Trùng Nhiên

Chương 280: Phiền não của thiếu niên. (2)

Đường Đồng Thuận nằm rìa Sơn Hải, đường chia hai chiều một chiều ra khỏi thành phố, một chiều quay về, bọn họ ngồi ở phía chiều đi, nên chẳng có mấy xe, cây trồng rậm rạp, thi thoảng mới có quán ăn tranh thủ khoảng trống bên đường, côn trùng kêu ra rả ở không gian vắng làm không khí thêm cô tịch.

Trình Nhiên nghe Du Hiểu hỏi rồi, nhưng một lúc mới trả lời, giống thực tế là y đang trì hoãn: “ Ừ ... Vẫn còn thời gian mà.”

Du Hiểu cũng hiểu tâm trạng ấy, hắn lắm mồm là vậy mà không nói ra:” Mày có biết nhà tao thế nào không? “

“ Chi tiết điều động nhân sự tao không rõ, nhưng với công tác mà cha mày đang đảm nhiệm, khả năng cao là sẽ đi ... Tới Thành Đô sẽ có nhà phúc lợi, nhà mày sẽ được chia nhà, đại khái là vậy. Mày có thể ở lại đây học mà, Nhất Trung có nội trú ...”

“ Mày đi rồi tao cũng đi thì hơn, chuyển sang trường tư học, dù sao ở Thành Đô dù sao thì ở đó thiếu gì trường tốt.”

Ba người vừa ăn vừa uống, bàn bạc kế hoạch tương lai, chỉ là không khí không được tốt. Thành phố nhỏ này, con đường nhỏ này, mọi thứ không ngờ lại làm người ta lưu luyến như thế.

Tạ Phi Bạch đang nâng cốc bia lên mời thì khựng người lại, Trình Nhiên và Du Hiểu quay đầu nhìn. Chỉ thấy mấy đôi nam nữ đi tới, trong đó có một nữ sinh cao ráo mặc áo hai dây bó sát người màu đen, ngực đẩy áo lên cao bắt mắt, còn khoe mảng ra ngực nõn nà, dưới mặc váy zip đen loại rất ngắn, đùn thon nuột nà. Cả hai nhận ra cô gái này trước kia học sơ trung Nhất Trung, tên là Thẩm Mộng, chỉ là cô nữ sinh chất phác trước kia giờ trông xinh đẹp hơn, dạn dĩ hơn, không ngại khoe ra đường nét nổi bật bản thân.

Bên cạnh Thẩm Mộng là nam sinh tóc rẽ ngôi cao ráo điển trai, sơ mi xám, quần phăng đen, giày nâu, có chút vẻ ngông nghênh của dân giang hồ rất thu hút nữ sinh, hai người tay trong tay vai kề vai, hết sức thân mật.

Quán chẳng có mấy người, ba người bọn họ ngồi sát vỉa hè, Thẩm Mộng cũng nhìn thấy ngay Tạ Phi Bạch, không khí có chút xấu hổ, lần đó Trình Nhiên và Du Hiểu ở sau tấm ván ngăn cách, thấy màn nóng bỏng giữa Tạ Phi Bạch và Thẩm Mộng, sau đó bị bạn trai đương nhiệm của Thẩm Mộng bắt gặp.

Rồi Tạ Phi Bạch bạc tình vứt bỏ người ta, lúc ấy thằng này rất đáng chết.

Tạ Phi Bạch nhìn cô, cô nhìn lại Tạ Phi Bạch.

Chỉ thoáng chốc mắt Thẩm Mộng đã đỏ hoe, đám bạn bè ở bên đổ dồn ánh mắt vào ba người.

Có điều chi trong thời gian rất ngắn Thẩm Mộng đã bình thường trở lại, kéo tay bạn trai, cố tình áp hẳn ngực vào tay hắn nói cười vui vẻ kiếm chỗ ngồi xuống. Trình Nhiên không nhận ra đám người này, nhưng mà đối phương thì có vẻ không lạ gì Tạ Phi Bạch, thi thoảng lại liếc qua với ánh mắt bất thiện.

Tạ Phi Bạch mặt cúi gằm, thời gian đó hắn và cha hắn xung đột liên miên, bản thân ở trạng thái không bình thường, đối với Thẩm Mộng chỉ muốn chơi đùa giải khuây thôi. Về sau thay đổi nhìn lại bản thân kỳ thực rất hối hận về việc làm đó, chỉ là sau khi tốt nghiệp không gặp lại Thẩm Mộng nữa.

Nghe nói Thẩm Mộng thi vào cao trung Thanh Hải, cách Nhất Trung nửa thành phố, ở gần bên hồ.

Có lần cả ba đi ăn với nhau, Du Hiểu kể chuyện bạn cũ mà hắn nghe được, nhắc tới Thẩm Mộng, Tạ Phi Bạch còn mạnh miệng :" Ngực lép bỏ mẹ, nếu chẳng phải cô ấy là cán bộ học tập thì tao chả tán làm gì ... Cơ mà, sờ đúng là không tệ."

Nhưng về sau Du Hiểu tiết lộ với Trình Nhiên, nhìn thấy Tạ Phi Bạch mấy lần ở đứng đường Tân Hà, nhìn về phía nhà Thẩm Mộng.

Bên này càng ăn uống càng trầm mặc, bên kia thì cười nói rộn ràng, nhất là tiếng cười của Thẩm Mộng, Tạ Phi Bạch mỗi lần liếc sang, đều thấy Thẩm Mông nép vào người nam sinh kia như con chim nhỏ, còn ôn nhu gói thịt nướng đưa tận miệng hắn.

Rốt cuộc hắn không chịu nổi, làu bàu một câu "ăn cứt ấy mà ăn", kệ hai người Trình Nhiên, Du Hiểu cứ vậy đứng dậy thanh toán tiền, cả ba cùng đi.

Đi qua chỗ Thẩm Mộng, Tạ Phi Bạch đứng lại nhìn Thẩm Mộng thật sâu rồi đi.

Thẩm Mộng trước đó cùng bạn bè nói cười như vui vẻ lắm, Tạ Phi Bạch đi rồi, ánh mắt trở nên thất thần.

Chỗ này đường vắng không tiện bắt xe, ba người xếp hàng ngang nghênh ngang đi bộ giữa đường, ánh điện đường mờ ảo tôn lên vẻ mông lung của cảnh đêm hè.

Du Hiểu bóng gió Tạ Phi Bạch: “ Không ngờ lại trùng hợp như thế, đúng lúc mày sắp đi luôn, mày có nghĩ tới đây có thể là lần cuối cùng bọn mày gặp nhau không?”

Tạ Phi Bạch đút tay túi sau, điệu bộ nghênh ngang bất cần: | Ý mày đang hỏi tao có hối hận không chứ gì, tao là ai? Xưa nay chỉ có đứa con gái mà tao không muốn tán, chưa có đứa con gái nào mà tao không tán được. Có điều giờ ngực không lép nữa rồi, theo như tao đo bằng mắt, ít nhất phải từ cỡ C lên cỡ A, giờ sờ sướng phải biết lại để thằng khác hưởng. Mẹ, sao số tao đen thế nhỉ?”

Du Hiểu rất thích đề tài này: “ Nữ sinh bây giờ thích độn lắm, có khi bên trong toàn mút.”

Tạ Phi Bạch nhổ nước bọt: “ Nghe là biết mày chẳng có tí kinh nghiệm nào rồi, tao dám đảm bảo cô ấy mặc áo lót chỉ có một lớp vải, không độn, độn vào một hình dáng khác, hai là lúc đi không có độ nảy ... Thôi, bỏ đi, bỏ đi, chẳng qua là đứa con gái thôi ... Ê Trình Nhiên ánh mắt mày có vấn đề, muốn nói gì thì nói huỵch toẹt ra đi. Kiểu nhìn của mày làm tao chướng mắt lắm đấy.”

Trình Nhiên lờ hắn đi, lừa người khác thì dễ chứ lừa bản thân sao được.

Đi được quảng khá xa, tới một cái ngã tư, xe cộ đông đúc hơn, Tạ Phi Bạch mới bắt taxi hẹn Trình Nhiên và Du Hiểu tới Thành Đô gặp lại, thế nhưng hắn không về mà bảo taxi đi một vòng, tới bên kia đường quán thịt nướng. Vừa vặn trong quán Thẩm Mộng cũng tạm biệt đám bạn kia rời đi, nam sinh đó đi theo, hai người đi hết đường Tân Hà, cuối cùng tạm biệt nhau trước nhà Thẩm Mộng.

Lúc đó Tạ Phi Bạch đứng sau cây ngô đồng rậm rạp nhìn đôi nam nữ đó ôm nhau tạm biệt.

Ngày chia tay không có pháo hoa, chỉ có nỗi buồn không tên của thiếu niên.

Đầu tháng sáu tiễn Tạ Phi Bạch đi, thời gian tiếp tục trôi, gần tới cuối năm học, bầu không khí nhìn chung khá thoải mái, có điều sự thoải mái này chỉ là tương đối, chuyện hết tiết học không ra chơi mà ngồi lại thảo luận bài vở với nhau nhiều hơn.

Những học sinh có tư cách tranh đoạt top 10 ở các lớp tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cuộc chiến tranh đoạt vị trí trên bảng xếp hạng sắp diễn ra, có giáo viên nóng lòng đợi thành tích chỉnh thể cả năm, có học sinh được gọi tới văn phòng trò chuyện cổ vũ gửi gằm kỳ vọng, có người mào dao xoèn xoẹt chờ ngày phục hận ....

Càng có nhiều học sinh thành tích tầm trung hài lòng với vị trí của mình vô tư bàn tán thảo luận hôm qua chơi Final Fantasy tới chương mấy, hoặc là mùa hè này sẽ có phim bom tấn nào của Hollywood. Nữ sinh thì chia sẻ nhau hình ảnh tài tử Nhật, thi thoảng bày ra vẻ mặt si mê. Bọn họ hoặc là học lệch, một số môn điểm rất cao, nhưng các môn khác tệ hại không có hi vọng tranh chấp thứ hạng. Hoặc là đã cố gắng rồi, nhưng phát hiện đám quái vật top đầu cứ như là tường làm bằng bê tông cốt thép, không cách nào chen vào được, tự biết mình không thể tham dự cuộc chiến thượng tầng, nên tùy duyên.

Khói súng vô hình đang từ từ tích lũy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận