Trùng Nhiên

Chương 92: Chỉ có thể dựa vào mình.

Cùng lúc nhà họ Trình đang tiễn nhà họ Tạ xuống xe thì ở tòa nhà kế bên, Triệu Bình Truyền cũng đang tiễn khách. Khách của hắn là phó bí thư đảng ủy Vương Vĩ của Công ty tđiện lực thành phố, hắn có công trình phải chạy chọt quan hệ ở công ty điện lực, Vương Vĩ tới nhà hắn uống hai chai Mao Đài, thế mà vẫn còn làm cao, nói chuyện khó lắm chưa chắc đã làm được.

Mặc dù chưa được cái gật đầu của Vương Vĩ, nhưng hôm nay kéo được người ta tới nhà chơi như vậy là tín hiệu rõ ràng rồi, chuyện sớm muộn cũng thành thôi. Tương lai công trình của hắn mà hoàn thành, khi đó kiếm được tiền gấp chục gấp trăm lần ở Hoa Thông, hắn không khỏi đắc ý, cái công ty nát đó xử phạt cảnh cáo mình đúng là ngu xuẩn, không biết nhìn nhân tài, sập tiệm là đáng đời.

Thời buổi nào rồi chứ, giờ không phải chỉ biết cắm đầu làm việc, quan trọng là biết xã giao, phải có mối quan hệ. Cái loại người như Trình Phi Dương thì suốt đời chỉ làm công cho người ta thôi ... Tưởng tượng một ngày công ty đó sập, hắn ăn nên làm ra, nhất định hắn sẽ rộng lượng chìa tay ra, bố thí cho Trình Phi Dương miếng cơm.

Nghĩ thôi đã thấy sướng.

Trình Phi Dương chết chắc, Triệu Bình Truyền khẳng định như thế, làm ăn ở thành phố này mà lại dám đắc tội với Tôn Trác Phú, đừng hòng giữ được Phục Long.

Đi xuống lầu, nhìn thấy chiếc Mercedes S600, ngoại hình cá tính, được mọi người quen gọi là Đầu Hổ, Triệu Bình Truyền nhiễu lần tưởng tượng mình lái cái xe này, lúc đó cho thằng cha Liễu Quân hở một tí là xe ra xe vào kia biết mặt, làm như mỗi hắn mua được xe ấy.

Cơ mà đây là xe của ai nhỉ? Sao cái xe sang như thế lại tới khu tập thể nát này?

So với Triệu Bình Truyền chỉ nhìn cái xe thì Vương Vĩ tinh hơn nhiều, sải bước đi qua con đường nhỏ giữ hai tòa nhà, giọng niềm nở: “ Tổng giám đốc Tạ, ài dà, Tổng giám đốc Tạ, thật vui được gặp anh ...”

Cả nhà Tạ Hậu Minh lúc này đã vào xe rồi, cho nên không xuống nữa, chỉ vẫy tay chào một câu qua loa, sau đó chiếc Đầu Hổ từ từ rời đi.

“ Ài Triệu Bình Truyền, cậu không giới thiệu cho tôi sao, chẳng lẽ đó là thân thích của tổng giám đốc Tạ?” Vương Vĩ đẩy vai Triệu Bình Truyền còn đang đứng ngây ra đó.

Vừa rồi Tạ Hậu Minh vào xe rồi, Triệu Bình Truyền chưa kịp nhìn thấy, nhưng kết hợp chiếc xe đắt tiền kia với cách xưng hô của Vương Vĩ, sao chẳng đoán ra, tổng giám đốc Tạ là ai.

Đó là Tạ Hậu Minh của tập đoàn Hoa Cốc Sơn Hải.

Mình ở cái đơn vị này mười mấy năm rồi, Trình Phi Dương lấy đâu ra thân thích như thế, nếu có thì chẳng sớm truyền khắp nơi à?

Triệu Bình Truyền lạnh sống lưng, rượu trong người bay biến hết, dù hắn không biết trong chuyện này có ngoắt ngoéo gì, nhưng nếu Tạ Hậu Mình đưa cả nhà tới nhà Trình Phi Dương chơi, vậy thì quan hệ không phải tầm thường đâu. Nếu như thế cái hàng mục kia của Trình Phi Dương không phải được cứu rồi sao?

Không được, hắn quyết không thể để chuyện này xảy ra, nếu có Hoa Cốc chống lưng, Trình Phi Dương sẽ thành công, còn hắn có lẽ chỉ có nước bán xới đi nơi khác mà sống thôi.

Chuyện này phải cản tới cùng.

Tên Trình Phi Dương không ngờ lại là thứ rắn độc nguy hiểm, im ỉm đâm sau lưng người ta như thế.

Thật may hôm nay mình chứng kiến cảnh này, nếu không sau này chết thế nào cũng không biết nữa.

Tiễn cả nhà Tạ Hậu Minh đi rồi, mặc kệ Triệu Bình Truyền, Từ Lan mau chóng về nhà còn dọn dẹp bát đũa, Trình Phi Dương cũng giúp đỡ.

Trình Nhiên bây giờ tất nhiên là không cần thức khuya dậy sớm ôn tập nữa, cho nên chuyển mục tiêu sang cập nhật tri thức về thế giới này. Các kênh chuyên về thời sự được y ưu tiên, nhất là buổi tối, thường có cuộc trò chuyện các chuyên gia trong lĩnh vực về tình hình các nơi trên thế giới.

Đây hiển nhiên không phải là tiết mục thu hút được phần đông người xem, nên không chiếu ở những kênh giờ vàng.

Trình Phi Dương rửa bát xong đi ra phòng khách ngồi xuống, từ hai năm trước công ty Hoa Thông có dấu hiệu lao dốc rõ rệt, cũng là lúc Trình Phi Dương đầu tắt mặt tối, không để ý tới Trình Nhiên.

Hôm nay nghe Tạ Hậu Minh tâm sự về Tạ Phi Bạch, nói trước kia ông ta dạy con hoàn toàn sai lầm không khỏi nghĩ lại chính mình, lúc này nhìn con trai chăm chú xem thời sự, bỗng dưng cảm giác xa lạ.

Cái đá bé vô tâm vô tính, suốt ngày chỉ biết chơi bời, theo đuổi đủ ý tưởng kỳ lạ khác người, từ lúc nào thay đổi như thế rồi?

Tạ Hậu Minh nói không sai, cha mẹ trong thiên hạ rất dễ rơi vào trình trạng "người trong cuộc thì mơ hồ", cứ nghĩ rằng rất hiểu con mình rồi, kỳ thực không ý thức được mình và con cái đã sinh khoảng cách lớn.

Nếu mà người làm cha làm mẹ phát hiện nhiều cái đột nhiên từ con cái, đó là biểu hiện không xứng chức rồi.

“ Cha nghĩ, có lẽ mình lẫn lộn đâu đuôi rồi, hai năm qua cha gần như không để ý tới chuyện học tập cũng như cuộc sống của con .” Trình Phi Dương ngồi xuống bên Trình Nhiên cảm thán.

“ Dạ? “ Trình Nhiên không để ý lắm nên chưa nghe thấy cha mình nói gì, quay sang nhìn cha dò hỏi.

Trình Phi Dương vỗ vai con trai: “ Cha đang nghĩ, hay là cha nghỉ việc cho rồi, không cần đi tranh đấu sức đầu mẻ trán ở cái công ty đó nữa. Bằng vào năng lực của cha, xin vào chỗ làm khác không thành vấn đề. Nhà ta cần quy hoạch lại, con mới quan trọng hơn, thế nào cũng phải tạo điều kiện cho con vào được trường đại học tốt.”

“ Con ... “ Trình Nhiên chợt có cảm giác muốn cào tường, sao chuyện xảy ra chẳng theo ý muốn của mình gì hết. Trước kia mình không thi được, cha vì đóng tiền học phí giá cao cho mình mà bán đứt tuổi nghề, rời khỏi Hoa Thông. Sao bây giờ mình thi vào Nhất Trung thừa cả đống điểm, cha lại định nghỉ việc là thế nào?

Mặc dù cha từ bỏ mộng tưởng sự nghiệp vì con, nhưng mà cha phải hỏi xem con cần hay không chứ?

Cha biết nguyện vọng mỹ hảo của con là gì không? Là đại thiếu gia nhà giàu đấy.

“ Cha, làm thế không nên đâu, cha xem, bác Tạ nhiệt tình như thế cơ mà, sao lại làm người ta thất vọng chứ, đây không phải là cơ hội cha luôn mong đợi sao?”

“ Cũng chưa chắc, chuyện đời không đơn giản như thế.” Đúng là có Hoa Cốc đầu tư, Trình Phi Dương tự tin có thể gây dựng một đội ngũ vừa ý, kỹ thuật trong tay cũng có đất dụng võ, nhưng mà hắn còn băn khoăn: “ Nói gì thì nói, người ta rõ ràng giúp cha, chưa nói có phải là vì báo đáp con hay không, cha phải suy nghĩ cho kỹ. Thoát ly Hoa Thông rồi, một ty mới hoàn toàn, liệu có khách hàng không? Phục Long rất gần tới hoàn thiện rồi, nhưng nhỡ thất bại thì sao? Cha đi chậm mấy năm, thị trường bây giờ bị đại bộ phận công ty lớn phân chia hết, lấy đâu ra miếng bánh của mình? Người ta tin cha, cha lại không làm ra thành tựu thì ăn nói thế nào, còn người đi theo cha nữa, phải làm sao?”

Cũng không phải là Trình Phi Dương bàn bạc công việc với con cái, mà đây là thói quen thích diễn thuyết của hắn, trước kia về nhà cũng hay nói cho vợ nghe, chẳng qua là phát tiết áp lực.

Trình Nhiên thở dài, cha đột nhiên có cơ hội lớn, đương nhiên cũng sẽ áp lực lớn, nhưng y có đủ lòng tin chẳng qua chuyện bất giờ quá thôi, cha điều chỉnh tâm lý trở lại, có lẽ sẽ nghĩ khác.

Nếu cha y chỉ thế thôi đã không vượt qua được rồi, vậy thì tốt nhất làm người bình thường là được, nếu không càng lên cao nguy hiểm càng lớn.

Ài, còn muốn giúp cha có được sự nghiệp thuận lợi, như thế mình cũng là thuyền lên theo nước, để hưởng thụ cuộc sống này.

Giờ xem ra, tục ngữ nói đúng lắm, dựa núi núi sẽ đổ, dựa người người sẽ đi. Trên đời này bản thân mình mới là chỗ dựa vững chắc nhất, xem ra người phải hoạch định tương lai là mình mới phải.

Dù vậy Trình Nhiên vẫn cổ vũ: “ Cha, chẳng phải chúng ta giao ước rồi à, con thi đỗ vào Tứ Trung, cha hoàn thiện Phục Long, giờ con làm được hơn kỳ vọng, tiếp theo là cha đấy ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận