Trùng Nhiên

Chương 734: Cô ấy có ý gì.

Trình Nhiên nghe Tần Thiên nói như thế, thoáng chốc trong lòng đã chà đạp cả trăm lần Lý Duy cái tên kể chuyện ma quỷ cho cô nghe.

Vậy có thể làm gì đây, y không thể thiếu nghĩa khí như thế, chỉ là đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, hơn nữa nói thật, nếu Tần Thiên là một nữ sinh bình thường thôi, Trình Nhiên có thể làm chính nhân quân tử, nhưng Tần Thiên là cô gái xinh đẹp quyến rũ, mà Trình Nhiên cũng thấy mình là nam nhân bình thường.

Hết cách rồi, Trình Nhiên ngồi xuống giường, nghe thấy tiếng nước tí tách trong gian vệ sinh. Nói trong đầu không hiện lên vài hình ảnh cấm trẻ em thì ma nó tin, không khỏi nhớ lại đêm mưa đó, hai người ôm nhau thật chặt, cũng nhớ khi đó cô ngồi khóc một mình ở công viên, mái tóc đen, đôi ất đen và cặp chân dài trắng trẻo ....

Không xong rồi, Trình Nhiên vội vàng bật ti vi lên, bật to tiếng, xem kênh thời sự bản địa Nam Châu, xem kênh Thành Đô, cứ thế đổi mấy kênh, đột nhiên tiếng nước chảy tí tách nãy giờ đã đột nhiên ngừng lại.

Trình Nhiên nhận ra, nãy giờ mình vẫn giỏng tai nghe.

Không nghe thấy tiếng quần áo sột soạt mà nghe thấy giọng êm ái của Tần Thiên truyền ra: “ Trình Nhiên, mình muốn mặc bộ quần áo này cho cậu xem ... Bộ cô gái thỏ ấy.”

Nà ... Nà ní.

Trình Nhiên vốn có dự cảm không lành mà, sơ ý rồi, sơ ý rồi, vừa rồi nước vẫn chảy là đòn đánh lạc hướng không cho y thời gian phản ứng, nói không chừng Tần Thiên đã tắm xong lâu rồi. Chạy, phải chạy ngay, không được ở lại đây thêm nữa, Trình Nhiên nói với bản thân như thế, người cũng đứng lên rồi, nhưng hai chân như đeo đá, vững chắc vô cùng, cái thứ phản chủ đó cương quyết không chịu đi, rồi cạch một tiếng, cửa mở ra Tần Thiên xuất hiện.

Nà ní, không thấy tất lụa đen tai thỏ như trong tưởng tượng, Trình Nhiên không biết nên thở phào hay thất vọng nữa, nha đầu này trêu mình, đúng là cô gái thỏ thật, nhưng mà là loại trang phục liền thân kiểu hoạt hình diễn cho trẻ con xem ấy, còn nhảy qua nhảy lại.

Tần Thiên thấy Trình Nhiên thộn mặt ra thì cười nghiêng ngả.

Trình Nhiên không biết mình nên làm sao vào tính huống này nữa, chợt nhận ra một điều, giọng hơi cao lên: “ Chân bạn không sao cả.”

“ Đương nhiên là có viêm mắt cá, nhưng không nghiêm trọng như thế, vẫn chịu được, chỉ muốn làm nũng một chút thôi mà, thấy cậu buồn cười như thế, thật đáng yêu , hi hi hi .... “ Tần Thiên vẫn cười không ngớt:

Ai trả lại nữ sinh cao trung Tần Thiên cho tôi đi, mấy cô gái này lên đại học từ hươu sao đáng yêu biến thành sư tử cái cả rồi.

“ Đợi một chút, cậu đứng đó, có động tác này mình luôn muốn làm mãi không được, vừa vặn cậu ở đây, giúp mình một chút rồi hẵng đi.”

Trình Nhiên đoán không có gì hay ho đâu mà, miệng vẫn hỏi: “ Giúp thế nào?”

“ Thế này .... “ Tần Thiên xoay một vòng, chân trái duỗi thẳng ra đưa lên cao khỏi đầu, bàn chân xinh xinh vươn lên không trung, một chân làm trụ, sau đó bàn chân trên không kia từ từ hạ xuống, đặt lên vai Trình Nhiên.

Nói thật, mặc dù không phải là trang phục cô gái thỏ như trong tưởng tượng, mặc dù hơi đáng yêu kiểu hoạt hình, nhưng mỏng lắm, quần lụa màu trắng, lại có cái đuôi thỏ xinh xinh.

Rất mỏng ấy. nhìn xuyên qua được luôn.

Sau đó Trình Nhiên cảm giác vai minh bị đè mạnh, mất đi cân bằng ngã xuống giường, Tần Thiên cũng nhảy lên, quỳ bằng tứ chi, cái mông ngúng nguẩy, cái đuôi xù lắc lư, đầu nghẹo sang, đôi mắt trong veo kia nhìn y.

Cánh môi hồng nhuận khẽ hé phát ra tiếng rên say lòng.

Trình Nhiên không dám có bất kỳ ý nghĩ nào nữa, không cần biết Tần Thiên thực sự có ý định nào đó hay chỉ muốn trêu ghẹo mình, y chống tay ngồi dậy chạy luôn.

Chạy thục mạng, chạy hết tốc độ.

Chạy liền một lèo như có ma đuổi về tới kí túc xá mới dừng lại điều chỉnh nhịp thở, hông xóc tới phát đau vì chạy quá gấp, dù có linh hồn hai kiếp thì nội tâm y vẫn chấn động không nhỏ.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Về tới phòng, Lý Duy và Vương Tân Bạc chưa ngủ, đang lên mạng xem gì đó, quay đầu lại: “ Hả, cậu còn về à, vãi, tôi còn nghĩ cậu không về chứ?”

Chỉ có Lão Quách là bình thản, vỗ vỗ vai Lý Duy và Vương Tân Bác, thong thả đi tới bên cạnh Trình Nhiên, sau đó lướt qua vai y, nói nhỏ một câu xỉ nhục cực độ với nam nhân: “ Nhanh quá đấy.”

Nhanh cái tí chị cậu ấy.

Chẳng thèm giải thích, Trình Nhiên leo lên giường, tim vẫn còn đập nhanh, biết mình hành động như thế là sáng suốt, ở lại là không thể, ở tuổi sinh lý rất dễ kích động, trong tích tắc ra quyết định đó, Trình Nhiên không biết phải dùng bao nhiêu nghị lực, chậm một chút thôi, y dám khẳng định, đêm nay mình sẽ không rời khỏi văn phòng đó.

Vấn đề bây giờ là, Tần Thiên chỉ muốn trêu mình thôi, hay là ...

Nếu chỉ là trêu đùa thôi thì mình mặc dù hơi khó chịu một chút, cũng không hề gì, nhưng nếu cô ấy thực sự nghiêm túc thì ... y biết Tần Thiên có tình cảm với mình, chỉ không ngờ tình cảm ấy không vì xa cách mà phai nhạt.

Chuyện mình và Khương Hồng Thược thành một đôi, chỉ cần là học sinh Thập Trung có ai không biết, Tần Thiên chắc chắn phải biết rồi chứ, sao cô ấy lại làm thế?

Trình Nhiên ngồi bật dậy, xem ra mình vẫn chẳng hiểu nổi tâm lý nữ sinh.

Vò đầu bứt tóc một hồi, Trình Nhiên quyết định gửi cho Tần Thiên một tin nhắn, cố gắng thể hiện mọi chuyện bình thường, tránh làm tổn thương cô :" Mình về tới phòng rồi, chuẩn bị đi ngủ, chúc bạn có giấc mơ đẹp."

Kết quả chẳng bao lâu Tần Thiên gửi tin sang :" Đêm lạnh vô tình, thương tâm vô tận, đau lòng muốn chết."

Trình Nhiên đọc tin nhắn mấy lần, lần này y khẳng định, tâm trạng của Tần Thiên không tệ, nếu không đã chẳng có tâm trạng mà viết ra mấy câu như thế.

Đúng không nhỉ? Y không dám tự tin nữa rồi.

Thả mình nằm xuống giường, hai mắt Trình Nhiên mở thao láo không sao ngủ được.

Đây mới là nữ sinh Tần Thiên thôi, nếu là một Tần Thiên đã tốt nghiệp đại học ra trường, y dám khẳng định, bộ đồ lúc đó là cô gái thỏ thực sự, lúc đẩy y ngã xuống giường rồi, Tần Thiên không nghịch ngợm tiếp tục ở bên đóng vai con thỏ đáng yêu đâu ... Khi đó y đừng hòng chạy được nữa.

Vỗ vỗ má, Trình Nhiên ép bản thân nhắm mắt lại.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Hôm sau Trình Nhiên dậy khá sớm, dùng nước lạnh rửa mặt trông cho tình thần chút, hôm qua ngủ muộn, giấc ngủ cũng không sâu, rốt cuộc trong lòng vẫn có chút lo lắng, tới nhà khách của trường. Sợ Tần Thiên có tâm lý cực đoan nào đó, gửi tin nhắn rủ cô đi ăn sáng.

Kết quả Tần Thiên xuất hiện tinh thần khoan khoái nhẹ nhàng, váy màu lá xen bay bay, áo vàng nhạt, túi nhỏ đeo nghiêng người, xinh đẹp quyến rũ thanh xuân vô địch, ở trước mặt nam sinh làm cũng làm người đó sáng mắt.

Nhìn kỹ không hề có chút dấu vết tiều tụy nào như có tơ máu ở mắt vành mắt thâm, trong khi mình thực sự mất ngủ quá nửa đêm.

Khi Trình Nhiên tức không nói lên lời thì Tần Thiên tung tăng chạy tới xoa bụng: “ Đói quá, ăn gì đây, nhất định phải ăn ngon đấy.”

Trình Nhiên hơi nghi hoặc, cô ấy có thể bình thản vậy sao, nhìn vóc dáng mảnh mai của cô: “ Không phải giữ dáng sao?”

“ Không sao, về làm thêm vài động tác squat là được.”

“ Thế bình thường mỗi ngày làm bao nhiêu cái?”

Tần Thiên giơ hai ngón tay tạo thành ký hiệu "victory", đắc ý nói: “ Phong độ đỉnh cao có thể làm 600 cái.”

Trình Nhiên toát mồ hôi, nếu là mình chưa chắc làm được 100 cái nhỉ? Thường có câu một phút trên sân khấu trả giá mười năm luyện tập, tuy là khoa trương, nhưng gian khổ trong đó là thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận