Trùng Nhiên

Chương 560: Không phải tên đó thì là ai?

Thế là Trình Nhiên muôn vàn bất đắc dĩ bị Cao Thiều Ninh kéo tới nhà hát lớn.

Nhà hát lớn thật ra chỉ là cách gọi quen miệng của người dân bản địa thôi, trước kia nó có tên là Nhà hát Cẩm Thành, về sau đổi thành Cung văn hóa Cẩm Thành. Là kiến trúc minh tinh nổi tiếng toàn quốc, là cột mốc văn hóa của Thành Đô, quanh năm náo nhiệt, đón tiếp không biết bao nhiêu đội ngũ biểu diễn và nghệ sĩ nổi tiếng.

Cứ tưởng là trong nhà sẽ có vài người lớn đi cùng, thực tế là chỉ có hai anh em, bao sao mà ai cũng nhiệt tình bảo y đi xem thế, hóa ra là bị con bé này lôi kéo tới phiền rồi, giờ có ma thế mạng nên trốn hết.

Trình Nhiên nhìn cái vé giấy mang không khí thời đại này, đưa lên mũi ngửi có mùi mực thoang thoảng, sờ vào ram ráp, giống như phiếu lương thực thập niên 80, in ấn đơn giản chính quy "Sảnh B, khu A, hàng 12 ghế số 3"

“ Người biểu diễn bình thường không có vé đâu, cái vé này của em là em nhờ người bạn rất thân mới có được đấy, không dễ. “ Suốt quãng đường đi, Cao Thiều Ninh thấy mặt Trình Nhiên bí xị thì hết sức đề cao buổi biểu diễn này, còn ôm tay y rất chặt, cứ như sợ y trốn mất vậy:

Trình Nhiên càng thêm khẳng định mình là ma thế mạng của cà nhà.

Cung văn hóa cứ tới cuối tuần là có biểu diễn ca vũ kịch hoặc âm nhạc, gọi là nâng cao thẩm mỹ âm nhạc của người dân, thi thoảng còn có đoàn quốc tế tới, khi đó giá vé cao hơn.

Lần này Cao Thiều Ninh tham gia biểu diễn vở kịch dân tộc Xuân Minh do báo tài chính Thành Đô tổ chức, có mấy đoàn thể tham gia, đám Cao Thiều Ninh chỉ là một trong số đó, danh nghĩa là đoàn nghệ thuật thanh thiếu niên tham gia.

Cao Thiều Ninh điều kiện không tệ, cha cô muốn con gái có khí chất nên từ nhỏ cho cô đi học múa ở ca vũ đoàn, giáo viên là vị Thái Sơn trong hiệp hội múa của tỉnh, dẫn dắt nhiều đội ngũ tố chất cao, nên mà đám Cao Thiều Ninh có rất nhiều cơ hội biểu diễn, trong nhà vì thế bị cô làm phiền cũng nhiều.

Công bằng mà nói, vũ đạo của Cao Thiều Ninh không tệ, được vài giải thưởng, thế nên tuy thành tích học tập tầm tầm thôi, song không cần lo lắng cho tương lai.

Buổi biểu diễn bắt đầu vào lúc 4 giờ, muộn nhất 3 giờ người tham gia biểu diễn phải tới, cần phải hóa trang và phục trang.

Ở cổng, Cao Thiều Ninh lấy thẻ biểu diễn ra, còn Trình Nhiên thì dùng vé đi vào.

Đi trong đại sảnh cung văn hóa sử dụng lượng lớn nguyên tố kiến trúc hiện đại, Cao Thiều Ninh vẫn tích cực nâng cao hứng thú cho Trình Nhiên: “ Nơi này được công nhận là một trong số nhà hát tốt nhất trong nước, đèn treo pha lê kia của Australia, các thiết bị âm thanh nhập khẩu từ Mỹ và Anh, xem biểu diễn ở đây là trải nghiệm không quên đó ... Anh, cười lên đi chứ, anh được xem biểu diễn miễn phí đó, hơn nữa còn có em gái anh trên sân khấu, tự hào quá còn gì.”

“ Tự hào, tự hào. “ Trình Nhiên tất nhiên chẳng lạ gì nơi này, y từng tới xem đoàn ba lê Thượng Hải diễn, buổi biểu diễn chưa từng có. Từng xem đoàn ca vũ phương đông, đoàn kịch trung ương biểu diễn, từng xem giao hưởng nước ngoài:

Có một điểm phải công nhận, cô em họ của y được biểu diễn ở đây tức là có khả năng đấy.

“ Hay là em dẫn anh tới hậu trường xem nhé, cơ hội này không phải dễ có. “ Cao Thiều Ninh cười gian háy mắt: “ Em nói anh là anh trai em, sẽ không sao cả ... Nhưng mà anh đừng mong thấy gì đó, có phòng thay quần áo riêng.”

Trình Nhiên bật cười, con bé này không ngờ đoán được suy nghĩ vừa thoáng qua đầu mình? Xem ra cũng không phải loại hiền lành ngoan ngoãn gì.

Cơ mà hợp khẩu vị của y.

Dù sao tới giờ biểu diễn còn lâu, vả lại đây là cung văn hóa nổi tiếng mà, được vào hậu trường là trải nghiệm nên có, sau khi kiến thiết tâm lý, hai anh em liền đi vào hậu trường.

Cửa vào hậu trường đặt cả một đống rương sắt, bên trong đều là phục trang, người qua lại rất đông, đa số là diễn viên, khỏi phải nói tuấn nam mỹ nữ nhiều tới làm người ta thấy mắt không đủ dùng. Cao Thiều Ninh kể lần này sẽ đóng vai thôn nữ Miêu trại, vừa dứt lời thì có hai cô gái mặt phục trang người Miêu màu sắc sặc sỡ với cái mũ cầu kỳ chào Cao Thiều Ninh.

Cao Thiều Ninh ôm tay Trình Nhiên thân thiết giới thiệu: “ Đây là anh họ mình Trình Nhiên, học sinh Thập Trung, xếp thứ hai toàn khối đấy nhé.”

Trình Nhiên muốn gõ đầu Cao Thiều Ninh, con bé này kéo mình đi xem để khoe đấy à? với lại đứng thứ 2, nghe hay lắm chắc?

Hai bên chào hỏi qua lại, mấy cô gái nói chuyện hóa trang biểu diễn, sau đó vẫy vẫy tay: “ Thoải mái tham quan nhé ... Anh họ.”

Sau đó nhìn nhau cười khúc khích, hiển nhiên có phần nghi ngờ thân phận anh họ này.

Cao Thiều Ninh xem ra có vẻ được lòng người lắm, đi tới đâu cũng có người chào hỏi, mỗi lần như thế lại có người gọi Trình Nhiên là anh họ cười ám muội, còn chuyện y là học sinh ưu tú của Thập Trung thì tán thưởng, chứ không mấy hâm mộ, nữ sinh học vũ đạo, vốn tự tin hơn người.

“ Đoàn của bọn em vui không, mọi người đều tốt lắm. Hì hì, rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, đặc biệt múa chính của bọn em, là đại mỹ nữ đấy, nhiều người gặp chị ấy nói chuyện không lưu loát nữa. Chị ấy là truyền kỳ, anh cẩn thận nha, không vừa đâu, có người theo đuổi chị ấy rất dai, tới tận nhà hát, muốn chị ấy nhận lời đi chơi, nếu không sẽ không cho đi, bị chị ấy cầm cái trống cơm trong tay đập vỡ đầu luôn. Á đúng rồi, chị ấy học Thập Trung thì phải, nói không chừng hai người quen ... “ Cao Thiều Ninh kéo một nam diễn viên múa đi ngang qua, hỏi : “ Chị Tần Thiên học Thập Trung nhỉ?”

Cô bé này đúng là bộp chộp, nam diễn viên đó mặc áo ba lỗ, bị kéo áo tuột sang bên, lộ ra cơ ngực, vội kéo lên, không giận mà còn cười: “ Thiều Ninh, em sàm sỡ anh đấy à? “

“ Ai thèm, trả lời mau.”

“ Ừ, Tần Thiên học Thập Trung, cô ấy ở bên kia kìa.”

Trình Nhiên nhìn theo tay nam diễn viên đó chỉ, thấy cô gái mặc váy cánh sen, hông thắt lụa, váy ngáy chập chờn mép gối, khoe trọn vẹn cặp chân dài muốt tầm mắt.

Tần Thiên đang trò chuyện với người bên cạnh, đột nhiên có linh cảm quay sang.

Hai ánh mắt tức thì chạm nhau.

Ông chủ và cô nhân viên cứ thế nhìn nhau mấy giây.

Tần Thiên gần đây rất phiền muộn, Tương Chu cấp cho cô một khoản tiền, vừa là phần thưởng cho việc cô lôi kéo được bệnh viện quảng cáo cùng đề xuất kế hoạch quảng cáo cho Thiên hành đạo quán, được 6000.

Bây giờ tư duy của cô chuyển biến rồi, đã hiểu không phải Trình Nhiên ban ơn cho cô, mà là cô dùng khả năng của mình để kiếm tiền.

Từ cô công chúa được nuông chiều trong nhà, trải qua biến cố gia đình, được Trình Nhiên "khích lệ", cô kiên cường khẳng định đứng lên rồi khẳng định giá trị của mình, rồi cuộc sống gợi mở cho cô con đường mới, giúp cô ngày một tự tin.

Cơ mà tinh lực của một người rốt cuộc cũng có hạn, vũ đạo mà cô đam mê, học tập là trách nhiệm, nhưng đồng thời công việc ở Thiên hành đạo quán khiến cô hứng thú, cô không biết lựa chọn bên nào.

Thật may kỳ nghỉ hè tới, giúp cô có thêm thời gian.

Nhưng vẫn còn chuyện nữa.

Trình Nhiên ...

Chàng trai xuất hiện vào lúc cô mềm yếu tuyệt vọng nhất, dùng lời lẽ cay nghiệt thậm chí ác độc khơi lên đấu chí của cô, đưa cô tới Thiên hành đạo quán làm việc để cô có chỗ tạm lánh sóng gió, rồi nhà máy của cha cô được Phục Long đầu tư, cô được thưởng khoản tiền lớn ... Cô nhận ra, Trình Nhiên không có bất kỳ ý đồ gì sau hành động ấy.

Chỉ là.

Cậu ấy không giống như ông chủ khác thưởng cho cô trước mặt, để cổ vũ lung lạc cấp dưới, mà nhờ người khác, bản thân tránh đi ... Điều này chứng minh sự khác thường của cậu ấy.

Còn cô, cô nghĩ mình sẽ bình tĩnh, nam sinh thích cô còn ít sao, đâu có gì đáng nói.

Nhưng sự thực là lòng cô loạn rồi.

Viên Tuệ vừa là bạn thân nhất vừa là thành viên trong đội vũ đạo, thế nên phát hiện Tần Thiên gần đây hay thất thần, trêu: “ Này hoài xuân à, gần đây nghĩ gì thế, hôm nay biểu diễn đừng có thất thần đấy.”

Tần Thiên ngập ngùng, cuối cùng vẫn nói ra với người bạn thân, chuyện này không nói ra, cô không chịu nổi: “ Mình thấy ...”

“ Ừ ... “ Viên Tuệ đợi mãi không thấy Tần Thiên nói tiếp dậm chân: “ Ài, đừng làm người ta sốt ruột, sao nữa?”

“ Trình Nhiên thích mình.”

Khi Tần Thiên vừa nói xong, chợt có cảm giác là lạ, cô quay sang một cái.

Tức thì thấy bóng dáng thân thuộc xuất hiện bên cạnh Cao Thiều Ninh.

Không phải tên đó thì là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận