Trùng Nhiên

Chương 303: Lưu giữ lại tháng năm đẹp nhất. (3)

Trình Nhiên an ủi đám bạn, cha mẹ họ đa phần đều có cổ phần ở Phục Long, đợi nhà mới ở Thành Đô xây xong, ai nấy cũng có nhà rồi, khi đó chuyển lên Thành Đô, mọi người lại tụ tập một chỗ.

Nghe thế không khí mới hào hứng lên, nói cho cùng thì tuổi ấy chỉ quyến bạn bè chơi với nhau thôi, chứ cái thành phố nhỏ này à, nhiều người sớm thấy phát chán rồi ấy chứ.

Ăn cơm xong gần 8 giờ, mọi người chuyển chiến trường tới quán Karaoke.

Hôm nay đặt phòng bao lớn, Diêu Bối Bối chịu trách nhiệm tổ chức, đồ uống hoa quả gọi thoải mái, dù sao Trình Nhiên mời khách mà, cô không thấy mình cần tiết kiệm hộ công tử nhà tổng giám đốc.

Không khí lên rất nhanh, Diêu Bối Bối hát bài "Quảng đào chi luyến", vừa xong một cái thì Liễu Anh giành micro hát "Thiên thiên khuyết ca", Du Hiểu giả giọng opera hát một bài "Chân tâm anh hùng".

Chàng trai to xác Tạ Đông rất tâm lý chọn bài "Tiễn bạn lên đường" của Ngô Kỳ Long, tất cả cùng đồng ca, Du Hiểu vừa hát vừa uống rượu, không biết có phải uống quá gấp không mà sặc chảy nước mắt.

Diêu Bối Bối hôm nay uống kha khá, cái má bầu bầu đỏ au hết sức đáng yêu, chỉ là đang hát thì dừng lại, cầm micro hét lên:

“ Trình Nhiên, cậu thật đáng ghét, đi rồi vẫn đáng ghét như vậy, sau này mọi người cùng nhau tan học, không có cậu, mình kiếm ai để mà mắng đây? “ Nói tới đó nước mắt Diêu Bối Bối ứa ra.

Thế là không khí xìu xuống rất nhanh, trước kia lúc nào cũng đông đủ không để ý, giờ Trình Nhiên sắp đi rồi mới nhận ra, từ bé đến lớn Trình Nhiên đều là trung tâm mọi đề tài trong khu tập thể. Trước kia nghịch ngợm thành tích không ra sao, Trình Nhiên chính là gương phản diện, rồi sau đó lại "thầm yêu" Dương Hạ làm ra không biết bao nhiêu trò cười, mấy chuyện đó đủ bọn họ kể cả đời không chán.

Rồi sau nữa đột nhiên thay đổi, không chỉ thi vào Nhất Trung, càng làm không ít chuyện oanh động khiến chó chạy gà bay.

Giờ cậu ấy sắp đi rồi.

Thoáng một cái, đám trẻ con cầm que đuổi nhau la hét đánh trận không phân nam nữ, giờ ngồi đây lớn cả rồi, có người càng thêm ưu tú, có người càng xinh đẹp, rồi bọn họ đối diện với chia ly chưa từng nghĩ tới.

Thành Đô, đó là vùng trời mới, cậu ấy tới đó có cuộc sống và câu chuyện khác.

Kỷ niệm của họ không chia sẻ được với nhau nữa rồi.

Khi cả phòng im lặng thì Dương Hạ từ đầu tới giờ chưa hát bài nào lại đi lên, nhận lấy micro trong tay Diêu Bối Bối, chọn bài "Vì anh em chịu gió lạnh".

- Vì anh em hứng chịu sương gió lạnh buốt, lúc cô đơn em khóc cạn nước mắt.

Có người hỏi em vậy là đúng hay sai, đúng hay sai, nhưng có ai thực sự quan tâm tới ai?

Nếu như tình yêu này không thể tiếp tục, anh hãy nói rõ ràng, em không sao cả.

Hàng mi cô rung rung, hai tay nắm chặt micro, hát, hát, rồi ánh mắt nhìn qua phòng, ngoại trừ Trình Nhiên, dường như không còn có ai nữa.

- Dù mối tình sâu đậm tới mấy

Em hi vọng mình có thể quên hết mọi thứ, không cần biết quá khứ từng đẹp đẽ thế nào

Duyên phận tuy đã cạn nhưng vẫn còn sự khoan dung

Em luôn nghĩ như vậy

Thực sự, em luôn nghĩ như vậy .....

Trời đã khuya, mọi người quay về.

Cả đám chia tay ở dưới sân khu tập thể, ánh đèn bao phủ cái sân bọn họ chơi từ nhỏ, cái cây dung cổ thụ kia là chỗ bọn họ luôn tụ tập, từ nay sẽ thiếu đi một người rồi. Ai cũng biết Trình Nhiên và Dương Hạ chắc chắn có lời muốn nói riêng với nhau, thế nên chẳng ai bảo ai nhanh chóng giải tán.

Dương Hạ không nói gì cả, lặng lẽ đi quanh vườn hoa, tay vuốt nhẹ cái bập bênh đã rất cũ, sờ qua câu trượt bằng xi măng, đều là những nơi bọn họ từng có tuổi thơ hạnh phúc chia sẻ cùng nhau, chỉ là bóng dáng cô đơn của cô lúc này làm người ta nhìn mà não lòng.

Trình Nhiên không tự chủ được bước theo cô từng bước.

Cuối cùng vẫn là Dương Hạ lên tiếng trước, cô đứng lại dưới giỏ bóng rổ, ngước mắt nhìn lên, cơn gió nhẹ thổi qua sân rộng đung đưa vài sợi tóc mai mềm mại, vuốt nhẹ gò má trắng ngần láng mịn của cô: “ Chẳng nói câu nào đã thi đỗ vào Thập Trung, cậu lợi hại quá nhỉ!”

Trình Nhiên gãi gãi trán: “ Kỳ thực chỉ muốn thử thôi, không nói là vì lo lập flag trước lại thi không được thì người ta cười gãy răng.”

“ Flag? “ Dương Hạ rõ ràng là không hiểu, nhưng cô lý giải lời Trình Nhiên: “ Giờ thi được rồi, đắc ý lắm nhỉ? Dù sao đó là Thập Trung, siêu cấp cao trung mà.”

“ Đằng nào cũng phải chuyển nhà mà, cũng do cuộc sống bức bách.”

Dương Hạ lườm y một cái: “ Khi nào thì đi?”

“ Vài ngày nữa thôi, chừng mùng 10.”

“ Cút sớm đi, khỏi phải thấy cho bực mình, nếu không mỗi lần nhìn thấy cậu lại tức giận. Không có cậu, mình còn sống thêm được vài năm.”

Trình Nhiên biết Dương Hạ giận mình giữ bí mật, hôm nay đã xác định để cô phát tiết, làm bộ đáng thương: “ Dù gì chúng ta cũng lớn lên bên nhau mà, đừng ghét mình vậy được không?”

“ Lớn lên cùng cậu nên mình thiệt thòi như thế ... Bảy tuổi cậu lừa mất bánh bao thịt của mình, mười tuổi cướp kẹp bông Bất Nhị Gia của mình, mượn băng nhạc, truyện tranh, bài tập của mình, không bao giờ trả lại, tới giờ đến mình cũng không biết là có bao nhiêu thứ ở chỗ cậu nữa! Nếu đem toàn bộ thứ cậu mượn của mình đổi ra tiền thì mình mua được nhà rồi đấy.”

“ Hả, đến cả hiệu kẹo bông mà bạn cũng nhớ được à?”

Vốn không khí thoang thoảng vị bi thương, bị một tràng kể tội của Dương Hạ làm tan biến không ít.

Gió đêm thổi tới, váy hoa của Dương Hạ lất phất, đôi chân thanh tú, nơi mép váy chập chờn, trắng tới mức yêu dị, đôi chân không gầy không béo, tỉ lệ vừa vặn, còn cả bầu ngực mềm mại dưới lớp váy kia, mùi xà phòng thơm mát truyền tới, tâm hồn Trình Nhiên bị kéo cả vào đó

Giọng cô bất ngờ trầm hẳn xuống: “ Trình Nhiên, cậu vẫn trách mình à?”

Bất ngờ bị hỏi một câu như vậy, Trình Nhiên ù ù cạc cạc quay đầu sang: “ Trách bạn gì cơ? “

“ Trước khi tốt nghiệp sơ trung, cái lần hội diễn văn nghệ ấy ... Mình làm xước mặt cậu, còn đá cậu ấy ... Có điều đáng đời cậu lắm.” Dương Hạ nói có chút nghèn nghẹn:

Tim Trình Nhiên thắt lại:” Không phải chúng ta đã nói chuyện này rồi, mình không trách bạn ... Chuyện này vốn do mình chuốc lấy mà.”

“ Vốn là thế, đáng đời cậu.”

“ Mình nhận sai rồi mà.”

“ Mình ném trâm vào mặt cậu đá cậu là mình không đúng, nhưng mà do cậu đáng đời.”

Thế này là sao? Trình Nhiên hốt hoảng rối bời, rõ ràng y nhận sai rồi, vậy mà y càng nhận sai thì Dương Hạ càng không vừa lòng, rốt cuộc mình phải làm thế nào mới là đúng?

Dương Hạ đang nói đột nhiên ngồi sụp xuống, vùi đầu giữa hai chân, bờ vai thanh mảnh đó run khe khẽ.

Cô ấy khóc rồi.

Mặc dù quan hệ hai người chưa từng xác định rõ ràng, cũng chưa bao giờ hứa hẹn với nhau điều gì, Trình Nhiên có thể cảm nhận được tình cảm của Dương Hạ dành cho mình đã dần dần vượt qua ranh giới bạn bè.

Còn tình cảm của y với Dương Hạ, tuy theo thời gian đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng gặp lại cô, những cảm xúc đó lại dâng lên.

Vậy tại sao Trình Nhiên không tiến tới?

Vì Trình Nhiên biết Dương Hạ rồi sẽ đi, hết năm thứ ba, cô ấy sẽ xin được học bổng du học, sau đó suýt chút nữa thôi đã định cư hẳn ở Mỹ không về nữa.

Trình Nhiên không muốn trải qua chuyện đó lần nữa.

Chẳng lẽ ngăn cản cô ấy sao? Trình Nhiên bây giờ biết Dương Hạ thậm chí còn ưu tú hơn cả y từng biết trước kia, y không muốn làm chuyện ích kỳ như vậy. Đi theo cô ấy? Trình Nhiên nhận y chưa từng là người có đủ tham vọng, nếu có thể y muốn sống mãi ở thành phố nhỏ này.

Nếu không biết trước, có lẽ hai người bọn họ có cơ hội lớn phát triển thành một đôi.

Trình Nhiên thích Dương Hạ những hai lần, bất kể là Dương Hạ trước kia, hay Dương Hạ bây giờ, y thích Dương Hạ nhiều lắm.

Nếu giờ đây đứng trước mặt y là Dương Hạ của mười mấy năm sau, y cũng là Trình Nhiên trưởng thành, sẽ theo đuổi cô, sẽ thổ lộ tình cảm cảm của mình, kể cả thất bại, y không sợ.

Nhưng lúc này đây đối diện với Tiểu Dương Hạ, y có nhiều điều ngần ngại.

Đang không biết phải nói gì thì Dương Hạ đã đứng dậy lau nước mắt, xoay lưng về phía y im lặng một lúc ổn định làm cảm xúc sau đó quay lại, lấy trong túi nhỏ đeo bên người một phong thư: “ Về hẵng mở ra xem.”

“ Dương Hạ ... “ Trình Nhiên nhìn hai mắt đỏ hoe của cô, như muôn vàn mũi kim đâm vào tim:

Dương Hạ cướp lời y: “ Thành Đô khác với Sơn Hải nhiều lắm, nơi đó cuộc sống phức tạp hơn, con người cũng phức tạp hơn. Cậu đừng sống thoải mái vô tâm như ở đây, nếu không cậu sẽ chịu thiệt thòi, không có mình giám sát cậu nữa, cậu phải tự chú ý vấn đề cuộc sống ..”

“ Mình nhớ rồi. “ Trình Nhiên rốt cuộc không kìm được nước mắt chảy dài xuống má, bất kể nói thế nào, trừ cha mẹ ra cô ấy lo lắng cho mình nhiều nhất:

Kiếp trước mình làm cô ấy thất vọng, kiếp này vẫn để cô ấy lo lắng như thế.

Cô ấy chưa từng thay đổi, vẫn như năm xưa, cô ấy nói đúng, là cô ấy vất vả dạy bảo mình khôn lớn, Dương Hạ chính là động lực khiến Trình Nhiên trưởng thành.

Cuối cùng Dương Hạ nhón chân lên đưa tay vỗ vai Trình Nhiên xoay người đi.

Trình Nhiên cứng người thoáng chốc, nhìn bóng dáng Dương Hạ khuất dần trong bóng tối cầu thang trước tòa nhà. Không biết cái gì xúi bẩy, Trình Nhiên chạy nhanh tới, ôm chặt lấy cô từ đằng sau. Hai tay vòng qua cổ cô, đầu cúi xuống, mùi tách tóc mềm, tham làm hít hương thơm pha quên giữa mùi thơm dầu gội đầu và thân thể thiếu nữa.

Sống hai cuộc đời, đây mới là lần đầu tiên Trình Nhiên thực sự ôm Dương Hạ, cả linh hồn cũng khẽ run rẩy.

Thật thơm, thật mềm.

Y cao hơn Dương Hạ rồi, từ trên nhìn xuống là chiếc cổ tinh tế như thiên ngã, xương quai xanh mượt mà, rồi qua khe hở cổ áo, còn nhìn thấy cả mảng lớn da trắng nõn, cho tới thứ gồ lên đầy ắp độ cong … thì ra con trai cao hơn còn có phúc lợi này.

Chỉ là thình lình một cơn đau điếng từ cánh tay truyền tới, chạy thẳng lên đầu Trình Nhiên, khiến y phát ra tiếng kêu khẽ. Dương Hạ cúi xuống, cắn thật mạnh vào cánh tay y. Không chỉ miệng cắn, hai tay Dương Hạ còn giữ chặt tay y không cho rụt lại.

Máu chảy ra rồi.

Nhưng Trình Nhiên không muốn rụt tay lại, mà ôm càng chặt hơn, chặt hơn nữa, dù chỉ thêm một chút.

Tối hôm đó bọn họ chia tay nhau như vậy.

Trình Nhiên mang theo cánh tay đầm đìa máu về nhà, lén lút về nhà như trộm, may mà cha mẹ về phòng nghỉ rồi, nghe tiếng mở cửa chỉ hỏi một tiếng rồi thôi. Xử lý qua vết thương, không kịp để ý nhiều, Trình Nhiên mở phong thư của Dương Hạ ra, bên trong có một tấm thiệp, là thiệp Giáng Sinh.

" Mình nhớ năm bảy tuổi cậu lừa bữa sáng của mình, năm mười tuổi cướp kẹo bông của mình, năm mười sáu tuổi phá hỏng hội diễn văn nghệ của mình, năm mười bảy tuổi, mình không thể cho cậu món quà Giáng Sinh đàng hoàng ... Nghĩ kỹ lại, chúng ta chia tay nhau vào lúc vẫn có thể bỏ qua cho nhau nói cười với nhau, dù gì cũng tốt hơn tới một ngày thất vọng về nhau trong oán hận.

Cho nên lưu giữ kỷ niệm đẹp như thế này kỳ thực rất tốt.

Tạm biệt nhé.

Thanh mai trúc mã Trình Nhiên của mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận