Trùng Nhiên

Chương 364: Khương Lò Xo và Trình Búa Lớn. (1)

Trình Nhiên ngớ người, nhưng lập tức sinh nghi, làm gì có chuyện Khương Hồng Thược vì bận tiếp người bạn nào mà không có cả thời gian ra gặp y nói vài câu chứ. Mặc dù người này khá đàng hoàng, thái độ nhìn khá nhiệt tình, nhưng không biết có phải y nhạy cảm không, ánh mắt hắn lãnh đạm, biểu hiện hoàn toàn khác với tâm tình thực sự, chắc chắn nhân vật khôn khéo xã giao rồi. Vấn đề là không cần làm thế với mình, nếu hắn tỏ ra lạnh nhạt không để ý thì nói không chừng Trình Nhiên tin rồi đấy.

Có ý đồ gì sao?

Đó vẫn chỉ là suy đoán, bề ngoài Trình Nhiên tỏ ra rất vô tư: | Dạ, Hồng Thược bảo cháu tới đây, có thể phiền chú thông báo với bạn ấy, cháu nói với bạn ấy vài câu không ạ.”

Liễu Cao cười ha hả: “ Được được, nhưng chúng nó đi ra ngoài chơi rồi, ngay cả chú cũng không biết phải tìm chúng nó ở đâu, có khi hôm nay bọn chúng không về đâu.”

Dối trá, Trình Nhiên giờ khẳng định rồi, người này từ đầu tới cuối không có câu nào là thật, làm y mất kiên nhẫn vờ vịt với hắn: “ Vậy cháu ở đây đợi bạn ấy về.”

Nói rồi đi tới ghế sô pha ở đại sảnh ngồi xuống.

Liễu Cao biến sắc, thân phận của hắn thế nào chứ, bao năm qua người không nể mặt hắn chưa từng xuất hiện, nhưng đối diện với loại nghé con vô tri không biết trời cao đất dày này, cảm giác bản lĩnh toàn thân không thể hiện được, không biết nên tức hay là nên cười nữa, dù sao cũng không thèm thừa lời với Trình Nhiên.

Quan sát lại Trình Nhiên lần nữa, mặt mũi thanh tú ưa nhìn đấy, vấn đề là ăn mặc quá mức bình thường, cái ba lô đeo trên lưng kia chắc nhà có người nào đó mang từ quân đội về rồi, tóm lại là đứa bé hết sức bình thường, không đáng bận tâm.

Đợi đi, cứ ngồi đó cả ngày luôn đi.

Lúc sau Liễu Cao đang cùng vợ ngồi ở quán trà tầng hai trò chuyện với người ta thì thấy Trình Nhiên rời đại sảnh đi ra ngoài, mũi khẽ "hừ" một tiếng, tiếp tục trò chuyện ...

Khương Hồng Thược và Lục Vĩ đi bộ nửa vòng quanh hồ, hết đoạn đường trải gỗ quay về, hồ nước này rất rộng, nếu muốn đi bộ chắc phải mất cả ngày mất.

Hai người có không ít kỳ niệm chung, ví như bốn năm trước Khương Hồng Thược sang Mỹ chơi thăm cô út, Lục Vĩ từng đón hai cô cháu đi chơi Disneyland. Khi từ tàu cao tốc xuống, Khương Hồng Thược cứ nắm chặt tay hắn không buông, hay là thời nhỏ ở tứ hợp viện Cảnh Sơn, Khương Hồng Thược còn là tiểu nha đầu bé xíu, ngồi trên cổ hắn hái hồng luôn mồm la hét cao hơn, cao hơn.

Trước kia hai anh em khá thân thiết, tính tình rất hợp, nhưng lần này Khương Hồng Thược chỉ đáp nhát gừng, mới đầu Lục Vĩ nghĩ, tiểu nha đầu lớn rồi biết xấu hổ trước người khác giới rồi, dần dần hắn nhận ra Khương Hồng Thược tâm chí để đâu đâu.

Thậm chí trên đường họ đi bộ quay về, bước chân Khương Hồng Thược nhanh hơn nhiều, Lục Vĩ mỉm cười theo sau, cũng không gượng ép cô nói chuyện nữa. Cuối cùng tới lối ra, Khương Hồng Thược cáo lỗi, đi trước.

Lục Vĩ chỉ nhìn theo, không hỏi cô có tâm sự gì, không tìm hiểu, vì hắn biết chuyện của hai người đã được xác định rồi, không vì gió lay cỏ động ngoài kia thay đổi.

Giám đốc Lý nhận được điện thoại của Khương Hồng Thược thì quay đầu nhìn đại sảnh, nam sinh kia chưa về: “ Vừa rồi đúng là có nam sinh tới tìm cháu đấy, giám đốc Liễu ra đón, đứng kia nói chuyện.”

Khương Hồng Thược hỏi gấp: “ Cậu ấy đâu rồi ạ?”

“ Dì thấy cậu ấy nói là ngồi đợi cháu, kết quả đi mất ...”

Chưa nghe hết Khương Hồng Thược đã chạy đi, chạy men theo địa thế uốn lượn, chạy tới đường nội bộ, cả con đường không bóng xe, chẳng lấy một bóng người, chỉ có một cô gái chạy như bay.

Triệu Nguyệt chẳng hứng thú với mấy chuyện làm ăn của chồng, lơ đễnh nhìn cửa sổ, đột nhiên thấy bóng dáng Khương Hồng Thược chạy qua, rối rít vẫy tay gọi chồng: “ Lão Cao, Lão Cao, hỏng rồi.”

Khương Hồng Thược ít mặc váy, nhưng vì ông ngoại, hôm nay cô mặc váy trắng, tóc còn buộc nơ bướm, trông trẻ con một chút. Lúc này dải lụa buộc tóc đã tuột ra bay đi, mái toác đen xõa tung, cả váy vì chạy quá nhanh bị gió thổi tốc lên, lộ ra cặp đùi trắng cô cũng bất chấp, lòng liên tục cầu khẩn, đừng đi, đừng đi mà.

Bước chân Khương Hồng Thược dẫn nát tiếng ve kêu buồi trưa, khiến không ít người chú ý, mái tóc cô tán loạn, ánh mắt hoảng hốt, không rõ xảy ra chuyện gì.

Từ đại sảnh ra cổng chỉ mấy trăm mét thôi, với thể lực của Khương Hồng Thược mà nói đáng lẽ không đáng là gì, nhưng do chạy quá gấp, lúc này cô hít thở khó khăn, lồng ngực truyền tới cơn đau do vận động kịch liệt mà ra.

Vẫn không thấy đâu, bất an thành sợ hãi, từ từ chuyển sang bấn loạn, hôm qua từ lúc nhìn thấy Lục Vĩ, cô biết điều mình luôn lo sợ thành sự thực. Ông ngoại mà cô kính trọng nhất không nói cho cô, mẹ cô người luôn bảo vệ cô cũng không cho cô biết, còn cha cô không có ở đây. Cả thế giới như đang đè nặng lên đôi vai nhỏ của cô, giờ người cô mong đợi nhất cũng đi rồi, Khương Hồng Thược chưa từng thấy yếu đuối như vậy.

Mồ hôi ướt đẫm lưng, cô vẫn không ngừng chạy, cô chạy vì lúc này cô không biết làm gì khác nữa, đột nhiên bước chân dừng lại.

Ở dưới con dốc, bóng người quen thuộc ngồi trên tảng đá, tay chống đầu gối, tay cầm di động, ngồi như ăn mày vậy.

Hình ảnh rất bình thường, không hiểu sao tích tắc đó mắt cô đỏ hoe, nước mắt chực trào ra, Khương Hồng Thược lúc ấy mới nhận ra, có thứ ăn sâu bén rễ trong tim cô từ bao giờ.

Trình Nhiên rời nhà khách không đi xa, kiếm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, lúc này là giữa trưa, bốn xung quanh từ trên cây, khe đá, từ bụi cỏ, không biết thứ côn trùng gì cứ kêu không ngừng, càng khiến con dốc thêm trống vắng.

Có tiếng bước chân lạo xạo trên con đường đá dăm, Trình Nhiên quay đầu, nhìn thấy Khương Hồng Thược.

Bước chân Khương Hồng Thược từ nhanh tới chậm, đứng trước mặt Trình Nhiên, giọng có chút nghèn nghẹn: “ Nếu mình không ra, cậu sẽ đợi bao lâu?”

Trình Nhiên đứng dậy, nhìn đôi mắt đỏ hoe chực khóc ấy, tim nhói một cái, nhưng càng có một niềm vui trào dâng trong lòng, nhảy khỏi tảng đá. Hai người cách nhau rất gần, tựa như ngửi thấy cả hơi thở của đối phương, đưa tai ra gạt đi sợ tóc lòa xòa trước trán cô, vuốt nhẹ gò má trắng ngần láng mịn của ấy, nhìn vào đôi mắt long lanh, ôn nhu nói: “ Vì biết bạn sẽ ra, nên mình mới đợi ở đây.”

Trước đó cô rất sợ, cô có thể đoán Trình Nhiên nổi giận bỏ đi, đoán thất vọng mà đi, trong lòng đã nghĩ cách ứng phó cho mỗi trường hợp rồi, chỉ có trường hợp này là không nghĩ tới.

Mình đợi bạn ở đây, vì biết bạn sẽ ra.

Câu nói hết sức đơn giản khiến cho mắt Khương Hồng Thược mắt nhòe đi, ánh quang ngày càng ôn nhu say đắm, khẽ gọi: “ Trình Nhiên.”

Hai người cứ vậy nhìn nhau rất lâu, Trình Nhiên thấy lúc này nên chủ động một chút định ôm cô vào lòng an ủi thì đột nhiên Khương Hồng Thược mìm môi, sau đó giơ chân đá một phát vào ống đồng Trình Nhiên.

Trình Nhiên gặp phải "tai bay vạ gió", mắt mở to vô tội nhìn Khương Hồng Thược, nha đầu tính khí thất thường này lại làm sao vậy?

“ Cậu không thể ngồi đợi ở gần một chút à, làm mình chạy xa như vậy, biết mệt lắm không hả?”

Trình Nhiên cũng hậm hực chỉ về phía cổng đằng xa: “ Mình vốn định ngồi đó đợi, kết quả trong lầu có rất nhiều người nhìn qua tường kính, lại có bảo an bên kia nhìn chằm chằm, rất không thoải mái. Vừa rồi có người nào đó hình như thân thích của bạn bảo rằng bạn tiếp một người bạn quan trọng, có phải ông ngoại bạn an bài không?”

Niềm vui của Khương Hồng Thược tan đi nhanh chóng, giống từ trên mây kéo xuống đất, cô gật đầu, rồi lại lắc đầu: “ Là một người anh sống gần nhà mình khi còn nhỏ, anh ấy thường qua nhà mình chơi, ông ngoại mình rất thích anh ấy, về sau ra nước ngoài học, bây giờ về rồi, hôm qua mình và mẹ tới đây .... Mình không biết là có anh ấy ở nơi này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận