Trùng Nhiên

Chương 134: Phá băng.

Vừa mới sáng sớm trong nhà Trình Nhiên đã liên tục nhận được điện thoại, đều là người của công ty Phục Long gọi điện tới xin chỉ thị. Trình Phi Dương liên tục trấn an bọn họ.

Còn chưa nghe xong điện thoại thì đã có người gõ cửa, là kỹ sư Điền Phong, bác già này là cốt cán lâu năm trong ban kỹ thuật Công ty Hoa Thông, mặt đầy bất an: “ Lão Trình, cục bưu điện đột nhiên thông báo muốn chúng ta tranh thủ thời gian ngắn vận hành hệ thống, sao lại bất ngờ như thế, hay là có trò gì trong chuyện này ... Bọn họ trước giờ vẫn dùng dằng chỉ cho chúng ta lắp đặt thiết bị không quan trọng cơ mà.”

“ Anh đừng lo, cứ cho bọn họ có ý đồ đi, chỉ cần chúng ta có trận để đánh, chẳng lẽ lại sợ?” Trong mắt Trình Dương, kinh doanh là đánh trận, bọn họ muốn chiếm lấy thị trường Sơn Hải, trước tiên phải công phá cơ cấu nhà nước như cục bưu điện:

Hắn cũng đoán được vì sao thái độ của cục bưu điện thay đổi, e là Tạ Hậu Minh đã ra tay, chặn đường lui của Tương Tiến rồi, cục bưu điện không xin được tiền cải tiến thiết bị, bọn họ phải lùi bước, mau chóng cho Phục Long tham gia toàn bộ quá trình cải tạo.

Lý Tĩnh Bình hẳn là đang gây áp lực lớn lắm.

Công ty Phục Long cũng đã chuẩn bị rất nhiều điều kiện ưu đãi cho cục bưu điện, ví dụ như chia giai đoạn trả tiền giảm bớt áp lực tài vụ cho họ ... Ngay cả cục bưu điện không trả tiền ngay thì Trình Phi Dương cũng chấp nhận, vì thành công ở việc này, hắn có cơ sở tiếp tục đàm phán với tất cả huyện trị trấn thuộc Sơn Hải.

Trình Phi Dương cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực, xoa đầu Trình Nhiên chưa đi học ngồi đó hóng chuyện người lớn, mọi người cũng dần quen điều này rồi: “ Thi giữa kỳ làm bài cho tốt. Thời gian tới cha bận lắm, đợi con thi xong, cha con ta hội quân, ăn một bữa thật ngon.”

Trình Nhiên gật đầu, hình như trong mắt cha, mình làm cái gì cũng vì ăn vậy, hơn nữa dùng món ngon dụ y tựa hồ là phần thưởng lớn nhất. Hình tượng của mình trong lòng cha sao tệ thế, Trình Nhiên thấy mình sống thật thất bại.

Tất cả là tại mẹ, mình tham ăn do lỗi của mẹ.

Giáo viên các lớp đã bắt đầu động viên có kỳ thi giữa kỳ rồi, chủ nhiệm lớp Đàm Khánh vừa vào lớp đã hùng hồn nói: “ Các em, với các em mà nói đây là kỳ thi lớn đầu tiên từ lúc bước vào cao trung! Cho nên các em phải ôn tập thật chuyên cần, như thế mới có được mở đầu thuận lợi.”

Sau đó là giáo viên các môn lần lượt động viên, thầy ngữ văn Phạm Chính Vĩ nói: “ Bây giờ đọc sách văn học ngày càng ít, học sinh chỉ thích truyện tranh, truyện tranh chỉ có thể giải trí nhất thời không giúp các em tăng trưởng kiến thức, vì thế các em cần đọc nhiều văn học hiện đại, đọc thuộc lẫn tập viết đều không thể xem nhẹ .”

Giáo viên tiếng Anh là Tống Gia thì dặn: “ Các em nên đặt trọng điểm ôn tập ở những bài hội thoại, chịu khó phân vai ra đối thoại với nhau, bình thường nên chú ý tích lũy từ vựng để nâng cao vốn từ .”

Các giáo viên luân phiên động viên, chẳng giúp được gì lại còn vô hình trung tăng thêm không khí khẩn trương của kỳ thi giữ kỳ, đồng thời cũng không ít thành tích phấn khích muốn thể hiện mình.

Mới đầu dựa vào thành tích trung khảo để chia lớp và điều chỉnh xí số, coi như tạm xác định thứ hạng, chưa thể khẳng định được năng lực của học sinh ở thời cao trung, không ít người nhắm vào vị trí top 20 trong lớp.

Top 10 thì khó thay đổi, vì những học sinh này dù có sơ trung hay cao trung thì vẫn rất vượt trội, bên ngoài khó chen chân, chủ yếu là cuộc đấu nội bộ của họ.

Tất nhiên cũng có người vô tâm, hoặc là thái độ sao cũng được, chẳng qua là thi giữa kỳ thôi mà, có gì to tát đâu mà rộn cả lên. Chỉ là người có thái độ đó ở thời điểm mà rất nhiều học sinh đã vùi đầu vào học tập này bị nhận rất nhiều ánh mắt kỳ thị.

Không ít học sinh ngay từ thời điểm lên cao trung đã lấy đại học là mục tiêu rồi, toàn bộ những ai vẫn còn nhàn nhã đủng đỉnh vừa học vừa chơi, bọn họ liền vạch rõ giới hạn coi rằng là hai loại người ở hai thế giới khác nhau.

Dương Hạ là một trong số học sinh chăm chỉ kia, chỉ là có lúc hết tiết học Du Hiểu đã vội vàng kéo Trình Nhiên đi chơi, cô không khỏi nghi hoặc. Hôm đó trên xe buýt , bọn họ còn thảo luận về bài vận động viên nhảy dù, Trình Nhiên trả lời đúng, điều ấy cho thấy cậu ấy vẫn chăm chỉ học tập, không hề lơ là như bề ngoài.

Vì sao cậu ấy không giơ tay?

Khi đó thầy vật lý hỏi ai trả lời đúng, những người có đáp án đều hào hứng giơ tay, nhận lấy những lời khích lệ của giáo viên và ánh mắt ngưỡng mộ của bạn học, cậu ấy chỉ cúi đầu viết, như chẳng để ý. Hay là vì tình cờ trả lời đúng một bài, các bài khác không đúng, cho nên giơ tay hay không cũng chẳng sao.

A, a, Dương Hạ nghĩ tới đó thì lắc mạnh đầu, thầm kêu một tiếng, mình lại nghĩ quá nhiều rồi, thành tích Trình Nhiên thế nào đợi mấy ngày tới thi là rõ thôi mà.

Không được, không được, mình phải tập trung trở lại thôi, cứ nghĩ linh tinh thế này thành tích lại xuống như trung khảo mất.

Trình Nhiên đáng ghét, sao cậu không bình thường một chút chứ?

“ Chỉ thi giữa kỳ thôi mà mọi người đã khẩn trương như thế rồi, làm mình bất tri bất giác cũng bị cuốn theo, không biết đến thi cuối năm rồi nên năm ba thế nào, có phải là toàn trường toàn học sinh tay cầm sách đi qua đi lại như cương thi hay không. “ Tới tiết thể dục, ba cô gái chạy hết 750 mét cùng nhau đi bộ, Diêu Bối Bối nói ra cảm ngộ của mình gần đây:

Trong ba người thì Diêu Bối Bối từ khi lên cao trung là thả lỏng nhất, ham ăn ham ngủ, tới nỗi tăng 5 cân, giờ cái mặt chiều hướng tròn tròn rất đáng yêu. Chỉ là cái bầu không khí khẩn trương ấy, lại thêm Liễu Anh và Dương Hạ vào trạng thái học tập rồi, khiến cô không thể không theo, nhưng mà giọng điệu thì vẫn còn nhiều oán trách.

“ Cẩn thận. “ Liễu Anh hét lên, thì ra nam sinh đang chơi bóng rổ bên sân bóng trượt tay, bóng lao thẳng về phía Diêu Bối Bối:

Diêu Bối Bối quay sang một cái thì chỉ kịp thấy quả bóng đen xì bay vèo tới, không kịp né nữa rồi, vừa ré lên một tiếng nhắm tịt mắt lại, thì nghe đánh bộp, quả bóng bị thứ gì đó chặn lại.

Oa, có chàng kỵ sĩ nào vừa xuất hiện cứu thiếp, Diêu Bối Bối mở mắt ra thì thấy kỵ sĩ đó đang ném bóng trả đối phương, theo thói quen hét lên: “ Trình Nhiên, cậu làm tôi giật cả mình đấy.”

Trình Nhiên chặn cầu tê cả tay bị một câu như thế, cực kỳ ngạc nhiên nhìn Diêu Bối Bối.

Liễu Anh bị cảnh đó làm phì cười.

Du Hiểu bực mình: “ Diêu Béo Béo, thần kinh à, không có Trình Nhiên thì cái mặt bạn bị đập bẹp như bánh rồi.”

Diêu Bối Bối vừa rồi chẳng qua là thói quen, cứ thấy Trình Nhiên là cái mồm tự động tuôn ra lời khó nghe, biết mình đuối lý, đỏ mặt lí nhí: “ Tự nhiên nghe cậu ấy đỡ bóng cái bốp, giật mình thật.”

“ Giật mình chết luôn đi, Trình Nhiên, lần sau mày đừng ra tay, tao thấy mặt Diêu Béo Béo còn cứng hơn nham thạch, quả bóng ăn thua gì ...”

Du Hiểu còn chưa nói hết câu thì Diêu Bối Bối đã đấm tới rồi, một đánh một chạy, làm mọi người bật cười.

Dương Hạ mím môi cười, khẽ nói với Trình Nhiên: “ Cám ơn cậu nhé.”

Liễu Anh ngạc nhiên, thầm nghị Dương Hạ từ bao giờ ôn nhu với Trình Nhiên như thế.

“ Có gì đâu. “ Trình Nhiên cũng cười, ngăn Du Hiểu lại cho Diêu Bối Bối hậm hực đá hai cái mới yên chuyện:

Diêu Bối Bối cuối cùng cũng bâng quơ nói một câu cám ơn chẳng biết nhắm vào ai, sau đó năm người bạn đi cùng nhau đề tài tất nhiên chuyển tới việc học tập.

Và sau đó thứ hai đầu tiên của tháng 11 năm 1997, kỳ thi giữa kỳ đã tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận