Trùng Nhiên

Chương 595: Kỵ sĩ địa ngục.

Trình Nhiên chỉ có thể nói chung chung thế thôi, còn chi tiết không thể công khai, nếu không đối thủ cạnh tranh biết được sẽ cảnh giác cao độ, vì khi đưa vào quy trình quản lý IPD, chu kỳ nghiên cứu phát triển sản phẩm của Phục Long đã giảm đi 40 - 60%, chi phí ít hơn so với dự toàn 30 - 40%.

Điều này dẫn tới cái gì? Đó là sản phẩm của Phục Long sẽ liên tiếp oanh tạc thị trường, thậm chí ở nơi không có thị trường cũng có thể kích thích nhu cầu của người dân.

“ Tiến bộ kỹ thuật mang tới tiến bộ sản xuất cũng như thế, nếu không sao nói tri thức là sức sản xuất lớn nhất, hệ thống quản lý hành chính giáo dục của Chương Ngư nếu như mở tung, rất nhiều thứ có thể xuất hiện từ đó, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường trống, hoặc là bù đắp vào chỗ người khác làm chưa tốt.”

“ Ví như hệ thống sắp xếp lựa chọn tiết học, nếu như vận dụng vào trong trường đại học, học sinh có thể trực tiếp lựa chọn bài vở cả năm cho mình, giáo viên có thể nhìn một cái thấy ngay chương trình học và nhân số lớp, thậm chí có thể xem thành tích và mức độ chăm chỉ của học sinh, cuối cùng tiện cho điểm. Hệ thống này có tể tiết kiệm bao nhiêu chi phí nhân lực vật lực của trường, giảm phí tăng ca, chú bảo hiệu trưởng có dùng không? Một hệ thống như thế, bán vài vạn không quá chứ, cả nước bao nhiêu trường đại học? Gần 2000, đây là thị trường giá trị mấy nghìn vạn.”

“ Lại nói hệ thống này, không đủ máy vi tính chẳng sao, mỗi khu phòng học chỉ cần lắp máy đầu cuối, học sinh quẹt thẻ thao tác, Phục Long có thể làm ra phần cứng phối hợp sử dụng phần mềm của chúng ta. Phục Long đang cung cấp thẻ điện thoại trả trước cho các trường học, có quan hệ tốt, sẽ có ưu thế hơn nhà khác. Nếu nhà khác nhảy vào cạnh tranh chẳng chống nổi chúng ta nắm cả hai đầu phần cứng và phần mềm. Đương nhiên, quan hệ giữa chúng ta và Phục Long không nói với Chương Ngư , đó là quân bài bí mật, đối thủ không biết, nhảy vào đấu với chúng ta, sẽ phát hiện đá phải sắt.”

Triệu Thanh rất thích nói chuyện với Trình Nhiên, vì luôn nghe được ý tưởng thiên mã hành không hoặc kinh thế hãi tục, khiến hắn được gợi mở rất nhiều.

Hắn cứ thấy tiếc, Trình Nhiên kỳ thực không cần đi học nữa rồi, nếu chuyên tâm vào sự nghiệp thì sẽ khiến tất cả chấn kinh.

Nhưng hắn không định khuyên Trình Nhiên, đó cũng không phải là mục đích chính Triệu Thanh hôm nay, hắn lấy từ trong cặp ra một bản tài liệu, đó là địa chỉ mà Trình Nhiên nhờ hắn đi tra: “ Chú tra rõ rồi, các địa chỉ cháu đưa cho chú đều là các trường tiểu học nông thôn khó khăn, trong đó có một trường tiểu học Nham Thôn Quý Châu, trường tiểu học xa nhất của Phán Trần huyện Lăng Phong. Trường cách chính phủ trấn 20 ki-lô-mét, bình thường học sinh đi học không về nhà, mang theo lương khô đủ 1 tuần ở lại trường học ăn, trường học xây vào thập niên 80, có chỗ không dùng được nữa, đang đợi tu sửa, nhưng huyện đó là huyện nghèo chẳng có tiền ... Toàn bộ học sinh sống ở khu nhà duy nhất còn tương đối tốt.”

Trình Nhiên hơi bất ngờ, vừa xem tài liệu vừa lẩm bẩm: “ Cho nên Chương Ngư không phải là chỉ vì thấy lý luận của mình được đưa vào hiện thực, mà còn cần rất nhiều tiền à?”

Ha ha, xem ra mình nắm được điểm yếu của Chương Ngư rồi.

Chuyện này ăn chắc rồi.

Có được tin tức tình báo quan trọng như vậy, Trình Nhiên ngày hôm đó học hai tiết tiếng Anh của Chương Ngư , nhìn cái mặt đâm lê của hắn hình như cũng vừa mắt hơn nhiều. Giống như bỗng dưng có một con khỉ vô duyên vô cớ nhe răng la hét với mình, ít nhiều ảnh hưởng tới tâm tình, nhưng nếu có năng lực buộc sợi xích vào cổ con khỉ, như thế cảm giác sẽ tốt hơn.

Chắc là tâm linh tương thông rồi, Chương Ngư trong lúc giảng bài mấy lần nhìn Trình Nhiên, thấy y “nhìn đểu” mình rồi cười, trong lòng bực bội lắm.

Hắn thậm chí muốn trực tiếp đi tới trước mặt Trình Nhiên đập bàn hỏi, cậu cứ nhìn tôi rồi tựa cười tựa không thế là sao? Cậu có ý đồ gì thế hả?

Rốt cuộc vẫn nhịn được.

Có điều cái bản mặt của Trình Nhiên khiến Chương Ngư khó chịu lắm lắm, đến khi bố trí xong bài tập hôm nay liền không chịu nổi bùng phát:” Trình Nhiên, hôm qua vì sao không nộp bài tập?”

Tại sao? Bởi vì Trình Nhiên có làm đâu, không phải chỉ hôm qua không làm, mà từ trước tới giờ y có bao giờ nộp làm bài tập Tiếng Anh đâu.

Thế nên Trình Nhiên á khẩu, không ngờ bị gây khó dễ ở mặt này.

Kỳ thực ai chả biết, nộp bài tập thì giáo viên cũng có xem đâu, chẳng qua là hình thức gây sức ép cho học sinh ôn lại bài đã học thôi. Thập Trung gần như không thu bài tập, vì sao? Nhiều khi lên lớp giáo viên giảng bài vèo vèo, trường khác nội dung học ba bốn tiết, Thập Trung học một tiết, thế nên nếu làm bài tập có làm xuyên đêm không hết, làm xong nộp lên giáo viên mà chấm ấy à, cũng xuyên đêm chả xong luôn.

Đến năm thứ ba thì chương trình học của Thập Trung cơ bản đã xong, bây giờ ôn tập củng cố kiến thức.

Bởi vậy nên học không nộp bài tập là bình thường, Chương Ngư chẳng cần chú ý tới Trình Nhiên cũng biết, y không nộp bài tập, thậm chí tóm bừa một đứa nào cũng trúng ngay.

Cả như lớp trưởng như Khương Hồng Thược, cô chỉ làm một hai bài có độ khó thôi.

Cả lớp thương hại nhìn Trình Nhiên, hai người này có mâu thuẫn là chuyện cả trường biết rồi, trước kia Trình Nhiên còn có thể cãi vài câu, giờ thân phận Chương Ngư bày ra đó rồi, làm gì có cơ hội cho y giãy giụa.

Người ta là trưởng bối trong nhà, dù là “cựu” thôi thì vẫn cứ là trưởng bối.

Nhìn xem lớp trưởng im re cúi đầu vờ không biết, không nghe, không thấy kia kìa.

Chương Ngư nhếch môi cười nhạt: “ Tôi nhớ không làm bài tập phải trực nhật đúng không? Cán bộ lao động ghi vào đi, hôm nay phạt Trình Nhiên trực nhật thay cả lớp.”

Chuông hết giờ đã reo, đây là tiết học cuối cùng, Chương Ngư cố ý đứng trên bục giảng, đợi Trình Nhiên trực nhật, để tránh tình huống bao che.

Cả lớp cũng không vội vàng thu dọn đồ đạc tan đàn xe nghé như hồi xưa đều ở lại xem Trình Nhiên làm gì.

Trình Nhiên miệng co giật mấy cái, cuối cùng đứng dậy tới góc để dụng cụ lao động, vừa đi vừa dùng tư tưởng AQ tiên sinh chuốc mê bản thân. Chả sao cả, lao động là vinh quang, thi thoảng lao động có lợi cho sức khỏe, thường ngày ngồi nhiều rồi, hoạt động trí não nhiều rồi, hoạt động chút chân tay cho cân bằng đi.

Có gì to tát đâu quét lớp này, lau kính này, sau đó ngắm nhìn mặt trời lặn này, cảnh đó chắc là đẹp lắm nhỉ?

Cơ mà nhìn y lủi thủi đi tới góc lớp, vài nữ sinh mùi lòng, không khỏi sinh tâm lý thương xót kẻ yếu.

Thực ra trực nhật cũng không phải công việc vất vả gì cho lắm mà phiền não, cái cảm giác bị khuất phục mới khiến người ta khó chịu nhất, lại còn là khuất phục người mình ghét, cả Chương Ngư và Trình Nhiên đều hiểu điều ấy.

Chương Ngư quét mắt nhìn cả lớp: “ Tan học đi, ngồi đấy làm gì hả, muốn học thêm à?”

Quỷ hút máu nổi giận rồi, không phải đùa nữa, đám học sinh áo ào bỏ chạy, Chương Ngư cũng xách cặp lên, cùng nụ cười đắc thắng hiếm có.

Kết quả đột nhiên có tiếng ồ lên, Chương Ngư quay ngoắt lại với tốc độ cực nhanh, nếu Trình Nhiên dám giở trò, dám chống đối, hắn cho biết tay, dùng tới ký luật nghiêm khắc nhất, nào ngờ chỉ thấy Khương Hồng Thược cũng đi xuống góc lớp cầm lấy cái chổi, bắt đầu quét lớp.

Không biết là ai đó kêu lên: “ Tôi cũng muốn ở lại trực nhật với lớp trưởng.” Liền có đứa học sinh khác đẩy vai: “ Đi đi, đừng làm kỳ đà cản mũi người ta.”

Vai Chương Ngư hơi run lên, sau đó mắt tối sầm bước đi phăm phăm.

Như kỵ sĩ địa ngục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận