Trùng Nhiên

Chương 170: Đừng trách không nhắc.

Đi tới mức này thì ưu thế trùng sinh của Trình Nhiên cũng chẳng giúp được gì nữa rồi, bởi vì đề thi này còn vượt xa trình độ Trình Nhiên ở kiếp trước rồi. Trùng sinh đâu giúp y trở nên thông minh hơn, với kiến thức trước kia còn chẳng học, Trình Nhiên chỉ có thể nỗ lực và nỗ lực hơn nữa …

Nhưng bản thân Trình Nhiên cũng hiểu rằng, nhiều chuyện không phải là dựa vào nỗ lực là đủ.

Trình Nhiên có chút sợ hãi, nếu khả năng của mình chỉ tới mức đó thôi thì sao?

Tần Tây Trăn luôn không hiểu vì sao y lại cứ né tránh “thiên phú âm nhạc” kia, nhưng Trình Nhiên tự biết, y làm gì có cái thiên phú đó, nhận lấy thứ không phải của mình thì người ta nhìn vào không phải là y.

Trình Nhiên không muốn sống cuộc đời giả như vậy.

Từ Lan vẫn chưa ngủ, bị tiếng chuông đồng hồ làm để ý, ngó qua Trình Nhiên vẫn đang làm bài lại thôi, ra đun một bát sữa bò, đến khi Trình Nhiên ra ngoài định rửa mặt cho tỉnh táo mới kéo lại: “ Con uống cốc sữa cho dễ ngủ.”

Trình Nhiên ngồi xuống ghế sô pha uống sữa, vô tình nhìn thấy tiêu đề trang nhất tờ báo :’ Quy hoạch phố đi bộ thành phố Sơn Hải, chủ tịch Tôn Trác Phú cắt băng khánh thành ...’

Vậy là Tôn Trác Phú không tôn tính được chi nhánh của Hoa Thông, kết quả lấy được hạng mục xây dựng phố đi bộ à?

Y chỉ nhớ người thi công cái phố đi bộ này về sau trở thành người giàu nhất của Sơn Hải, Tôn Trác Phú mất đi một miếng bánh ngon, lại sẽ trở thành người giàu nhất Sơn Hải sao?

Thế này có coi như mình thay đổi dòng thời gian không nhỉ?

Sáng ngày hôm sau, 5 giờ sáng trời còn tờ mờ sáng, Trình Nhiên rời chăn ấm mặc đồ thể thao, vừa mới ra khỏi cửa thiếu chút nữa không chịu được cái lạnh sáng sớm.

“Hắt xì!”, không tìm được cái hắt xì hơi to, Trình Nhiên chảy cả nước mũi, cố gắng chống lại ý nghĩ muốn quay về nhà ngủ, đứng ở hành lang hoạt động làm ấm thân thể một phen rồi xuống sân rời khu tập thể.

“ Phù! Phù! Phù … “ Nhịp thở bắt đầu từ nhanh tới chậm, sau đó ổn định dần, Trình Nhiên từ nhà tới hồ nước gần nhà, men theo con đường nhỏ, sau đó về nhà.

Con đường này rất hẹp, thường chỉ có xe đạp đi qua, hơn nữa một bên là hồ nước, làm tâm tình Trình Nhiên thêm khoan khoái.

Tập luyện buổi sáng không chỉ là rèn luyện sức khỏe, còn là tôi rèn cả ý chí nữa.

6 giờ sáng về nhà, rửa mặt, trong khi đa phần đứa trẻ cùng tuổi đang quấn chăn ngủ say, Trình Nhiên tranh thủ đầu óc tỉnh táo sảng khoái nhất cầm sách lên học.

Đợi khi mẹ gọi ra ăn sang, sau đó 7 giờ kém 10 rời nhà, bắt xe buýt đi học, trong đầu Trình Nhiên vẫn suy nghĩ về bài báo mình xem trước khi ngủ .

Kiếp trước Tôn Trác Phú loại bỏ cha y, nhảy vào tiến trình cải cách chi nhánh Hoa Thông, không bao lâu sau rút ruột Hoa Thông chỉ còn cái xác, lấy toàn bộ tri thức kỹ thuật của cha y bán cho công ty khác.

Còn cái phố đi bộ kia không phải do Tôn Trác Phú xây dựng lên, mà là một doanh nhân tên Vương Tiểu Bình mới đúng.

Quan trọng nhất, côn phố đi bộ này trở thành phố thương nghiệp tấp nập nhất Sơn Hải, Vương Tiểu Bình sự nghiệp hanh thông, trở thành người giàu có nhất Sơn Hải.

Đương nhiên, đây chỉ là cách gọi thôi, chứ ông ta chưa chắc đã là người giàu có nhất, dù thế nào thì độ giàu có của Vương Tiểu Bình vẫn nức tiếng trong tỉnh.

Thế thì liền thành vấn đề rồi, vốn cho rằng Tôn Trác Phú không đáng ngại nữa, kết quả ông ta bại trận ở Hoa Thông, lại giành được miếng bánh ngon hơn. Nếu để ông ta thực sự thành "người giàu nhất Sơn Hải", tương lai sẽ khó chơi.

Dựa vào loạt hành vi của người này trước đó, ông ta loại người thù lâu, không từ thủ đoạn, nếu Phục Long làng nhàng đã đành, nếu ăn nên làm ra, có khi Tôn Trác Phú sẽ thèm thuồng nghĩ .... Những thứ đó đáng lẽ phải thuộc về mình.

Lúc đó thù hận sẽ càng lớn.

Trình Nhiên tất nhiên vẫn hi vọng công ty của cha phát triển thuận buồm xuôi gió, từng bước bay cao, biến thành người khổng lồ, lớn đến mức không ai dám nhòm ngó.

Nếu không khó tránh được một trận gió tanh mưa máu.

Có điều đó là nguy cơ trong suy đoán của Trình Nhiên, y trân trọng mọi thứ trước mắt, y thích cái loại cuộc sống tất cả đều diễn ra trong quỹ tích đã dự định này.

Y thích cuộc sống thong thả êm đềm này, y hi vọng nó đừng bị quấy nhiễu, nếu không Trình Nhiên sẽ phản kích như một con sói hung dữ nhất.

Hết giờ học đi tới phòng âm nhạc tình cờ gặp được Tạ Phi Bạch ở đầu cầu thang, nhưng mà có vẻ hắn cố ý đứng đó đợi: “ Nghe nói gần đây mày tham gia ban nhạc gì đó.”

Trình Nhiên gật đầu: “ Ừ, thì sao?”

“ Thế mày không nghe tới tin đồn bậy bạ ở ngoài kia à?”

“ Hả? Từ khi nào mà cậu lại quan tâm tới mấy loại tin đồn đó thế?”

Tạ Phi Bạch trước giờ độc lai độc vãng, chuyện mình mình làm quen rồi, căn bản không bận tâm tới người khác, kết quả mở lòng từ bi nhắc nhở Trình Nhiên một câu, vậy mà gặp thái độ này: “ Mày đừng hiểu lầm, tao đếch quan tâm gì tới mày đâu, chẳng qua có thứ nghe được làm tao ngứa tai thôi. Mày tham gia ban nhạc đã đành, sao lại làm sai vặt cái mẹ gì vậy? Bây giờ chúng nó bàn tán, nói mày thích Tần Tây Trăn, học sinh yêu giáo viên ... Tao nói này, mày không có con nào để tán à? Dương Hạ đâu, à phải rồi, con bé đó lợi hại lắm, thằng ngốc như mày không có hi vọng ... Cho nên mày định chơi lớn à? Tư tưởng này của mày rất nguy hiểm .”

Cái quái gì thế?

Từ đầu tới cuối thằng tư tưởng nguy hiểm là mày, Trình Nhiên không thoải mái, y không thích trong trường xuất hiện mấy chuyện này:” Cậu tránh xa tôi ra.”

Tạ Phi Bạch không giận, bộ dạng tao không tránh mày làm gì được tao:” Thực ra mày giáo nhắm vào Tần Tây Trăn, tao cổ vũ đấy, rất kích thích ... Nhưng mày đừng chơi hạ cấp thế, giờ đi làm sai vặt cho ban nhạc, chúng nó nói mày bị mỹ sắc mê hoặc, cam tâm làm cu li, tao suýt nữa cho mấy con nhãi lắm mồm đó vài cái tát.”

Thằng khùng, Trình Nhiên bỏ đi.

Tạ Phi Bạch hai tay đút túi lững thững đi theo, tiếp tục quấy rầy lỗ tai Trình Nhiên:” Ê cái ban nhạc đó là thứ rác rưởi, mày có biết ngoài kia nói không? Tần Tây Trăn mặc dù xinh đẹp đấy, chuyên ngành cũng giỏi, nhưng làm giáo viên thì không đủ năng lực ... Gom một đám không hiểu âm nhạc lại tổ chức ban nhạc, kết quả người ta đi ngang qua đều ôm tai bỏ chạy ... Hát chính là thằng Lâm Sở đúng không? Cái thằng làm gối trút giận chứ hát hò gì ... Mày mà thích âm nhạc thì tới công viên bên cạnh ấy, thiếu gì người.”

“ Mày có biết trong khi mày làm chuyện vớ vẩn thì đối thủ của mày cắm đầu học không, đoán chừng muốn đợi thi cuối kỳ đạp mày xuống đất.”

Trình Nhiên tới lúc này mới ngớ người đứng lại: “ Đối thủ cạnh tranh nào?”

“ Thì Tống Thời Thu lớp số 7 ấy. “ Tạ Phi Bạch tặc lưỡi liên hồi: “ Có câu trẻ nhà nghèo sớm biết lo việc nhà, kỳ thực con cái từ gia đình tầng cấp không kém gì đâu, có điều kiện, ít phải lo lắng, tập trung vào học tập thôi, đã là ưu thế rồi. Con nhà nghèo mới là đám suốt ngày nghĩ nhà giàu toàn là lũ ngốc, quan trọng người ta ngốc kiếm ra được bao nhiêu tiền như thế, so ra mấy kẻ nói câu đó chẳng phải là loại không có não à?”

Ra là đang nói tới Tống Thời Thu. Trình Nhiên thấy tên đó cũng được, mỗi tội quá kiêu ngạo, thích Dương Hạ thì nói thẳng với cô ấy, hắn không nói, nhưng lại nói với người xung quanh, tạo áp lực dư luận với Dương Hạ.

Trình Nhiên nhìn Tạ Phi Bạch: “ Sợ tôi thua à? “

“ Xì, tao mong mày thua tới không còn quần mà mặc ấy chứ ... Phải nói tao đứng ngoài xem bọn mày đấu đá thấy thú vị lắm đấy, chủ nhiệm lớp số 7 đang quất roi cả lớp kìa, ngay cả tiết mục biểu diễn ở dạ tiệc văn nghệ cũng hủy hết rồi, giờ ngày ngày đều miệt mài làm bài tập.”

“ Trong khi đó mày xem lại mày đang làm gì? Tao thấy giờ nghỉ mày lại lang thang như mấy thằng thất nghiệp vậy, lại còn tham gia ban nhạc vớ vẩn, đến lúc thi cuối kỳ bị người ta đẩy khỏi top 10 thì nhục mặt lắm, đừng trách tao không nhắc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận