Trùng Nhiên

Chương 540: Bảo hộ thì lấy đâu ra sức cạnh tranh.

Trình Nhiên hơi ngả người ra sau dựa vào lưng ghế, để ánh nắng chiều lên lên ngực, hưởng thụ hơi nóng hầm hập, trong khi Khương Hồng Thược sợ nhất là trời nóng, y lại sợ mùa lạnh, thích thú với tia nắng ấm chiều lên người.

Thời gian qua có không ít chuyện, lại thêm vào bận rộn, không chỉ mang tới mệt mỏi trên thân thể, bất tri bất giác áp lực nho nhỏ tích lũy dần trong lòng khiến chính y cũng chẳng hay biết.

Hôm nay nghỉ ngơi, uống cà phê, tắm nắng, lại nghe hai cô bạn ríu rít nói chuyện mới nhận ra chắc phải hai tháng rồi mới có giây phút thư giãn thành thơi thế này.

“ Được rồi, hôm nay thế thôi, vừa mới đặt mông ngồi xuống đã gần hai tiếng, buổi tối bọn mình có việc, mẹ mình gọi rồi, giải tán ... “ Diêu Bối Bối cầm cái máy nhắn tin màu phấn hồng nữ tính lên xem, môi cong cớn nói với Trình Nhiên: “ Tóm lại là cha cậu làm ăn rất tốt, cậu cũng phải phấn đấu cho cha mẹ nở mày nở mặt đấy, Du Hiểu bảo cậu rớt xuống vị trí trăm mấy rồi hả?”

Rõ ràng là tám mấy, cái thằng ăn mắm ăn muối ít xít ra nhiều, Trình Nhiên không giải thích: “ Biết rồi.”

Liễu Anh tay chống cằm tủm tỉm cười: “ Trình Nhiên, cậu thay đổi khá nhiều đấy.”

“ Hình như thế nhỉ? “ Diêu Bối Bối gật gù làm ra vẻ người lớn: “ Không nói một câu là cãi một câu nữa, có vẻ hiểu chuyện hơn xưa rồi.”

Bị một nha đầu khen ngợi như thế, Trình Nhiên dở khóc dở cười.

Ở thời kỳ thanh xuân, nữ sinh thường là trưởng thành sớm hơn nam sinh, hai cô nàng này dùng sự trưởng thành đó lên y rồi.

Vậy là Diêu Bối Bối và Liễu Anh tới Thành Đô là để chọn trường học, chuyện này hẳn là không khó khăn gì.

Mẹ Liễu Anh có quan hệ trong hệ thống giáo dục, bản thân cũng là cán bộ có thực quyền, giống trước kia từng an bài cả 5 người bọn họ cùng một lớp. Có thể thoải mái chọn Thập Nhị Trung, Tam Thập Trung, Nhị Thập Trung, đều là chuyện không tệ.

Buổi tối hai nhà họ gặp mặt người trung gian ăn cơm, chuyện này không cần nói cho Trình Nhiên làm gì.

Sau khi tạm biệt Liễu Anh và Diêu Bối Bối, Trình Nhiên nhận được điện thoại của Tạ Phi Bạch, báo địa chỉ ăn tối.

Chuyện này Tạ Phi Bạch trước đó đã nhắc với y rồi, chủ yếu đám Lô Toa, Đặng Duy, Hồ Duệ, Mã Hoành Vũ muốn tổ chức ăn mừng thành công, nhưng mà thời gian không khớp, mà chủ yếu tại Trình Nhiên vướng hết chuyện nọ chuyện kia không đi được, chứ đám Lô Toa thì thời gian ăn chơi có cả đống.

Hôm nay Trình Nhiên đi gặp Liễu Anh, Diêu Bối Bối, đằng nào cũng nghỉ học rồi, tiện thể cùng họ tổ chức luôn.

Nói tới ăn ở đâu, chơi chỗ nào thì đám kia rành hơn Trình Nhiên là cái chắc, y để bọn họ tùy ý chọn, Tạ Phi Bạch chọn một quán lẩu, cách Thập Trung hai con phố, là quán lâu đời.

Tạ Phi Bạch trong điện thoại còn nói, có vài người bạn nữa, không ngại chứ? Trình Nhiên cũng hơi "trạch" thật, y thích nằm nhà hơn là thích ra đường, nhưng mà xã giao không ngại, kiểu gì cũng chơi được.

Nhưng mà Trình Nhiên cũng không ngờ nhiều người như vậy.

Lô Toa là cô gái rất bạo, thấy Trình Nhiên tới một cái là chạy ra, kéo tay y, chẳng ngại ép bầu ngực phẳng lỳ lên cánh tay y, cũng chẳng chút ngại ngần nào khen: “ Trình Nhiên, hôm nay mặc bộ này được đấy, hì hì, chủ yếu vị cậu đẹp trai, cho nên mặc cái gì cũng đẹp. “ Sau đó quay sang nữ sinh thân hình lả lướt vừa rồi còn ngồi cùng mình: “ Không lừa bạn chứ hả?”

Nữ sinh đó có chút xấu hổ: “ Ừ, rất đẹp trai.”

Còn lại phần đông là nam sinh, tuổi tác không chênh lệnh bọn họ là bao, đại khái còn là học sinh cao trung, Tạ Phi Bạch chỉ Trình Nhiên giới thiệu: “ Đây là Trình Nhiên.”

“ Anh Nhiên.”

“ Anh Trình Nhiên.”

Đoán chừng là đám Mã Hoành Vũ đã kể không ít chuyện về y, cho nên mấy nam sinh đó đều chào hỏi khá khách khí.

“ Chào mọi người. “ Trình Nhiên cười nói: “ Hôm nay Tạ Phi Bạch mời khách, mọi người đừng tiết kiệm hộ cậu ấy, ăn thoải mái nhé.”

Đều là người trẻ tuổi cả, không khí nhanh chóng trở nên sôi động, không cố kỵ nhiều, đến khi chọn đồ uống, người muốn uống rượu vang, người muốn uống Mao Đài.

Một nam sinh cười nói: “ Chúng ta thì chả sao, thoải mái mà uống, Điền Hựu Di thì thảm rồi, thằng này thích khoe khoang, hôm nay lái chiếc Passat của cha cậu ấy tới.”

“ Có bằng lái chưa? “ Đến ngay cả Tạ Phi Bạch cũng phải quay sang, hắn muốn mua chiếc moto đi học còn bị cha hắn trấn áp, nếu lái xe hơi đi, e bị đánh gãy chân:

Điền Hựu Di đắc ý: “ Cha tôi quen đội cảnh sát giao thông, nên lấy bằng từ năm ngoái rồi.”

“ Cha cậu cho cậu lái xe mà cũng yên tâm à?”

“ Có gì mà không yên tâm, mấy lần cha tôi uống say do tôi lái xe đưa về, tôi chẳng rõ cha tôi đưa tôi ra ngoại ô dạy lái xe có phải vì thế không nữa.”

Cả đám cười rộ lên, đều là người có điều kiện cả, nói tới xe một cái là hưng phấn rồi, mỗi người đều có chiếc xe yêu thích riêng.

Gần tới năm 2000, cùng với việc xã hội phát triển và tích lũy tài phú, xe hơi tràn vào trong nước ngày một nhiều, thị trường xe hơi trong nước cũng ngày một lớn mạnh, có được một chiếc xe hơi liên doanh là tiêu chí của người thành công trong xã hội, tượng trưng cho giai tầng trung lưu. Thời đó một chiếc xe hơi liên doanh có giá còn hơn căn nhà.

Nhưng xe hơi trong nước vẫn có con đường dài phải đi, tuy về sau Trung Quốc gia nhập WTO, nhưng mà lĩnh xe hơi không mở cửa, nói là bảo vệ công nghiệp xe hơi trong nước, hết liên doanh lại liên kết, lấy thị trường đổi kỹ thuật. Kết quả mấy chục năm trôi đi, công ty đầu tư nước ngoài thì kiếm khẳm, còn kỹ thuật vẫn bị phong tỏa. Người ta đâu có ngốc, vài xí nghiệp trung ương làm xe hơi, đến cả quyền thay đổi linh kiện nào đó cũng không có, cuối cùng là bảo hộ kéo dài, xe trong nước dựa vào chính sách trợ cấp kiếm tiền, không quan tâm tới người tiêu dùng. Dù sao có quốc gia bảo hộ rồi, cần gì tốn công nghiên cứu phát triển cho vất vả.

Còn xe hơi nhập khẩu, tuy đánh thuế cao khiếp người, nhưng bán rất chạy, đơn giản thôi, đất nước anh không có kỹ thuật tương quan, chất lượng sản phẩm không bằng, thương hiệu càng kém xa tít, người ta muốn bàn bao nhiêu anh phải mua bấy nhiêu, dù trừ đi đống thuế còn lãi lớn.

Kẻ nào kẻ nấy lãi kinh người rồi, nhưng vẫn chửi thuế nhập khẩu, thử ra đường chửi một câu xem, có cả đống hưởng ứng luôn.

Nói cho cùng, không có cạnh tranh thì làm sao có sức chiến đấu được, cũng lấy đâu ra phẩm chất.

Nếu là công ty nào vô trách với người tiêu dùng, làm ra sản phẩm không tốt thì phải đổ bề, thì sợ gì họ không chú tâm vào làm sản phẩm? Ngược lại quốc gia nào bảo hộ quá mức, trong thời gian ngắn nhìn có vẻ ổn định thong thả đấy, nhưng về lâu dài là quá trình tổn hại ngành nghề. Thế nên thị trường trong nước mới bị thương hiệu nước ngoài chiếm cứ, thế nên chẳng trách khi vấn đề chất lượng xe liên doanh bị phơi bày, họ dùng biện pháp cứng rắn trấn áp, dù sao chẳng lo không có người mua.

Ôi, chửi đến hết ngày chẳng xong.

“ Ê, gần đây mày làm gì thế, không thấy tới Thiên hành đạo quán nữa. “ Không khí trên bàn ăn rất sôi nổi, Tạ Phi Bạch để ý thấy Trình Nhiên có vẻ thiếu tập trung, kết hợp thời gian qua không thấy y nên hỏi:

Giờ Trình Nhiên vẫn đau đầu chuyện khoản tiền kia, thế nên mới nói tiền là thứ dễ khiến người ta phiền nhiễu, không có tiền thì nghĩ cách kiếm tiền, nhưng tiền quá nhiều chẳng biết tiêu ra sao, tiêu bừa bãi thì lại bất an.

Không tiền cũng lo, nhiều tiền cũng lo.

“ Ừ, đúng là có chút chuyện.”

“ Tao giúp được gì không?”

“ Mày không giúp được gì đâu, vấn đề đường ra của một chuyện ấy mà.”

“ Ừ, để tao đi chùa cầu nguyện cho. “ Tạ Phi Bạch chân thành nói: “ Tao cầu nguyện linh lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận