Trùng Nhiên

Chương 429: Không che giấu nữa.

Lôi Vĩ ngay cả cơm cũng ăn luôn trong căn phòng mà hắn dùng để hẹn hò với tình nhân, đủ loại sơn hào hải vị bày trên bàn, ăn no rồi Lôi Vĩ tới suối nước nóng mát xa. Trương Lâm an bài hai sơn nữ nhan sắc hơn người phục vụ, quanh suối giăng màn lụa trắng, bên cạnh có nhà làm bằng trúc, Lôi Vĩ nhìn như tị nạn mà sống tựa thần tiên.

Một trận gió lớn thổi bay màn, hai sơn nữ cố làm ra vẻ sợ hãi hét lên, Lôi Vĩ định lên tiếng an ủi thì qua màn trắng nhìn thấy có một nam nhân đứng đó hút thuốc.

Hai nữ nhân kia lúc này mới thực sự kinh sợ che chắn thân thể.

Lôi Vĩ cũng chấn động: “ Sao, sao mày ...”

Cố Tiểu Quân phả ra một làn khói, vén màn đi vào: “ Quý trọng hiện tại một chút đi, giờ tao nói cho mày biết bí mật thứ hai, mày đi tới đâu, tao cũng bắt được.”

Chỉ trong một đêm ở Thành Đô không ít người sợ bóng sợ gió.

Ngoài đường phố kháo nhau tập đoàn Hâm Long xảy ra chuyện, cảnh tượng cảnh sát dọn đường khuếch tán khắp nơi, mọi người nghị luận đủ kiểu. Đó là ở dân gian, còn trên quan trường mới thực sự là xảy ra một hồi địa chấn, nhiều người nín thở nhìn lên trên, không muốn bỏ qua chút manh mối nào. Ai cũng biết Lôi Vĩ là kẻ thế nào, đụng vào hắn, thành công hay thất bại, thế nào cũng có ối cái ghế đổi chủ, là phía nào áp đảo phía nào phải nhìn cho kỹ, là cơ hội cũng có thể là tai họa, đi sai một bước là vạn kiếp bất phục.

Bên ngoài gió táp mưa sa, nhiều người cả đêm mất ngủ.

Nơi đáng lẽ là trung tâm cơn bão, nhưng gió yên biển lặng, ánh đèn hắn ra từ trong một gian phòng thuộc khu tập thể Phục Long, Trình Phi Dương hiếm khi không ở tòa nhà Phục Long, đứng ở trước cửa sổ, chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài.

Trình Nhiên nằm ườn trên ghế sô pha, tay cầm sách, tay kia mò đống quả khô, thi thoảng bỏ vào miệng.

Điện thoại reo, Trình Nhiên thuận tay nhấc máy, người gọi là Tạ Phi Bạch: “ Trình Nhiên, mày nghe tin gì chưa? Cái tên Lôi Vĩ trước đó cho người đánh mày ấy, giờ xảy ra chuyện rồi. Tao nghe một đứa bạn ở tao trong khu tập thể tỉnh ủy kể, có một cán bộ cấp phó xử cầm tài liệu xông vào phòng lãnh đạo, yêu cầu lập tức bắt giữ rất nhiều người của tập đoàn Hâm Long, thấy bảo chứng cứ xác đáng, vụ này thế nào cũng nhổ một phát lôi lên cả đống.”

“ Tóm lại là người dùng tài liệu uy hiếp cao tầng lập án cũng phải lấy tiền đồ ra cược, tao nghe cha tao nói, loại như Lôi Vĩ không phải chỉ dựa vào mấy thằng lưu manh mà uy hiếp được người khác đâu, còn dựa vào quan hệ của hắn với bạch đạo.”

“ Thời gian qua tao bận quá, giờ mới nghe chuyện này, sau đó biết mày bị đánh ... Thật à? Ngay trước cổng trường luôn? … Thế thì phải bẽ mặt lắm nhỉ? Ha ha ha, sao mà tao thấy sảng khoái thế chứ, mày cũng có ngày hôm nay .... Ha ha ha.”

“ Mày muốn chết à? “ Trình Nhiên đặt sách xuống, giọng lạnh lẽo:

Tạ Phi Bạch thu bớt lại: “ Thế Khương Hồng Thược có muốn giết người không?”

Trình Nhiên lấy làm lạ: “ Vì sao cô ấy lại muốn giết người?”

“ Tao cứ nghĩ người đầu tiên tát mày sẽ là Khương Hồng Thược, ai mà ngờ Lôi Vĩ lại ra tay trước, ha ha ha ....”

“ Mày xéo thật xa vào.”

Tạ Phi Bạch không chỉ là thứ súc sinh thịt dày, mà mặt hắn cũng dày: “ Tao hỏi rồi, thằng đánh mày là Viên Khuê, mẹ nó, muốn chơi nó không? Cha của Mã Hoành Vũ quản cái khu đó, tao giúp mày đánh tiếng một cái, cho bọn lưu manh đường Tây Hoa một bài học, sau này đảm bảo thấy mày là tránh ngay. Mày không cần cảm động, tao giúp mày thôi, sau đó đừng lấy cổ phần ra báo đáp tao, thế là coi thường tao, giữa tao với mày, 5% cổ phần là đủ.”

Trình Nhiên tức tới bật cười: “ Tao thà cho lợn chứ không cho mày.”

Tạ Phi Bạch đổi giọng: “ Trình Nhiên, mày sỉ nhục tao! Mày biết vì sao tao đồng ý kiến thiết tầng 2 Thiên hành đạo quán không, vì tao thấy mày đánh vật với chỗ đó, cho nên tao mới tới giúp, mày nghĩ tao tùy tiện xuất sơn thế à? Một ngày tao bao nhiêu việc, vất vả lắm.”

“ À vậy tao mua lại cổ phần cho mày nghỉ luôn bảo tồn thể lực nhé?”

“ Cái đó không vội, tao khỏe. Nói đi nói lại, tao thực sự giúp mày đánh Viên Khuê đấy, dám đụng tới anh em tao à, mắt chó của nó mọc nhầm chỗ ...”

Trình Nhiên chặn họng: “ Tao không cho mày thêm cổ phần đâu.”

Cái thằng đó không chịu ở dưới Trình Nhiên, hắn không muốn làm cổ đông, muốn làm đồng sở hữu, đồng sáng lập, tóm lại là hắn muốn có cổ phần ngang với Trình Nhiên. Thời gian qua cứ bày đủ trò hòng nâng mức cổ phần, Trình Nhiên rác tai không ít.

“ Tao nói rồi, mày không nghe à, đừng đem chuyện cổ phần ra sỉ nhục tao, nhưng mà nếu mày cố chấp tặng tao như thế thì ... Ha ha , đùa thôi, Tạ Phi Bạch tao là loại đó à?”

Trình Nhiên cúp máy luôn, không muốn thừa lời nữa, Viên Khuê là tên lưu manh cắc ké, loại ấy sơ hở đầy rẫy, y mà muốn thì có trăm cách kiến hắn phải hối hận vì cái tát đó.

Cúp máy rồi, Trình Nhiên không có tâm trạng đọc sách nữa, rơi vào trầm tư, tới khi lại có chuông điện thoại mới cầm máy lên, bên kia là giọng nữ: “ Trình Nhiên à?”

Trình Nhiên tức thì ngồi thẳng dậy: “ Hồng Thược.”

“ Mình nghe cha mình nói rồi, chú cậu nắm được tài liệu về Lôi Vĩ, xông vào phòng lãnh đạo yêu cầu lập án.”

Tạ Phi Bạch có thể thông qua quan hệ gia đình cùng các loại kênh tin tức biết được chuyện xảy ra ở Thành Đô, còn chi tiết thì hắn không thể biết. Nhưng Lý Tĩnh Bình là lãnh đạo trực tiếp của Trình Bân, hắn có hành động đương nhiên phải báo lên cho Lý Tĩnh Bình.

“ Cha bạn nói thế nào? “ Trình Nhiên thăm dò, thông qua miệng Khương Hồng Thược có lẽ phần nào biết được thái độ của thượng tầng:

“ Còn thế nào nữa, chúng cứ xác đáng, kẻ xấu chẳng lẽ không đền tội? Cha mình biểu thị ủng hộ chú cậu. “ Khương Hồng Thược nói dứt khoát:

Nghe được câu này Trình Nhiên yên tâm được một chút, Lý Tĩnh Bình có thể ủng hộ Trình Bân một cách rõ ràng, chứ không phải là giữ im lặng nghe ngóng tình thế cho thấy hắn còn có cảm giác chính nghĩa. Dù sao đó là chuyện công, còn về tư, Trình Nhiên hơi lo: “ Có phải giờ ấn tượng của cha bạn về mình tệ lắm rồi không?”

“ Thế cậu nghĩ trước kia ấn tượng cha mình với cậu tốt lắm à? “ Khương Hồng Thược hỏi lại:

“ Thì chuyện gì cũng có nguyên nhân mà, mình không bị động thì cũng bất đắc dĩ, bạn có giải thích không?”

“ Giải thích rồi, mình nói bạn thông minh thì thông minh đấy, nhưng không dùng thông minh vào chỗ nên dùng.”

Trình Nhiên tức không nói lên lời: “ Giải thích thế chẳng bằng đừng giải thích.”

“ Dù sao ở chỗ cha mình, cậu khiếm khuyết đầy người rồi, ấn tượng có tệ hơn nữa cũng chẳng sao, nhưng mà ... “ Khương Hồng Thược dừng lại một chút đã khiến tim Trình Nhiên như đi tàu lượn: “ Nói cho cùng cha mình bình thượng bộ dạng hắc diện thần, nhưng không đáng sợ, đáng sợ nhất là mẹ mình, giờ mình không dám nói với mẹ mình một câu nào về chuyện của cậu nữa. “

Tim Trình Nhiên vọt lên tận cổ: “ Sao thế?”

“ Chú cậu bây giờ là chỉ huy tổ chiến án, chính là do ở trên hội nghị khẩn cấp tỉnh ủy, mẹ mình là người đầu tiên đề ra. Hết cách, mẹ mình chưa bao giờ bị đẩy vào thế bị động như vậy, trong lòng ức lắm ... Dù sao thì mấy ngày tới mình không dám trêu chọc vào mẹ mình đâu. “ Nói tới cuối Khương Hồng Thược còn phải hạ giọng xuống:

Trình Nhiên bắt đầu thấy đau đầu rồi, vì người y đắc tội còn đáng sợ hơn Lôi Vĩ.

“ Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này đâu phải do cậu mà ra .... Hôm đó sau khi biết chuyện, mình về nhà nói chuyện với mẹ mình về an nguy của học sinh trong trường, nếu không ngăn chặn loại hành vi đó, lần trước là cậu, lần sau nói không chừng là mình. Mẹ mình không chấp nhận chuyện như vậy đâu, nên lần này hẳn là cũng mong chú cậu làm triệt để.”

Dù cách điện thoại, Trình Nhiên như cảm nhận được hơi ấm bên kia truyền sang: “ Khi đó bạn nói đợi xem thôi mà.”

“ Giờ mình cũng đang đợi thôi.”

“ Hồng Thược, lúc này mình thật muốn ôm bạn thật chặt, không bao giờ buông tay.”

“ Đi chết đi!”

Cúp điện thoại rồi, Khương Hồng Thược hai tay ôm má, sau đó phẩy tay như bị bỏng, cô có thể nhận ra gần đây Trình Nhiên càng lúc càng không che giấu “lòng lang dạ thú” với mình nữa
Bạn cần đăng nhập để bình luận