Trùng Nhiên

Chương 569: Thằng nhóc đó bụng xấu lắm.

Nghiêm Sùng Minh trước đó nhiều lần lớn tiếng tuyên bố thiên vị Hoa Đằng, có thể nói xác lập cách nói ông ta là chỗ dựa của Ngô Lập Vĩ.

Với quyền thế và sức ảnh hưởng to lớn của cục thương mại trong thời kỳ hết thảy ưu tiên phát triển kinh tế này, ai cũng tin Phục Long khó sống rồi, cái gọi là điều tra nghiên cứu gì trước đó chỉ là sấm to mưa nhỏ thôi, rốt cuộc phải ngoan ngoãn cúi đầu.

Hơn nữa Hoa Đằng lên thị trường chứng khoán là cái bánh lớn, đây đâu phải là chuyện chỉ riêng của Ngô Lập Vĩ, mặt quan trường cần chính tích, về mặt thương trường, kẻ quan biết thân thích cần lợi ích, mọi người cùng phe hợp mưu, thế nên nhiều phía thúc đẩy làm cái bánh mỗi lúc một lớn, đó là liên minh của Ngô Lập Vĩ.

Cho nên Ngô Lập Vĩ hôm đó có bị Điền Phong cảnh báo cũng không coi ra gì, vẫn làm gì làm nấy. Thậm chí trong việc thảo luận tái ký hợp đồng với Phục Long, không chịu thêm điều khoản đảm bảo và bồi thường nếu chất lượng sản phẩm không đúng yêu cầu, thái độ cường thế. Kỳ thực chẳng có gì lạ, xung quanh bao người được lợi từ chuyện này như thế, ông ta tự tin mình không làm gì, cũng có vô khối người gây sức ép khiến Phục Long phải tiếp tục hợp đồng.

Với lại trong quan hệ giữa chính phủ và xí nghiệp xưa nay, luôn là chính phủ chủ đạo, xí nghiệp phải phối hợp, Phục Long dám làm trái chỉ đạo à?

Thực tế đúng là như vậy, sau khi đánh giá của Phục Long với Hoa Đằng đưa ra, đồng minh xung quanh Ngô Lập Vĩ vì lợi ích sát sườn của mình, thông qua đủ các kênh quan hệ gây áp lực, du thuyết với Phục Long, thậm chí ăn mòn Phục Long.

Theo báo cáo của nhân viên phụ trách tương quan của Phục Long, hắn được mời tới quán Karaoke, vây quanh toàn là cô gái mặc đồ bơi, trải nghiệm cuộc sống hủ bải, đối phương hứa, chỉ cần bỏ một phiếu trong đánh giá điều tra, sẽ báo đáp 10 vạn, còn được một phần cổ phiếu của Hoa Đằng, đợi khi Hoa Đằng lên thị trường chứng khoán giá trăng vọt, tha hồ kiếm lời.

Bằng tác phong làm việc bá đạo của mình, Ngô Lập Vĩ không giao thiệp trực tiếp với Trình Phi Dương, muốn dùng các loại thủ đoạn dẹp hết chướng ngại vật.

Hơn nữa trong quá trình hai bên hợp tác, vì vấn đề sản phẩm, Ngô Lập Vĩ nghe đủ các loại phản ánh từ Phục Long, làm ông ta bực mình, ông ta cũng muốn nhân sự cố này tương kế tựu kế, khiến tiếng phản đối ở Phục Long phải ngậm miệng.

Lại nói về cục thương vụ, dưới đại thế lấy kiến thiết kinh tế làm trung tâm này, vai trò của nó vô cùng quan trọng, cái đại lão trong tỉnh ai không xen vào, gài người của mình.

Như Nghiêm Sùng Minh từng là thư ký của bí thư Từ, như phó cục trưởng khác là Uông Chân, là người thị trưởng Phạm, còn vị trí quan trọng nhất do người cường thế nhất tọa trấn, cục trưởng Chu Văn Vũ là quan viên loại hình học giả, sau lưng chính là vị bí thư của tỉnh ủy.

Miếng bánh thơm phưng phức trải qua cân bằng quyền lực bên trên, mấy phó cục bình thường ai nấy phân công riêng, không can dự vào việc của nhau, dù sao ai cũng biết lai lịch của nhau, đắc tội là không thể. Hai nữa, mọi người xuống đây là để dát vàng lý lịch kiếm chính tích lên vị trí cao hơn, đánh nhau làm gì?

Cho nên khi Nghiêm Sùng Minh nhằm vào Phục Long, ông ta tin đưa tài liệu lên Chu Vũ Văn chỉ là theo quy trình cho có mà thôi, tin rằng Chu Vũ Văn sẽ không can dự vào.

Ai mà biết được Chu Vũ Văn lại vỗ bàn chửi mắng Hoa Đằng, Nghiêm Sùng Minh choáng váng.

Rất nhanh thái độ của Chu Vũ Văn truyền đi, đồng minh của Ngô Lập Vĩ trố mắt, Ngô Lập Vĩ vốn ngồi rung đùi đợi Phục Long cúi đầu cũng đứng ngồi không yên, lúc này mới nghĩ tới bái phỏng Trình Phi Dương, kết quả người ta không tiếp, tuyên bố hết thảy theo quy trình làm việc, có bộ phận tương quan lo liệu, Ngô Lập Vĩ có tìm tới tổng giám đốc cũng vô nghĩa.

Ngô Lập Vĩ bấy giờ mới biết là chuyện nghiêm trọng rồi, khi Phục Long mở thầu công khai, ông ta cũng hết sức nỗ lực song kết quả vẫn bị đá đít.

Đến lúc mấu chốt nhất, Ngô Lập Vĩ còn thông qua quen biết mời mẹ con Trình Nhiên đi ăn cơm, lại lần nữa bị từ chối.

Quan trường, thương trường tự có lời đồn riêng, tự có cách lý giải riêng, chuyện ngày hôm đó Trình Nhiên va chạm với Ngô Lập Vĩ gây ra loạt sự kiện sau này, chỉ khiến họ cười nhạt "Một thằng nhóc con sao có khả năng đó".

Nhưng ở một số vòng tròn chuyện lại rất khác.

Thế nên Diêu Bối Bối và Liễu Anh nhận được điện thoại của Thẩm Hi Hoa, Hồ Vĩnh Châu nhiệt tình rủ đi chơi, bóng gió muốn mời Trình Nhiên đi cùng.

Trình Nhiên trong miệng họ thành "anh Trình".

Sau khi nghe Thẩm Hi Hoa kể chuyện đấu đá giữa Phục Long và Hoa Đằng thời gian qua, hai người nghe như kể chuyện huyền ảo, cúp điện thoại rồi, hai cô gái hoang mang.

Hình như Thành Đô đang dần quen thuộc đột nhiên trở nên xa lạ.

Bọn họ thậm chí không biết phải nói với Dương Hạ như thế nào về người lớn lên bên cô từ thủa hai bên còn nghịch bùn.

Chẳng lẽ nói thằng nhóc đó đóng giả vô hại đấy, bụng xấu lắm?

"Chúng ta hiện giờ đang xông qua bãi mình, đang nhảy múa trên đầu mũi gươm, đừng thấy hiện giờ phong quang mà lơ là, khả năng bước hụt một lần là mất mạng."

Đó là lời phát biểu của Trình Phi Dương trên cuộc họp khẩn cấp của Phục Long.

Điện tín Nam Tinh trong Đại Hưng Nam Bắc từng được gửi gắm kỳ vọng lớn phá sản rồi, tin tức này làm rúng động cả ngành nghề, báo chí đưa nhau đăng tin, cảm thán cho người khổng lồ ngã xuống.

Sự sụp đổ của Nam Điện khiến một bộ phận còn mang ảo tưởng muốn lấy quốc xí làm tài nguyên chính trị bị một búa vào đầu, trên bộ đang nháo nhào, một số lãnh đạo nhắc tới Phục Long, chẳng phải trung ương đang đẩy mạnh kinh tế dân doanh sao?

Sự sụp đổ của Nam Điện không phải là bất thình lình, đã có nhiều dấu hiệu báo trước rồi, lần trước Trình Phi Dương không thể tham dự đám cưới lên Bắc Kinh chính là gặp bộ trưởng bộ sản nghiệp thông tin.

Trên hội nghị, Trình Phi Dương chỉ ra :" Nam Tinh nhận được sự hỗ trợ của quốc gia mạnh mẽ nhất, có tài nguyên lớn nhất, có khách hàng tốt nhất, nhưng chỉ huy hoàng nhất thời đã rời khỏi vũ đài lịch sử, bọn họ vị kéo sập không phải vì chuyển biến chậm chạp, không thích ứng với thị trường, mà là vì không thể khống chế xí nghiệp, lún vào vũng lầy lợi ích, hạ chế nghiêm trọng sự phát triển của bản thân."

" Nam Tinh cùng tám xí nghiệp sản xuất có quan hệ như thế nào, mọi người chắc đã rõ, phối hợp không chặt chẽ, mỗi bên có chỗ dựa riêng, không hỗ trợ còn níu kéo nhau, xí nghiệp do chính phủ chống lưng, có vấn đề tìm chính phủ, quản lý xí nghiệp ảnh hưởng nghiêm trọng bởi lực lượng chính trị, kết quả cuối cùng là gì?"

" Xí nghiệp mất quyền tự chủ, hoạt động không dựa theo nguyên tắc kinh doanh, mà dựa vào nhu cầu chính trị, vậy thì còn cạnh tranh thế nào? Nam Tinh bị đào thái rồi, ai cũng cảm thán, nhưng không phải chúng ta, ở đây không nên thở dài, mà nên thức tỉnh, nếu không chúng ta chính là Nam Tinh thứ hai."

Luôn luôn nhìn lại bản thân, không ngừng cách mạng bản thân, Trình Phi Dương chính là sự tồn tại khiến nội bộ thán phục, đối thủ thấy phiền toái.

So với phát biểu của Trình Phi Dương thì chuyện người ta hào hứng bàn tán nhất là sự cố ngày hôm đó ở cung văn hóa hôm đó, theo sự thể phát triển lan truyền mỗi lúc một rộng rãi.

“ Nghe nói khi đó Trình Nhiên cảnh báo Ngô Lập Vĩ rồi, ông ta chẳng coi ra gì, còn khinh khỉnh nói, bảo cậu ấy về nghe lời người lớn.”

“ Hả, Ngô Lập Vĩ nói vậy thật à?”

“ Ừ, hôm đó giám đốc Triệu và lái xe Tiểu Vũ cũng tới, Tiểu Vũ về kể lại trình huống.”

“ Ha ha ha, Ngô Lập Vĩ đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà, không nghe ngóng xem Trình Nhiên là ai chứ, cả cao tầng ở chỗ riêng tư còn gọi cậu ấy là tổng giám đốc Tiểu Trình ... Ngô Lập Vĩ e là cho rằng Trình Nhiên cũng giống thằng con vô dụng của ông ta chỉ biết dựa vào uy thế cha mình hoành hành.”

“ Ngô Lập Vĩ còn chưa hiểu, đắc tội với tổng giám đốc Trình còn đỡ hơn đắc tội với Trình Nhiên, Trình Nhiên mà trở mặt là bất cần biết ông là ai, giờ mặt ông ta chắc hay lắm.”

“ Nghe nói còn gọi Trình Nhiên tới nhà ông ta thương lượng, đúng là coi thường người trẻ tuổi, như Vương Văn ở phòng nghiên cứu phát triển số 2, năm nay bao tuổi nhỉ ... 23 à, trẻ quá nhỉ, vậy mà đã có trong tay 200 cấp dưới ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận