Trùng Nhiên

Chương 462: Yesterday once more.

Xuân Vãn đã bắt đầu rồi, điện thoại trong nhà cũng reo liên hồi, có bạn bè, có đồng nghiệp, có thân thích xa gọi điện hỏi thăm. Di động của Trình Nhiên cũng không ngơi nghỉ, đám bạn trong hai khu tập thể, Tương Chu, Liên Tiểu Hồ, Tần Thiên, Trương Bình ... Trình Nhiên cũng gọi điện cho Khương Hồng Thược, nhưng gọi mấy lần đều máy bận, vào thời đại máy nhắn tin bắt đầu bị đào thải, gọi điện và nhắn tin chúc Tết là chủ yếu, gây tình trạng nghẽn mạng nghiêm trọng.

Phải mất vài ba năm tình trạng này mới chỉ còn là ký ức.

Lại nhận mấy cuộc điện thoại nữa, Trình Nhiên tranh thủ lúc rảnh lại bấm số Khương Hồng Thược, lần này chuông chưa dứt một hồi bên kia đã nhận máy, sau đó là giọng Khương Hồng Thược:” Trình Nhiên à?”

Xem ra cả hai người đều điện thoại không rời tay.

“ Vừa rồi gọi điện thoại cho cậu mấy lần đều máy bận đấy.”

“ Mình cũng gọi suốt. “ Trình Nhiên đi tới cuối phòng khách, mở cửa sổ, nhìn ra trời đêm đã có nhiều nhà đốt pháo sớm, mùi năm mới đã rất rõ ràng: “ Hồng Thược. “

“ Ừ? “

“ Năm mới 1999 vui vẻ nhé.”

Điện thoại bên kia im lặng một chút, Khương Hồng Thược cũng khẽ gọi: “ Trình Nhiên.”

“ Ừ.”

“ Năm mới 1999 vui vẻ nhé.”

Đơn giản, thậm chí hơi trẻ con, chỉ vậy thôi Trình Nhiên mỉm cười, y tin ở bên kia điện thoại, Khương Hồng Thược cũng đang cười.

Tựa hồ luôn có một người, chỉ cần vừa có ý tưởng, đối phương đã linh cảm được, chớp mắt nắm bắt lấy. Dù người bên cạnh có nghĩ mình điên, người kia cũng kệ mà điên theo.

Trong điện thoại của Khương Hồng Thược truyền ra tiếng chạm cốc leng keng và tiếng cười nói, cô hỏi: “ Ăn Tết ở Sơn Hải vui lắm à?”

“ Ừ, cũng không tệ, mỗi năm đều thế mà, chỗ bạn thì sao? “ Trình Nhiên thực sự rất nhớ không khí Tết thời này, sau này y cũng từng lên mạng than vãn Tết càng ngày càng nhạt, rốt cuộc khi quay về rồi, sống trong không khi đó, nhiều lúc lại thấy phiền, thấy mọi thứ quá rườm rà. Cho nên sau vài ngày đầu về còn hào hứng, giờ chỉ muốn nằm yên một chỗ đừng ai làm phiền mình:

Tết thực ra không thay đổi, chỉ tại con người thay đổi thôi.

“ Nhà mình à, vẫn thế, mỗi năm luôn thiếu vài người, chả bao giờ đông đủ, có người không ở trong nước, về không kịp, người có việc. Vi như cậu mợ mình đang ở hiện trường Xuân Vãn đấy.”

“ Ồ, thất kính, thất kính, cậu mợ bạn là anh hùng phương nào thế?”

Vé xem Xuân Vãn không dễ kiếm tẹo nào, người xem đều là qua quan hệ có được vé, người thân lãnh đạo nhân viên đài truyền hình, rồi nhà tài trợ, các khách mời đặc biệt từ các giới công nông thương chính trong xã hội, vé bán ra ngoài là không có.

Thực ra người xem cũng có thoải mái gì đâu, mọi người trước sau xem diễn tập tới vài lần rồi, chủ yếu là vì hiệu quả ống kính nên người xem cũng phải phối hợp, tay vỗ tới phát mỏi. Đây là công việc tốn thể lực lắm, mất thời gian nữa, xem ở nhà vừa ăn uống, chạy ra chạy vào còn đỡ, ở đó ngồi lỳ một chỗ không dễ dàng.

Chỉ có dãy bàn phú quý hàng đầu mới thực sự là khách mời, Trình Nhiên đoán chừng người thân Khương Hồng Thược ở đó.

“ Không phải thế đâu. “ Khương Hồng Thược nói: “ Vì có lãnh đạo đài truyền hình quen cậu mình nên mời thôi, cậu mợ mình không muốn lãng phí cơ hội nên đi, dù sao chẳng dễ có được một lần mà. Ở thủ đô ăn Tết mệt lắm, khách khứa nhiều, quy củ cũng nhiều, mình phải ngồi làm con ngoan mấy ngày liền, giữ nguyên một nụ cười muốt liệt cơ mặt luôn, mình chưa được ăn Tết ở Sơn Hải, chắc là náo nhiệt lắm.”

Trình Nhiên giả ngốc nói: “ Vậy thì lần sau tới nhà mình ăn Tết đi, cảm thụ không khí một chút.”

Dẫn một cô gái về nhà ăn Tết có hàm ý gì, đến trẻ con nó cũng biết.

Khương Hồng Thược giả ngốc nốt: “ Được rồi, nhưng chỉ sợ cha mẹ bạn đuổi mình đi thôi.”

Trình Nhiên vội hứa hẹn: “ Sao thế được, cha mẹ mình hoan nghênh còn không kịp ấy chứ.”

Khương Hồng Thược không tiếp tục chủ đề này: “ Hì hì, bao giờ về Thành Đô?”

“ Ước chừng mùng bảy mùng tám, cha mình tới mùng 4 là cực hạn rồi. “ Trình Nhiên xem lịch, y còn có cái hẹn cùng Dương Hạ đi xem bắn pháo hoa ở lễ hội hoa đăng, rồi thăm hỏi họ hàng này, với lại nằm ườn ở nhà nữa, thời tiết ở Sơn Hải rất vừa vặn, không quá lạnh, rất thích hợp để ngủ:

“ Cha mẹ mình cũng thế, phải làm việc sớm, ở thủ đô cũng buồn, về càng tốt. Trình Nhiên, không phải cậu luôn muốn biết nhà mình ở đâu à? “ Khương Hồng Thược đột nhiên nói:

“ Vậy khi nào về Thành Đô, mình mời cậu tới nhà ăn cơm nhé.”

“….”

“ Trình Nhiên … cậu có nghe thấy mình nói không thế?”

“ Có, có, tới nhà bạn, ăn cơm …” Trình Nhiên nuốt nước bọt, làm sao thế này, đáng lẽ mình phải vui mừng mới phải, sao lại có chút run run như thế? Phải rồi là vì người mẹ tuy chưa gặp nhưng luôn tồn tại trong trong truyền thuyết hồng hoang của Khương Hồng Thược, cố che giấu: “ Đây là bất ngờ mà bạn nói trước đó sao?”

“ Sợ à? “ Khương Hồng Thược đoán ra được phần nào:

“ Mình mà sợ á, bất ngờ thôi. “ Trình Nhiên mạnh miệng:

Khương Hồng Thược ôn nhu nói: “ Yên tâm đi, còn có mình nữa mà.”

Chỉ bằng câu nói đó thôi, dù là đầm rồng huyệt hổ, Trình Nhiên cũng hát vang xông vào rồi.

Xuân Vãn vẫn tiếp tục, người thực sự có thể ngồi xem chương trình này từ đầu tới cuối không nhiều, nhưng ti vi vẫn phải để đó, không có âm thanh náo nhiệt của Xuân Vãn, Tết cũng mất vui phần nào.

Khi ti vi đang phát bài Thất tử chi ca thì Tần Tây Trăn gọi điện tới: “ Trình Nhiên, có ở Sơn Hải không? “

Trình Nhiên hơi bất ngờ: “ Chị cũng về cơ à?”

“ Ừ, vốn định đưa cha mẹ tôi đi Châu Âu chơi, nhưng họ dứt khoát muốn ở nhà ăn Tết, cha tôi ngoan cố lắm, tôi đành về thôi.”

“ Tôi cứ nghĩ chị sẽ biểu diễn ở Xuân Vãn chứ?”

Tới nay có mấy bài hát của Tần Tây Trăn vẫn nằm top 10 ở bảng xếp hạng của nhiều đài truyền hình, dựa vào độ nổi tiếng của cô, tiếng hô hào mong cô xuất hiện ở Xuân Vãn rất lớn.

“ Họ có mời tôi, nhưng tôi thấy tham gia Xuân Vãn chưa chắc là chuyện tốt, cho nên lấy cớ từ chối rồi.”

Trình Nhiên hiểu ý cô, rất nhiều người tranh nhau để có thể đứng trên sân khấu, vì nó đúng là có thể khiến tên tuổi người đó nổi tiếng nhất thời.

Nhưng tỉ suất lộ diện cao chỉ có lợi với người theo đuổi danh tiếng, còn Tần Tây Trăn khác, cái cô theo đuổi âm nhạc, quá nhiều ồn ào sẽ ảnh hưởng không tốt, vì không ai có thể chắc mình không bị cuốn vào vòng xoáy danh lợi đó.

Tần Tây Trăn chưa quên theo đuổi của mình, Trình Nhiên mừng cho cô.

Giây phút huy hoàng rồi sẽ qua đi, phai mờ dần trong dòng sông dài tháng năm, giống như nước chảy.

Thứ còn lại là là bài hát, vào thời khắc nào đó khiến tâm linh người ta xúc động.

Giống như lúc này Trình Tường và Lý Ngọc không xem Xuân Vãn, chúng ở trong phòng bật bài hát Yesterday One More.

Hai người không nói thời gian gặp mặt, cũng không hẹn địa điểm, thậm chí dù là cùng ở Sơn Hải, cũng chỉ gọi điện hỏi thăm.

Tựa hồ thế giới hiện giờ của hai người chỉ có Sơn Hải là điểm giao cắt nhỏ nhoi, gọi điện hỏi thăm chẳng thể nói ra thời gian.

Bài hát Yesterday One More vẫn phát bên tai.

Chỉ là ngày tháng của bọn họ ở thành phố nhỏ này, tựa hồ không cách nào tái hiện nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận