Trùng Nhiên

Chương 269: Chuyện giờ mới nói! (1)

Trình Nhiên tán thành việc mua nhà, kể cả đó là vành đai hai hay ba cũng không thành vấn đề, khoảng cách đó y chưa thấy xa. Phải biết rằng tới thời của y, Thành Đô đã phát triển tới vành đai năm rồi, sống trong vành đai hai đã là thuộc khu trung tâm, giá cả đắt khiếp người. Ấy còn chưa là gì với Bắc Kinh, mở rộng tới mức có câu nói đùa là, rời Bắc Kinh đã là Hà Nam.

Lúc này giá nhà ở Thành Đô chừng hơn 2000 một mét vuông, còn Bắc Kinh là tầm dưới 3000, cơ bản là giá cả toàn quốc còn ngang ngang nhau, chưa có nơi nào cao vọt lên.

Từ Lan đưa ra loạt lý do tấn công chuyện ở tạm bợ trong nhà xưởng đơn vị, Trình Phi Dương không chống đỡ được, hắn vẫn còn thói quen bao năm ở quân đội đơn vị, nhà có mà ở là được, nói tới mua nhà hắn không thoải mái.

Nghĩ tới giờ giá nhà mới có 2000 tới 3000, Trình Nhiên lại nhớ tới Tạ Càn mua cho Tạ Phi Bạch cả dãy phố, y cũng có kích động muốn mua cả cái phố để báo thù, vì thế nhảy vào: “ Mẹ, chỗ con có tiền, giờ anh Trình Tề ở Thành Đô kinh doanh rất tốt, vẫn chia tiền định kỳ cho con, lấy tiền này mua nhà đi, còn nữa mua cái cửa hiệu ... Sau này mẹ không vào công ty cha mà muốn tự làm kinh doanh, có cửa hiệu của mình tiết kiệm được chi phí. Dù là không kinh doanh thì cũng có thể cho thuê, còn hơn tiền lương cái công tác kia của mẹ.”

“ Công tác của mẹ làm sao hả? “ Sắp phải rời nơi làm việc bao năm, Từ Lan rất nhạy cảm với công tác của mình, tức thì nổi đóa: “ Con lớn được bằng này chính là ăn cá ăn thịt từ chỗ làm của mẹ đấy, có sơn hào hải vị nào mà con chưa được ăn chứ? Cái công tác này của mẹ nuôi con lớn lên đấy, chứ dựa vào cha con thì hai mẹ con mình không biết đang uống gió ở đâu rồi.”

“ Em nói gì vậy, sao anh lại để mẹ con em chết đói. “ Trình Phi Dương cau mày:

“ Con không có ý đó. “ Nhìn mẹ như ăn phải thuốc nổ, Trình Nhiên cẩn thận lùi lại:

Từ Lan lập tức sấn đến: “ Còn nữa, con có bao nhiêu tiền? Mẹ nghe nói rồi, Trình Tề không chỉ tự đóng tiền học, còn mua máy vi tính, mua di động, chắc chắn con có không ít tiền hả? Có bao nhiêu khai ra.”

Về chuyện kiếm được bao tiền, Trình Tề và Trình Nhiên đạt thành ý kiến thống nhất, đó là giấu, nếu không trong nhà mà biết, e là cả gia tộc nhảy vào vụ làm ăn này, anh em bọn họ sẽ mất quyền tự chủ.

Trình Nhiên do dự, nhìn thấy mắt mẹ nheo lại thành khe hẹp rồi, cuống lên: “ Hơn, hơn hai mươi vạn.”

Con số này chắc là đủ rồi, có thể để mẹ mua nhà và cửa hiệu ở Thành Đô, nếu nói nhiều hơn thì nguy hiểm mất.

Trong nhà đột nhiên im phăng phắc.

Hai vợ chồng nhìn Trình Nhiên chằm chằm, Từ Lan há mồm hồi lâu mới nói: “ Tiền đâu, tiền nhiều như thế chắc chắn không phải tiền mặt, có sổ tiết kiệm không, mang ra đây cho mẹ xem.”

Trình Nhiên đành vào phòng, mang sổ tiết kiệm giấu dưới tủ sách ra.

Hai vợ chồng Trình Phi Dương và Từ Lan chụm đầu vào, trông cứ như ăm trộm, nhìn không chớp cuốn sổ, cẩn thận lật từng trang.

“ Hơn hai vạn, nó có hơn hai vạn. “ Từ Lan lẩm bẩm, đột nhiên giọng cao vút lên: “ Cái thằng nhóc này, có phải thèm tiền tới điên rồi không hả?”

“ Cứ tưởng nó nói linh tinh, không ngờ có nhiều tiền như vậy thật ... “ Trình Phi Dương liên tục lắc đầu lẩm bẩm, không tả nổi tâm tình của mình nữa, phải biết rằng năm ngoái hắn còn định bán tuổi nghề lấy 3 vạn, giờ nếu mà con hắn, chưa tới 20 mà số tiền kiếm được hơn cả đời hắn thì chắc là hắn không chịu nổi:

2 vạn là tốt rồi, tuy nhiều, nhưng mà thở phào được.

Từ Lan cầm sổ tiết kiệm đánh vào tay Trình Nhiên phành phạch:

“ Từ miệng của con chưa bao giờ nghe được cái gì hay ho hết, chuyện gì cũng lấy ra đùa được! Hả? Hả? Con muốn mẹ bị bệnh tim à?”

Cứ nói một câu là đánh một cái.

Trình Nhiên trái che phải chắn: “ Tiền trên đó là hai tháng làm mới một lần, bên trong hẳn có tiền rồi, mai mẹ ra ngân hàng in lại quyển mới là biết. Con không rõ là có bao nhiêu, dù sao anh cả trả con bao nhiêu thì trong đó có bấy nhiêu thôi, mẹ tìm anh cả mà hói, con biết gì đâu.”

Được rồi, chuyện tới nước này đành mang anh em ra gánh hộ vậy.

Suốt hai ngày cuối tuần, anh em Trình Nhiên bị Từ Lan xoay cho chóng hết cả mặt, thậm chí cả Trình Tường và Lý Ngọc cũng bị gọi tới đối chất. May mà chuyện này anh em họ sớm dự đoán trước nên thông cung từ lâu, thậm chí để che mắt trong nhà, chuyện dùng hiệu in của thím Hai sản xuất Tam Quốc Sát vẫn tiếp tục.

Từ Lan xuất thân kế toán, nên sau khi đến hiệu thím Hai điều tra liền dễ dàng moi ra được ”thu nhập thật” của bốn anh em. Để hợp thức hóa tiền kiếm được và che mắt thiên hạ, anh em Trình Nhiên vẫn duy trì chuyện in bài ở cửa hàng nhà thím hai. Bởi thế Từ Lan xem sổ sách là tính toán ngay ra thu nhập của ba anh em.

Cả nhà thực sự chấn kinh rồi, tiền nhiều như thế, làm sao cho trẻ con giữ được, sau khi cho mỗi đứa một ít tiền “đuổi ăn mày”, trừ Trình Tề ở Thành Đô ra thì ba đứa còn lại đều bị cha mẹ “quản lý thay”, đợi khi nào lên đại học rồi mới tính.

Sau khi bị mẹ dọa dẫm cảnh cáo nửa ngày, Trình Nhiên hứa hẹn hết lời không tiêu pha bữa bãi mới yên.

Sáng thứ hai, Trình Nhiên được Du Hiểu rủ đi ăn mỳ. Ở dưới con dốc ngoài trường có một cái quán mỳ thịt bò rất nổi tiếng, hai đứa rời nhà từ lúc sương sớm, dù là tháng năm mặt trời lên khá sớm, nhưng một dải Sơn Hải này sáng tối còn lành lạnh, theo như Du Hiểu nói, mỳ phải ăn vào lúc trời lạnh sương mù mới đủ vị.

Thế là khi trời lãng đãng sương thì hai đứa đã ngồi xuống cái ghế dài của quán mỳ, Du Hiểu hết sức thuần thục gọi: “ Ông chủ, hai bát mỳ bò tái, cho nhiều rau thơm với hai chai coca nhé.”

Mỳ rất cay, cứ phải ăn một miếng mỳ uống một ngụm coca mát lạnh mới được. Trình Nhiên tới tụ lạnh tự lấy hai chai coca thủy tinh, đi qua gương lớn treo trong nhà, nhìn thấy bản thân cùng với căn nhà kiểu cũ mấp mô phía sau.

Nhe răng cười với bản thân trong gương, đúng là tuổi trẻ, chứ là trước kia quanh năm ở trong trạng thái bán khỏe mạnh mà ăn uống kiểu này thì đau bụng đi ngoài là cái chắc.

Bây giờ à, ăn uống thả ga, nước lã cũng chẳng ngán.

Lúc này ngoài đường vẫn còn rất ít người, thi thoảng mới có một hai học sinh đi học sớm ngáp ngắn ngáp dài đi ngang qua, trong quán không có ai hết, Du Hiểu nhìn quanh một lượt nói: “ Có chuyện này tao phải nói với mày, hôm đó có nhớ mày bảo tao xử lý thư của Lô Hiểu Lâm không?”

Trình Nhiên ngẩn ra, tự nhiên nó lại nhắc tới chuyện này. Cái thằng khỉ gió trúng mỹ nhân kế của người ta, không chỉ khai không ít thông tin về y còn nhận chuyển hộ thư, chuyện nó gây ra thì tất nhiên nó tự giải quyết rồi, chẳng lẽ còn có vấn đề gì? Bảo sao nó lại mời mình ăn mỳ, Trình Nhiên chuẩn bị kéo Du Hiểu lại đánh: “ Mày đừng bảo với tao là mày chưa trả nhé?”

“ Không, không, không, sao có thể thế được. “ Du Hiểu đưa tay che chắn: “ Tao chuẩn bị đi trả, kết quả bị Dương Hạ lấy mất.”

“ Dương Hạ? “ Trình Nhiên hết hồn, sao bỗng dung lại có Dương Hạ dính vào chuyện này chứ, mặc dù y thích nghe Dương Hạ giáo huấn, nhưng đó là lúc cô nàng lảm nhảm chung chung cơ. Chứ để có chuyện không hay lọt vào mắt Dương Hạ không đùa được đâu, lo lắng : “ Thế là sao?”

“ Mày nghĩ vì sao gần đây đám Lô Hiểu Lâm không tới nữa, chính là nhờ Dương Hạ đấy. Nghe nói cô ấy còn trả thư của Lô Hiểu Lâm ngay trước mặt mọi người, mày không biết chứ, khi đó người chứng kiến kể lại đặc sắc lắm, cái gì mà nữ vương gặp nữ vương. Theo như tin truyền về thì Lô Hiểu Lâm cũng kiêu ngạo lắm, mỗi lần sinh nhật thu quà tới mỏi tay. Người theo đuổi vô số, cũng có mấy bạn trai, nhưng mà chưa từng có tin đồn không hay nào, dù chia tay rồi đám bạn trai cũ vẫn bênh vực cô ấy, lợi hại không ...” Du Hiểu lúc đầu còn cẩn thận nhìn sắc mặt Trình Nhiên, sau càng nói càng hăng: “ Mày nghĩ kỹ thì sẽ hiểu thôi, cô gái tự tin như Lô Hiểu Lâm, mày né tránh với từ chối làm gì có tí sức sát thương nào, với cô ấy mà nói, mày từ chối là vì chưa hiểu cô ấy, còn cô ấy có tự tin khiến mày thay đổi. Lòng tin mù quáng và cố chấp đó rất đáng sợ, nếu cô ấy kiên trì, e là mày cũng tới lúc ngại không từ chối đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận