Trùng Nhiên

Chương 572: Một bức tranh đẹp. (3)

Một ngày cuối tháng 6, Trình Nhiên suốt cả buổi sáng một mình ngồi xem sách ở tầng 3 Thiên hành đạo quán không đi đâu, đến trưa mới ra ngoài kiếm quán nhỏ giải quyết bữa trưa, trên đường về đạo quán qua tiệm tạp hóa mua một hộp kẹo cao su, rút ra một cái đứng ăn.

Phía trước là tấm biển quảng cáo của trạm xe buýt , trên đó đang quảng cáo cho Final Fantasy 10, Square Enix nổi tiếng nhất ở Trung Quốc với serie Final Fantasy. Hai năm qua kinh tế Nhật Bản sa sút, Square Enix dựa vào Final Fantasy 8 bán chạy mà thoát chết, sau đó rèn sắt khi còn nóng, không chỉ quay phim điện ảnh, còn lấy thị trường Trung Quốc làm điểm tăng trưởng, nên có áp phích quảng cáo cho tác phẩm mới không lạ.

Trọng điểm của game này là câu chuyện tình yêu giữa Tidus và Yuna, trên áp phích, hai người đứng nhìn nhau từ thế giới của mình, ở chính giữa là Tần Tây Trăn hai tay chắp lại như cầu nguyện, mắt khép hờ ...

Trình Nhiên cứ như thế đứng nhìn Tần Tây Trăn trên áp phích, có gió ấm thổi qua người, mang theo hồi ức kiếp trước, y từng trải qua không biết bao nhiêu ngày đêm chinh chiến để xem cái kết của câu chuyện này, bây giờ nghĩ lại cũng không hề thấy xa xôi.

Cuối cùng nam chính là giấc mộng do nữ chính triệu tập tới dần tan biến trước mắt cô, nữ chính cả đời tìm kiếm anh trong thế giới của mình, làm người ta chỉ muốn đập mẹ cái máy.

Cái kết cục thối hoắc đấy đến giờ vẫn không cách nào thay đổi được, chỉ có ca khúc chủ đề thành do Tần Tây Trăn biểu diễn.

Nhìn tấm áp phích đó, Trình Nhiên vẫn cú lắm, nếu chẳng phải có hình Tần Tây Trăn trên đó, y đã dựng ngón giữa lên rồi.

Đột nhiên vai bị người ta vỗ một cái, quay người lại nhìn thấy cô gái đội mũ lưỡi trai kéo rất thấp, che gần hết khuôn mặt, một cô gái mà đáng lẽ ra không thể xuất hiện ở đây mới đúng.

Sau đó cô gái tiến tới thêm một bước, hai người ở rất gần nhau, làm Trình Nhiên có thể ngửi thấy hương thơm trên người cô, nhìn thấy khóe miệng xinh hơi cong lên giảo hoạt: “ Thế nào, tôi có xinh đẹp không?”

Ánh mặt trời rất chói mắt, cây cối bên cạnh ve râm ran.

Áp phích tuyên truyền ở trạm xe buýt được xử lý kỹ thuật, theo lý mà nói sẽ đẹp lên rất nhiều, thế nhưng khi cô gái trước mắt xuất hiện bên áp phích, mái tóc búi lên gọn gàng giấu trong mũ, chiếc quần jean cạp trễ đang rất thịnh hành, phần bụng dưới chặt bó khiến vóc dáng thêm lả lướt, áo sơ mi khoác ngoài áo ba lỗ bó sát người màu trắng, để lộ ra một đoạn bụng trắng nõn thấp thoáng cùng cái rốn, tai đeo hoa tai nhỏ, không phù hoa, phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh.

Cô cứ vậy tùy ý vỗ vai y, cứ như từ trong không khí hiện ra, đôi mắt dưới lưỡi trai tinh nghịch đánh giá phản ứng của y.

Trình Nhiên dám khẳng định chỉ cần nghe ngóng những người tụ tập ở trạm sẽ bus, đại khái mười người hết tám chín sẽ biết cô là ai, có lẽ cô chỉ ở trước mặt Trình Nhiên mới lộ ra bộ dạng này, thế nhưng nhìn ra được mặc dù trêu chọc y, ánh mắt kia có sự bình tĩnh ung dung.

Cảm giác hoảng hốt, tựa hồ hai người còn ở Sơn Hải, đứng sóng vai nhau.

Nhưng Tần Tây Trăn thực sự khác rồi.

Cuộc sống và sự nghiệp đều là lò luyện người, khiến người ta nhanh chóng trưởng thành, nhưng luyện thành cái gì thì phải tùy người. Đi vào cái vòng tròn đó, Tần Tân Trăn không xuôi theo số đông, mà khai phá con đường của mình, chứng tỏ Trình Nhiên không nhìn nhầm cô.

Cô lặng lẽ đứng đó, khí chất phát tàn từ trong ra ngoài đó, giống như áng mây trôi mùa thu, mỏng nhẹ xa xôi.

Trình Nhiên chú ý cô chỉ đeo cái ba lô tùy thân nhỏ, không có hành trang nặng nề, chẳng biết cô vội vàng tới đây, hay là đã tới trước.

“ Chị tới từ khi nào, sao không gọi điện thoại trước cho tôi?”

“ Tới hôm qua, hôm nay vừa vặn rảnh rỗi ... Không cho cổ đông thường phục vi hành à? Nếu không phải đột nhiên tập kích, sao thấy được bộ dạng ngốc nghếch vừa rồi của cậu.” Tần Tây Trăn quyết truy hỏi tới cùng, không cho Trình Nhiên lờ đi vấn đề " có xinh đẹp hay không?", mặc dù cái cảnh y nhìn hóa báo thất thần đó đã nói lên tất cả:

Cô gái nào không thích được khen.

Chính cô cũng thừa nhận, cô gái trên họa báo xinh đẹp thật.

Trình Nhiên không để mình lún vào vũng bùn, nhanh chóng thay đổi đề tài đột phá: “ Sao chị biệt tôi ở Thiên hành? Chẳng may tôi đi du lịch thì sao?”

Hai người gặp nhau ở trạm xe buýt trên đường đi bộ người Thiên hành đạo quản, có một chút ý cảnh "Liệu anh có đột nhiên xuất hiện ở quán cà phê nơi chân trời?"

Câu trả lời của Tần Tây Trăn bóp nát ý cảnh "tiểu tư sản" từ trong trứng nước: “ Thứ nhất, máy tính của tôi cài phần mềm chống đăng nhập ẩn, cho nên thường xuyên thấy cậu ở trên mạng, thời gian lên mạng của cậu rất quy luật, đều đặn hơn đi học, không phải đang du lịch.”

Trình Nhiên bất ngờ, y cũng biết cùng với việc số người dùng CQ tăng lên vòn vọt, các loại phần mềm nhằm vào CQ xuất hiện liên tục, chỉ cần họ không quá đáng, đội ngũ của y mắt nhắm mắt mở cho qua, không đả kích.

Chỉ là không ngờ con hamster này lại dùng phần mềm chống đăng nhập ẩn để do thám mình, mình bị giám sát như thế từ bao giờ?

“ Thứ hai, Trần Mộc Dịch kỳ thực có liên hệ với Tương Chu, mặc dù Tương Chu sẽ không tiết lộ hành tung của cậu, nhưng xác định cậu có ở Thành Đô hay không thì vẫn làm được.”

“ Thứ ba, thừa biết cái tính của cậu, đi du lịch á, nghe đã thấy buồn cười, cậu chịu rời khỏi phòng đã là hiếm có rồi, nói gì tới đi du lịch.”

“ Thứ tư, tôi cũng muốn tới xem Thiên hành đạo quán thế nào, cho dù cậu không có ở đây, tôi gọi điện thoại cho cậu tới không đơn giản à? “ Tần Tây Trăn lý lẽ đâu vào đó, lời này nghe rất bá đạo, thế nhưng ngay sau đó lại hơi nghiêng đầu, dịu dàng nói: “ Dù sao hôm nay tôi rảnh cả ngày, bất kể cậu rảnh vào lúc nào, chúng ta cũng có thể gặp mặt.”

Giọng nói như tình nhân rủ rỉ bên tai ấy làm Trình Nhiên phiêu diêu mất một lúc, hít thở lấy lại bình tĩnh: “ Vừa vặn, trong nhà có thân thích tới, tôi phải đi ứng phó một chút, buổi tối 10 giờ tiễn khách đi rồi chị hẵng tới nhé.”

“ Trình Nhiên, 10 giờ tối tôi còn tới làm gì? Ngắm trăng hay ngắm sao? “ Tần Tây Trăn tựa cười tựa không hỏi, sát khí ngùn ngụt: “ Cậu vẫn còn muốn sống chứ? ”

Tất nhiên là muốn sống rồi, sống qua hai kiếp, Trình Nhiên vẫn muốn sống lâu trăm tuổi, cho nên Trình Nhiên không dám đùa, chỉ bức họa báo gây tội lảng đi: “ Nghe nói phía Nhật Bản vì đợi nghe chị hạt bài này mà xếp thành hàng dài, có thể hát cho tôi nghe không?”

Cả hai đều có lối tư duy thiên mã hành không, cách thức hai người giao lưu vô cùng đặc biệt, Tần Tây Trăn liếc y một cái: “ Đi nào, để tôi xem xem Thiên hành đạo quán ra sao, cổ đông có quyền biết sản nghiệp của mình có phát triển lành mạnh hay không.”

Tránh Nhiên nghiêng người làm động tác mời, xem ra tạm thời không có phúc nghe tiểu thiên hậu biểu diễn rồi.

Giác ngộ chẳng đề cao chút nào, một lòng muốn xem báo cáo tài chính, con hamster kéo tay Trình Nhiên vào Thiên hành đạo quán, không đi theo cửa chính, mà theo lối đi vận chuyển hàng hóa để vào.

Trình Nhiên còn hỏi: “ Sao không đeo khẩu trang, không sợ bị người ta nhận ra à?”

Tần Tây Trăn lườm một cái: “ Cậu thật sự nghĩ đám thợ săn ảnh cả ngày theo đuôi, lộ ra một chút là mai lên ti vi luôn chắc? Cho cậu biết có công ty tới đàm phán với tôi chuyện này, để duy trì tần suất xuất hiện cần thi thoảng ‘bị lộ’, họ chịu trách nhiệm ‘chụp trộm’ một số hoạt động thường ngày của tôi, nhưng tôi từ chối rồi. Đa phần là cố ý dẫn dắt nên mới có người bám theo, bình thường không cần quá để ý. Ngoài ra dù có gặp fan hâm mộ, họ không tùy tiện tới hỏi đâu, đôi khi gặp phải khách du lịch có sẵn máy ảnh mới xin chụp ảnh thôi. Còn cần đợi ngoài nghề như cậu nhắc chắc.”

Trình Nhiên giơ ngón cái, nếu cô ấy đã nói thế thì chắc là thế rồi, dù sao phóng viên lúc này còn chút liêm sỉ, không như đời sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận