lại. Hai nữ sinh ngồi bên trái bàn thì một gầy gò, nhưng luận dung mạo thì không kém cạnh gì ai, tên là Tô Hồng Đậu, rất thanh thuần dịu dàng, còn cô gái kia tên Mã Khả hơi béo một chút, tết hai búi tóc, giọng nói êm tai, tính cách rất cởi mở.

Mã Khả lúc lắc hai cái bím tóc: “ Vốn bọn tôi còn có một người nữa, nhưng mà cậu ấy cũng có bạn ở Sơn Hải cho nên không đi cùng, thoát ly quần chúng.”

Sau đó cả đám lên tiếng phê phán người kia, cho thấy quan hệ bọn họ rất thân thiết.

Gọi món xong là thời gian chờ đợi, cái bàn này mỗi bên ngồi được sáu người, Khương Hồng Thược ngồi ở giữa, bốn người kia ngồi hai bên cô, phía ngồi cùng để trống.

Liễu Anh và Diêu Bối Bối ngồi ở phía bên kia bàn lệch về phía mé, Du Hiểu đã nhanh chân chạy tới chỗ đối diện với Khương Hồng Thược, Trình Nhiên không kén chọn, ngồi cạnh hắn.

Nhóm Khương Hồng Thược tới từ tối hôm qua, bọn họ đi cùng cha mẹ, tới nơi gặp vợ chồng Lý Tĩnh Bình, người lớn có hoạt động của người lớn, bọn họ tự do chơi việc của mình.

Khương Hồng Thược gọi điện cho Trình Nhiên hẹn sáng nay tới quán bún Vân Nam, lúc đó nghe bên kia có người gọi cô, thế là chỉ nói qua loa được vài câu.

Lúc này xung quanh trò chuyện rôm rả, bên kia Mã Khả và La Duy đều thuộc tính cách hướng ngoại sôi nổi, bên này Liễu Anh hoạt bát giỏi kết bạn, Diêu Bối Bối đơn thuần thẳng tính, cho nên hai bên mới quen nhau mà chẳng có gì ngại ngùng cả.

Thế nhưng giữa Trình Nhiên và Khương Hồng Thược lại tựa hồ có gì đó xa lạ lúng túng, dù gì một năm không gặp rồi, hai người chưa trực tiếp nói với nhau câu nào.

Khương Hồng Thược định nói một câu "lâu rồi không gặp" thì Du Hiểu đã liến thoắng một tràng, hàng mi cô hơi run run cũng cảm giác được gì đó, nhưng cuối cùng rời ánh mắt khỏi Trình Nhiên trả lời hắn.

Đến lúc vừa mới trả lời xong Du Hiểu, Khương Hồng Thược có thời gian rảnh thì La Duy ở đầu kia đã đi về hô lên "Bún tới đây, ăn nào, ăn nào", thế là Khương Hồng Thược đứng lên nhận bát bún ...

Cứ như thế chẳng có cơ hội nào cho bọn họ nói chuyện với nhau, bún đều lên bàn rồi, không khí sôi nổi, Mã Khả cúi đầu xuống hít một hơi:” Oa, món này thơm quá.”

Khương Hồng Thược giới thiệu: “ Trước kia khi ở Sơn Hải, mỗi sáng trước khi đi học mình thích nhất là tới đây ăn bún của họ, xương sườn ngon lắm.”

Liễu Anh cười hì hì: “ Tới quán bún lại chỉ khen sườn, bạn đúng là động vật ăn thịt.”

Nhóm người từ Thành Đô tới khen không ngớt miệng, món ăn ở Sơn Hải chẳng phải quá đặc sắc, được cái vị rất thuần, chính tông. Như nước canh là nước xương thật, đun ba ngày trở lên, vị cực đậm, không như ở thành phố lớn, vì lợi nhuận, đa phần là bỏ nhiều mì chính, ai đi bỏ công sức đun nước dùng như thế.

Nắng sớm chiếu qua cửa sổ, Khương Hồng Thược một bên vén tóc, một bên ăn, lại còn thi thoảng cùng mọi người tán gẫu, ai ai cũng chiếu cố tới, như làn gió mát vậy.

Thế nhưng qua hơi nóng nghi ngút bốc lên ở bàn, chỉ Trình Nhiên bị bỏ rơi ... Cho dù Trình Nhiên suốt tối qua tới giờ tưởng tượng hai người gặp nhau thế nào, cả tình tiết ly kỳ máu chó nhất của phim truyền hình cũng xét tới rồi, nhưng cuộc đời không chơi theo kịch bản đó ...

Thực sự không nghĩ tới khi gặp nhau chỉ là như thế, một quán ăn bình thường, bạn của cô, bạn của y, bọn họ tụ họp ăn uống, giữa hai người cách nhau vạn cái bóng đèn ... Chẳng có chút kích động, chẳng có lãng mạn ... Cảm xúc ngày gặp lại cứ thế bị ào ào cuốn đi.

Xuyên thấu qua huyên náo kia, hai người lặng lẽ đánh giá nhau.

Một năm chưa gặp, Khương Hồng Thược tăng thêm không ít mùi vị thiếu nữ rồi, càng động lòng người, từ cao trung tới giờ Trình Nhiên cao thêm một cái đầu, so với Du Hiểu vốn cao ngang bằng đã vượt nửa cái đầu.

Giống như dù y xông về phía trước thế nào, Khương Hồng Thược vẫn đi trước ... Cô gái mới mười sáu ấy phát dục hơn hẳn cô gái cùng độ tuổi, thân hình thanh mảnh đã xuất hiện đường nét uốn lượn, dù mặc áo thể thao rộng, thi thoảng cử động, áo co lại bầu ngực hơi nhô lên thực sự mê người ... Chỗ cần lớn xem ra rốt cuộc cũng chịu lớn rồi.

Giờ mới thực sự đúng như Du Hiểu nói, có mông có ngực rồi …
Bạn cần đăng nhập để bình luận