Trùng Nhiên

Chương 156: Thi gan. (1)

Trong phòng âm nhạc của Nhất Trung.

Một đoạn nhạc trúc trắc kết thúc, một đám học sinh chừng năm sáu đứa kéo tới, nhao nhao hỏi.

“ Cô Tần, có phải bọn em chơi nhạc không hay không?”

“ Này tay trống, cậu lạc nhịp đấy, đừng nói chân bọn này chứ.”

“ Vớ vẩn, tiết tấu đàn mới luôn chậm hơn nửa nhịp mà còn dám nói người ta à?”

“ Không sao, không sao, các em luyện tập thêm là được mà, quan trọng nhất là cọ xát để nắm được thói quen tiết tấu của nhau.” Tần Tây Trăn trấn an tâm tình ban nhạc 57 độ mà mình tổ chức. Cô ngồi lại trong góc, cụ thể mà nói thì không phải chơi không hay, với đôi tai mẫn cảm của cô, không khác gì lấy thanh sắt cào tường, không lúc nào là không bị dày vò:

Nhưng cô phải kiên nhẫn dẫn dắt, cổ vũ, còn phải dốc hết sức dạy dỗ đám học sinh này, giống như những giáo viên của cô năm xưa đã làm, để những học sinh này cảm thụ được sự mỹ hảo của âm nhạc. Có lẽ họ sẽ không đi trên con đường này, nhưng ít nhất trong cuộc đời về sau, bọn họ sẽ có đôi tai phát hiện ra những âm thanh mỹ lệ của cuộc sống.

Cô hi vọng, đôi tai đó là do cô cấp cho họ.

Trong đầu Tần Tây Trăn thoáng qua âm thanh tựa gió, tựa núi, tựa hương hoa thiên nhiên, nghĩ một lúc cô bảo ban nhạc tiếp tục luyện tập, mình đi tìm Đàm Khánh Xuyên.

“ Thầy Đàm, tháng sau là dạ tiệc văn nghệ của trường, phía ban nhạc quá bận bịu, tôi muốn tìm thầy xin một người.”

Đàm Khánh Xuyên đôi chút bất ngờ, đây là chuyện nhỏ thôi mà đâu cần hỏi ông, với sức hút của cô giáo Tiểu Tần trong trường, lên tiếng một cái không biết bao nhiêu nam sinh thậm chí cả nữ sinh tích cực xung phong, cười: “ Cô Tiểu Tần, xem cô nói kìa, cô muốn ai giúp cứ trực tiếp điểm danh cũng được mà, để tôi chọn cho cô vài nam sinh khỏe mạnh nhé ... Hay tôi cũng được, tôi trông thế này chứ, khỏe hơn cả thanh niên đây ...”

“ Tôi sao dám nhờ thầy. “ Tần Tây Trăn cười khúc khích: “ Không phải cần người giúp khuân vác, mà em học sinh đó có thiên phú ở mặt âm nhạc ... “

Đàm Khánh Xuyên bất ngờ: “ Ai được cô Tiểu Tần nhìn trúng thì chắc chắn không tệ rồi, cô cứ nói tên đi, tôi sẽ phái cho cô.”

Kết quả là buổi chiều học thể dục, Đàm Khánh Xuyên tới lớp điểm danh: “ Trình Nhiên, ban nhạc của cô giáo Tần cần người, cô giáo Tần muốn em tới giúp, em xem cô ấy có sai bảo gì thì cứ thế mà làm .”

Cả lớp dỏng tai lên.

Tần Tây Trăn được công nhận là nữ thần của Nhất Trung, một giáo viên cấp nữ thần chỉ đạo thành lập ban nhạc, lập tức ban nhạc đó cũng thành đề tài thảo luận của cả trường, ai cũng trông đợi tới ngày xem ban nhạc đó biểu diễn.

Bây giờ cô giáo Tần điểm danh gọi Trình Nhiên, chắc không phải tới làm cu li đâu nhỉ.

Có tin đồn Trình Nhiên thời sơ trung hát hay lắm, chẳng lẽ cô ấy muốn gọi vào ban nhạc. Thằng khốn may mắn đó, mày có Dương Hạ rồi, phải chung tình chứ, cô giáo Tần là của bọn này.

Thế là vô số ánh mắt khiến người ta rợn sống lưng chiếu vào Trình Nhiên.

Thằng khốn!

Trình Nhiên nghĩ tới quan hệ không tự nhiên giữa hai người, có chút đau đầu. Có điều cũng muốn đi xem xem hồ lô của Tần Tây Trăn bán thuốc gì, muốn mình hát à, đùa, cô muốn tôi hát thì tôi phải hát sao? Mình không đồng ý, cô ấy làm gì được mình.

Đàm Khánh Xuyên kéo Trình Nhiên lại gần mình nói nhỏ: “ Chỗ cô giáo Tần, đối phó qua loa lừa nữ sinh là được rồi, đừng đặt tâm tư vào đó.” Ông cũng không ngờ người Tần Tây Trăn muốn là Trình Nhiên, ông sợ ảnh hưởng tới chuyện học tập của Trình Nhiên, nhưng lỡ đồng ý trước rồi, biết làm sao?

“ Vâng em hiểu. “ Trình Nhiên lèn giơ ngón cái lên, y cũng đang có ý đó:

Lúc này ai không có tiết mục cần luyện tập thì đều đi tập thể dục rồi, con đường tới khu B rất yên tĩnh, đối lập một cách rõ ràng là ở một bên, nơi có hành lang, phòng trống, đều thành chỗ luyện tập của nữ sinh.

Có lớp biểu diễn múa tập thể, chọn một bãi cỏ tập luyện, bên cạnh đặt một cái máy cát xét, mười mấy nam nữ sinh xếp thành hai hàng tạo dáng rất thú vị.

Ở thao trường bên phải có một đám đông, hình như là nguyên một lớp, cổ rướn cao đang luyện thanh "là la la lá la à", thì ra là chuẩn bị đại hợp xướng.

Còn có học sinh mặc trang phục giả cổ làm bằng giấy trông rất bắt mắt, chắc là tiểu phẩm gì đó rồi.

Lên năm thứ ba sẽ thủ tiêu toàn bộ những hoàn động này, khi đó ngày tháng sẽ chỉ còn học tập và giải bài tập liên miên, vì thế mọi người đều rất quý trọng tích cực.

“ Í, thằng Trình Nhiên kìa tụi bay.”

Có người nhận ra Trình Nhiên gọi một tiếng, lập tức không ít ánh mắt chiếu vào.

“ A, Trình Nhiên đó hả, nghe tên mãi mà giờ mới thấy người thật, chính là cái thằng chen ngang vào giữa Dương Hạ với Tống Thời Thu đấy sao?”

“ Chuyện đó chưa chắc, Tống Thời Thu đẹp trai hơn mà.”

Thế là Trình Nhiên đi qua đống ánh mắt nhìn giấu trúc như thế.

Còn chưa tới phòng âm nhạc đã nghe thấy tiếng luyện tập từ bên trong truyền.

Chát xình bùm cheng.

Có một tích tắc, Trình Nhiên muốn quay đầu bỏ đi, cái âm thanh quái gì vậy hả trời?

Cuối cùng Trình Nhiên vẫn đi vào. Đó là một phòng học bình thường, nhưng có rất ít bàn ghế, ở giữa phòng nơi đa số bàn ghế được dọn đi, một nam sinh cao gầy đang hát, giọng thì cũng không tệ, cơ mà chẳng khớp nhạc gì hết. Bên cạnh hai người chơi ghita chính phụ, giống như đang chiến đấu với nhau, tranh nhau cướp nhịp, làm Trình Nhiên cảm giác đang nghe giàn âm thanh nổi, âm thanh cứ chạy từ trái qua phải, lại từ phải qua trái. Nữ sinh khá ưa nhìn ôm ghita bass lại cứ nhè khoảng trống chen vào, không tìm được tiết tấu bản thân. Còn tay trống, là học sinh hơi béo, đeo kính, rất có khí chất của dân trí thức, chỉ là hắn dùng tinh thần nghiên cứu khoa học nhầm nơi, đang gõ trống như lên cơn, chả quan tâm tới ai.

Cả ban nhạc như đám quân ô hợp, đang bị kỵ binh của Thành Cát Tư Hãn truy sát khắp nơi.

Trình Nhiên nhìn thấy bóng lưng của Tần Tây Trăn, mái tóc đen buông sau người, bóng dáng đó nên xuất hiện ở thời tiết đầu đông lạnh mà không thiếu ánh nắng như thế này, phối thêm tiếng nhạc trong veo chậm rãi mới đúng.

Đáng tiếc, cái ban nhạc kia hành hạ người ta.

“ Cô giáo Tần, cô tìm em có việc gì?”

Tần Tây Trăn vẫn xoay lưng lại với y, Trình Nhiên còn cho rằng cô không nghe thấy tiếng mình.

Đợi ban nhạc biểu diễn xong, Tần Tây Trăn mới quay lại: “ Em tới rồi đấy à?”

Tới lâu rồi ấy chứ.

“ Chuyện là thế này, trường học chuẩn bị dạ tiệc văn nghệ, em biết rồi nhỉ, cô tổ chức một ban nhạc.”

“ Ồ, âm nhạc. “ Trình Nhiên đã chuẩn bị trước câu trả lời, nói trước đâu: “ Cái này thì em không biết gì đâu.”

Tần Tây Trăn quay hẳn người lại, mày hơi nhướng lên nhìn y không chớp.

Trình Nhiên lặp lại lần nữa: “ Em không biết gì cả đâu, em không hiểu âm nhạc.”

Ánh mắt Tần Tây Trăn dần trở nên sắc bén, làm Trình Nhiên có một cảm thấy cơn lạnh thấu xương chạy dọc sống lưng, cô tựa cười tựa không nói: “ Ồ, ra là thế à, được thôi, em không hiểu âm nhạc thì phục vụ cho ban nhạc, đảm bảo buổi biểu diễn thành công, được chứ? Ừm, tôi quên cái cốc ở văn phòng rồi, em đi lấy giúp tôi đi, cái cốc màu hồng phấn ấy, đừng nhầm nhé.”

Nói xong quay người đi, vỗ tay ba tiếng: “ Nào các em, vừa rồi chúng ta có năm vấn đề, thứ nhất là ...”

Biết ngay mà, làm gì có thứ gì hay ho ở chỗ cô giáo trẻ con này chứ, không chấp.

Nhịn, nhịn, nhịn.

Trình Nhiên vừa tụng kinh trong đầu vừa đi lấy cốc.

Đợi Trình Nhiên mang cốc nước từ phòng Tần Tây Trăn về, cô chẳng quay đầu lại, chỉ cái bàn bên cạnh: “ Em đặt ở đó đi.”

Ban nhạc lại biểu diễn một lần nữa, không biết lúc nãy Tần Tây Trăn chỉ bảo họ điều gì, nhưng rõ ràng là vô ích, cái ban nhạc này vẫn mỗi người một phách, không ăn nhập gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận