Trùng Nhiên

Chương 650: Vượt đại dương tới thăm anh. (2)

Bẫy, chắc chắn là muốn bẫy mình rồi, hôm qua Lý Vận nói cho mình và Khương Hồng Thược không gian riêng chỉ là bom khói, cái gì mà cô đợi cháu về ăn khuya chứ, Trình Nhiên rất muốn hỏi Khương Hồng Thược, cô bạn rốt cuộc có tin nổi không thế?

Nhìn cách ăn mặc của Khương Hồng Thược thì biết rồi, đến cô cũng không ngờ, chắc chắn đến phút cuối Lý Vận mới "đổi ý".

Lý Vận tủm tỉm cười nhìn Trình Nhiên: “ Tâm trạng không tốt hả, yên tâm cô hiểu mà, sẽ cố gắng không quấy nhiễu hai đứa.”

Trình Nhiên rất muốn hỏi, cô đoán xem lần này cháu có tin không?

Giữa Capitol Hill gần quảng trường quốc gia tới Tượng đài Washington gần như tập trung đại bộ phận điểm tham quan ở Washington, nghe nói đi tour một ngày đủ mệt, may mà ba người không vội, thong thả đi bộ cảm thụ kí thế uy nghiêm của "Trái tim nước Mỹ".

Trình Nhiên vẫn còn nhớ như in trong bộ phi 2012, chiếc USS John F. Kennedy bị nước cuốn tới va vào nhà trắng. Y chỉ cái ao dài có đàn vịt trời lớn đang bơi, khẽ nói với Khương Hồng Thược: “ Forrest Gump.”

Cả hai đều có chung đam mê phim ảnh, vì vậy Khương Hồng Thược hiểu ý Trình Nhiên, trong bộ phim Forrest Gump do Tom Hanks đóng, lúc đó Forrest Gump gặp lại Jenny, hai người họ ôm nhau ở bên ao nước này.

Má cô lại đỏ lên, vờ không biết gì món nợ của mình.

Phong cảnh ở đây cực đẹp, đài thiên văn cao tới cơ hồ chạm vào trời xanh, không khí lạnh buốt, còn có Khương Hồng Thược.

Dị quốc tha hương, có hồng nhan bên cạnh, đáng lẽ giống như Châu Tinh Trì nói, đi tới đâu cũng là thiên đường.

Thế mà bên cạnh là Lý Vận đeo kính đen lạnh lùng, đừng nói ôm, nắm tay nhau cũng chẳng được.

Nhưng mà Trình Nhiên làm sao biết tâm tình Lý Vận lúc này cũng khó chịu không kém. Hai cô cháu họ từng ở trên du thuyền nhìn đàn cá di cư, ở trên mỏm núi cao ngồi dựa lưng vào nhau, từng ở trên bãi cát chẳng mặc gì tắm nắng. Mà đáng lẽ lúc này hai cô cháu đang thảo luận lịch sử nhân văn nước Mỹ, thế mà lại tự dưng có thêm một người là sao?

Chẳng lẽ về sau lúc nào cũng có thằng nhãi này xen vào hai cô cháu à? Không cho mình tự do để ngực trần tắm nắng nữa à?

Lý Vận nội tâm u uất thế nào không cần nói, cứ đi đi dừng dừng, nhìn thằng nhóc phía trước mà ghét. Sau khi đi một vòng thư viện quốc gia, Khương Hồng Thược ở trong xem sách, Trình Nhiên tới bên cột đá lớn, Lý Vận quay đầu hỏi: “Phục Long từ Sơn Hải phất lên, trong thời gian ngắn tới ngày hôm nay, trong nhà thay đổi lớn, với ai mà nói đây cũng là tác động mạnh mẽ, nói cách khác nhà cháu từ không có tiền thành giàu có, cháu thấy thế nào?”

Một câu hỏi sắc sảo bất ngờ.

Khảo nghiệm tới rồi, Lý Vận xuất hiện tất nhiên không phải chỉ chơi trò trông trẻ.

Trình Nhiên biết khả năng không chỉ là câu hỏi của Lý Vận còn có cả người phía sau đang quan sát y, câu trả lời có khả năng quyết định thái độ của Lý Vận với mình.

Trình Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới việc này, nhưng y không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, cũng không cố tình trả lời đón ý Lý Vận mà thoải mái nói theo đúng suy nghĩ của mình: “ Cháu thấy không thay đổi gì mấy, nhà cháu vẫn ở trong khu tập thể đơn vị, cũng không mời ai tới chiếu cố cuộc sống hàng ngày, mọi thứ trong nhà đều tự làm. Cha mẹ cháu sống quen cuộc sống người bình thường rồi, trong nhà dư dả hơn, nhưng mà cha mẹ cháu bận rộn lo lắng nhiều hơn. Thế nên nếu nói ở trong nhà, thì cháu không có cảm giác thay đổi nhiều, thậm chí kém hơn, vì cha mẹ cháu đi nhiều hơn, ít quan tâm tới cháu. Đương nhiên nếu cô muốn nói tới chuyện người khác vây quanh lấy lòng cháu vì điều kiện gia đình thay đổi thì thực ra cháu chỉ cảm thấy phiền, những thứ này do tiền bạc đem lại, sẽ mất đi khi không có tiền, cháu hiểu điều ấy, nên không để nó ảnh hưởng.”

“ Tiền bạc là thứ ăn mòn nhân tâm gặm nhấm xương tủy, xem ra cha mẹ cháu dạy bảo cháu tốt đấy, cháu nhìn rất rõ. “ Lý Vận gật đầu biểu thị Trình Nhiên đã qua cửa ải đầu tiên: “ Hẳn cháu biết gia thế Hồng Thược rồi, cô không cần nói nhiều, sự cống hiến của ông cụ cho quốc gia này khiến người nhà họ được một phần tôn trọng, con cháu ông cụ do đó có một chút đặc quyền. Họ sẽ nhìn cháu với đôi mắt nghi ngờ và thành kiến, cô nghĩ cháu cảm thụ được.”

“ Thế giới này mỗi người đều khác nhau, môn đăng hộ đối với một số người rất quan trọng, cũng có người không coi trọng, cháu thích Hồng Thược, thích con người của cô ấy, cháu không để ý tới cái khác.” Trình Nhiên đáp:

“ Cô nên nói cháu ngây thơ hay dũng cảm đây? Hoặc cháu có chỗ dựa nên không sợ? Cha cháu đúng là kiếm được ít tiền, nhưng đó là con số trên sổ sách, thành tựu của nhà cháu rất có khả năng là bèo không rễ, hơn nữa trong mắt một số người chút sản nghiệp đó không là gì. Cô muốn đặt một giả thiết, nếu như ngày nào đó nhà cháu không thể kinh doanh được nữa, cháu nghĩ mình vẫn dũng cảm thế này không .... Câu này vốn không nên nói, nhưng cô tin cháu không phải đứa bé bình thường.” Lý Vận nhìn Trình Nhiên chăm chú không ngần ngại đặt ra câu hỏi nhạy cảm:

Nói thật, nếu bỏ đi thân phận của Lý Vận là cô út của Khương Hồng Thược thì Trình Nhiên hoàn toàn thoải mái khi đối diện, vì trước kia y làm hạng mục tiếp xúc cũng toàn là những nhân vật tuổi tác và địa vị tương đương thế này.

Thế nên tuy có chút căng thẳng, nhưng Trình Nhiên thấy những câu hỏi của Lý Vận dễ trả lời hơn mấy câu hỏi oái oăm của đám nữ sinh trong trường: “ Có lẽ cháu không còn ung dung được như vậy nữa, cũng sẽ có sợ hãi, nhiều thứ phải lo lắng hơn, nhưng cháu nghĩ, quan trọng nhất vẫn là bản thân mình, chỉ cần cháu không chết được, cháu cho rằng thế nào thì cháu vẫn sẽ làm như thế.”

Khương Hồng Thược đã từ thư viện đi ra, Lý Vận không hỏi nữa, rút một điếu thuốc, chú nhóc này không hoảng sợ, cũng không kích động thể hiện, không hứa hẹn những thứ chưa chắc đã làm được, tỉnh táo nhận thức được tình hình, có được thiện cảm của cô: “ Thú vị đấy, cháu là đứa bé đặc biệt, nhận thức rất rõ ràng, hơn hẳn ai đó.”

"Ai đó" kia là ai, Trình Nhiên không tiện hỏi nữa.

Buổi chiều tới phòng trừng bày nghệ thuật quốc gia, trong đó có tranh thiếu nữ của Leonardo da Vinci, có tranh thánh mẫu của Raffaello, tự họa của Pablo Picasso .... Rất, rất nhiều, đi cả chiều không hết.

Lý Vận thì đã đi tới bậc thềm không thấy đâu nữa, Khương Hồng Thược xem say xưa quên đường về, mép váy hồng phất phới trước mặt Trình Nhiên như khiêu khích, bước chân nhũn nhảy, vì giữ không khí yên tĩnh trong viện bảo tàng nên nói nhỏ: “ Này, cậu thích đi xem Bảo tàng hàng không và vũ trụ quốc gia không?”

Sở thích của nha đầu này thật nhiều, Trình Nhiên lúc này chỉ quan tâm một điều thôi, kiễng chân không thấy Lý Vận đâu, bước tới từ phía vòng qua eo Khương Hồng Thược, đem nha đầu còn kinh ngạc xoay lại, kéo một cái toàn bộ thân hình mơn mởn thơm nức đã vào lòng y.

Thân thể mềm mại ấm áp, vòng eo nhỏ nhắn vừa vòng tay.

Cô gái trong lòng trải qua chấn kinh ban đầu, cảm thụ sự cường thế bất ngờ của Trình Nhiên, gò ngực xinh xắn không ngừng nhô lên hụp xuống, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm nóng hổi kích động, hai tay vòng qua lưng y ôm lại, hai người ôm thật chặt, như muôn đối phương hòa nhập vào lòng mình.

Sau đó là mùi thơm nhàn nhạt chớp mắt lấp đầy lồng ngực.

Dưới đôi mắt uy nghiêm mà hiền từ của của Đức Mẹ, đôi nam nữ ôm nhau, tựa hồ chỉ thoáng chốc, lại cảm giác như rất lâu.

Hai người tách nhau ra giữ khoảng cách, tiếp tục đi tới, Lý Vận đợi ở lối vào phòng trưng bày khác, có vẻ không phát hiện ra điều gì. Tóc Khương Hồng Thược hơi rối, liếc nhìn chàng trai vừa rồi dám có hành vi to gan lớn mật, nhưng chẳng hề có chút trách móc nào, chỉ dâng lên cảm giác kích thích vì phá vỡ giới hạn.

Chỉ tiếc là thời quá ngắn, vị trí không tốt, chẳng thể tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận