Trùng Nhiên

Chương 448: Cháu là Trình Nhiên.

“ Không muốn mở ra, mình muốn lưu giữ. “ Tần Thiên dừng lại một chút, điệu bộ xấu hổ ngượng ngùng đủ làm những tâm hồn non nớt phải chao đảo, cố nén cười bổ xung: “ Chó nhà mình cũng thích ăn lắm, mình để lại cho nó. “

Trình Nhiên mặt tối sầm, bóp tay kêu răng rắc đe dọa: “ Tần tiểu thư, cô giỏi lắm, xem ra cô không còn nhớ lúc bản thân phải làm công kiếm tiền nữa rồi, ăn nói với ông chủ thế đấy hả?”

Tần Thiên cười khúc khích tránh sang bên ra vẻ sợ hãi: “ Đùa với cậu thôi mà, đã lâu rồi nhà mình không nuôi chó.”

Trình Nhiên đã tới nhà Tần Thiên, tất nhiên biết nhà cô không nuôi chó, lúc này nhìn thấy Trần Văn Quảng ở bên kia gật đầu với mình, định nói lời tạm biệt thì Tần Thiên hỏi: “ Việc mình làm hôm nay sẽ không gây ra quấy nhiễu gì cho cậu chứ? “

Trình Nhiên không khỏi nghĩ tới ánh mắt của Khương Hồng Thược, nha đầu đó, không tới mức nghĩ linh tinh đâu nhỉ? Đúng là có phiền, nhưng khi đó y cũng có lỗi, người ta đưa đồ ăn tới một cái là mình mở mồm ra “đớp” như cá, còn trách ai được?

“ Cho gì là có thì đừng nghĩ nhiều nhé ... Ngàn vạn lần đừng trằn trọc không ngủ được, nếu cậu để trong lòng, mình chẳng thấy lương tâm bất an đâu, còn cậu thì hại người đấy.”

Sao giọng điệu kiểu này nghe quen quen nhỉ, Trình Nhiên hít sâu một hơi: “ Mình có cảm giác tiếp tục nói chuyện với bạn mới là hại người đấy.”

Quả nhiên là rất dễ bắt nạt, Tần Thiên mắt cong vút, chứng tỏ trong lòng cô đang vui vẻ lắm: “ Người đón cậu tới rồi kìa, mình cũng phải bắt xe đây ... À phải tầng 2 của Thiên hành đạo quán sắp hoàn công, cậu có đi không? Có mình bày mưu hiến kế đấy.”

“ Mình biết. “ Việc kiến thiết quán net tầng 2 giao cho Tạ Phi Bạch và đám bạn làm, trong quá trình thực hiện bọn họ lấy góc độ nữ giới của Tần Thiên để chưng cầu ý kiến, Tần Thiên rất tích cực tham gia, Trình Nhiên gật đầu: “ Tới khi đó mình sẽ tới tham quan, rất kỳ vọng thành quả của bạn.”

Tần Thiên lè lưỡi làm mặt quỷ, vẫy tay chạy đi như con nai nhỏ: “ Tạm biệt nhé.”

Đợi cô tới bến xe buýt , lên xe rồi nhìn Trình Nhiên vào xe Santana qua cửa kính, tay nắm chặt gói M&M, khóe môi tới tận bấy giờ vẫn luôn hiện ra nụ cười không kìm nén được.

Kỳ thực khoe tác phẩm của mình là một chuyện, quan trọng hơn là kỳ nghỉ sắp tới rồi.

Lúc ấy vẫn có thể gặp nhau.

Khương Hồng Thược về tới nhà nhận được điện thoại của Chu Húc, hỏi cô đã về chưa, về rồi là yên tâm.

Cúp điện thoại rồi Khương Hồng Thược vào bếp, mẹ cô chưa về, trong nhà có cơm nước làm sẵn từ buổi trưa.

Tình huống trong nhà của cô là thế đấy, mẹ cô làm cơ quan nhà nước, nhưng giờ giấc không bao giờ có giới hạn. Mỗi ngày cô muốn ăn gì thì viết sẵn ở đó, sẽ có một dì phụ trách sinh hoạt tới lấy, sau đó là đi mua thức ăn để trước nhà. Khương Hồng Thược về nhà có thể tự làm, bản thân có nấu nướng rất giỏi, dù sao có cha mẹ như thế, con cái không tự lo cũng không được. Nếu không muốn làm thì đánh dấu sau món ăn, dì phục vụ sẽ làm cho.

Khương Hồng Thược cho thức ăn vào nồi làm nóng, lại đi ra vườn hái cà chua, ớt xanh mà cô tự trồng, về bếp rửa đi, đập quả trứng, làm món canh trứng cà chua, mở ngăn đá lấy thịt, thái miếng mỏng, làm món thịt xào ớt.

Mỗi kỳ nghỉ hè cô tới Mỹ chơi với cô út, cô út luôn ngóng trông cô tới giải cứu cái dạ dày của mình. Khi cô làm xong một bàn cơm đầy đủ hương sắc vị, cô út không dừng đũa được, khen không ngớt. Cô út còn nói, nấu ăn ngon này, xinh đẹp này, vóc dáng phát triển cũng rất nổi bật, sau này ai xứng được với Hồng Thược nhà ta, nếu mẹ cháu dám an bài thứ hôn nhân chính trị gì đó, cô út sẽ giúp cháu đánh trận đầu, đuổi tên kia ra khỏi nhà.

Cô út cũng giỏi lắm, đôi khi Khương Hồng Thược nghĩ, nếu sinh cùng thời với mẹ mình, lại ở cùng một chỗ thì chắc chắn là một đôi oan gia, không ai chịu thua ai.

Thực tế đúng là như vậy, cô út chẳng thích mẹ cô.

Có cơm này, có cá kho, thịt xào, canh trứng, dù chỉ có một mình, Khương Hồng Thược không ngại làm bàn cơm ngon lành, chẳng còn cách nào khác, gia đình cô chẳng phải cái nhà bình thường, không tự lực cánh sinh thì chết đói. Nhưng Khương Hồng Thược chỉ cho mình 7 điểm thôi, nếu như ai kén ăn một chút, trình độ của cô còn chưa đủ.

Trước tiên múc một bát canh, cảm thụ vị canh trứng chua thanh có vị ngọt nhẹ khuếch tán trong miệng, ừm, có tiến bộ rồi, Khương Hồng Thược tự đánh giá bản thân xong không khỏi nghỉ tới câu nói của cô út, rốt cuộc sau này con trai nhà ai mới có phúc ăn món mình nấu đây?

Di động ở bên bàn, Khương Hồng Thược liếc mắt nhìn.

Hừm, giờ này phải về nhà rồi chứ?

Vậy mà còn chưa nhắn tin.

Trình Nhiên cũng đang nhìn chằm chằm vào di động của mình, có chút chần chừ.

Theo lý thuyết thì bình thường Khương Hồng Thược thường nhắn tin trước, báo là cô về tới về tới nhà rồi, nhưng hôm nay thông lệ bị phá vỡ.

Khương Hồng Thược không gửi tin nhắn, không nói về tới nhà, không nói đã đi tăm, không căn dặn y làm bài, cái di động im lặng thời gian dài.

Giận rồi sao?

Đoán cũng vô ích, Trình Nhiên cầm di động lên, trực tiếp bấm số.

Điện thoại reo một lúc, không nhấc máy, Trình Nhiên càng bất an, nhưng y cứng đấu không chịu bỏ cuộc, cho tới khi một giọng nữ nhu hòa truyền tới: “ Xin hỏi ai thế?”

Gần như là một thứ bản năng hoang dã mà tổ tiên còn để lại, giống như mãn xã hoặc hổ báo đối diện với kẻ thù, đó là bản năng khi đối diện với nguy hiểm, toàn bộ adrenaline trong người Trình Nhiên được huy động, cơ mặt như đông cứng, Trình Nhiên vẫn cố gắng bình tĩnh, tránh đánh cỏ động rắn: “ Cháo chào dì ạ, cháu tìm Khương Hồng Thược.”

Phía bên kia loáng thoáng có tiếng nước chảy, Khương Vi Cầm nói: “ Giờ nó có chút việc không tiện nghe máy, cháu tên là gì, lát nữa dì bảo nó gọi lại.”

Ôn hòa, nhẹ nhàng, ấm áp, nghe giống hình tượng người mẹ mẫu mực.

Nếu như không phải Trình Nhiên qua chi tiết nhỏ Khương Hồng Thược lộ ra về mẹ mình, thì y đã tưởng tương ra sau điện thoại là nữ nhân ôn nhu nhã nhặn, mặt mày hiền hòa rồi.

Thế nên Trình Nhiên thiếu chút nữa bị bừa ra một cái tên, cuối cùng vẫn cắn răng chống cự: “ Cháu tên là Trình Nhiên ạ.”

Giọng nói bên kia vẫn không thay đổi: “ Ừ, lát nữa dì bảo nó gọi lại cho cháu.”

“ Vâng ạ, cháu cám ơn dì.”

Điện thoại cúp rồi.

Trình Nhiên cúp điện thoại xong còn vò đầu hối hận, vừa rồi có phải mình cúp điện thoại hơi nhanh không, có phải nên để bên kia cúp máy trước không? Nhất thời lòng đại loạn, chỉ nói có vài câu thôi mà toát mồ hôi, cảm giác như dùng hết công lực toàn thân chiến đấu với sư quét rác vậy.

Còn ở phía bên kia, Khương Vi Cầm đang xem tên hiển thị, may cho Trình Nhiên không nói dối tên mình, cô lẩm bẩm: “ Trình Búa Lớn? Trình Nhiên à? Để tôi xem xem cậu giống cái búa tới mức nào? Đúng là đứa bé ngốc ... Giống hệt cái tên.”

Khương Hồng Thược tắm xong đi ra, mặc một bộ áo ngủ vải bông màu lam nhạt, mái tóc đen vẫn còn ướt át, khuôn mắt trắng nõn thanh lịch do tắm nước nóng nên hơi ửng đỏ, nhìn thấy mẹ mình ngồi bên đầu giường của mình lật xem sách, di động đặt ở trên tủ đầu giường đã không còn ở vị trí cô đặt đầu tiên nữa. Khương Hồng Thược không nói gì cả, đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh.

Khương Vi Cầm cũng thay áo ngủ caro bông kiểu nam với chất liệu cotton hơi dày nhưng nhẹ êm, xõa tóc dài xuống, không vấn cao như lúc đi làm, khiến cô màn vẻ mềm yếu không giống nghiêm túc lạnh lùng thường thấy. Lúc này cô đang xem xem tập thơ mà Khương Hồng Thược xem dở để trên bàn, tên là "Bài ca ngây thơ", loại sách này quá nửa lấy từ tủ sách của cô, cái giá sách xếp vòng quanh thư phòng của Khương Vi Cầm có đủ các loại sách, trước kia cô tính toán qua, ước chừng có hơn 6000 cuốn sách.

Điều Khương Vi Cầm hài lòng nhất là không phải là di truyền cho con gái vẻ đẹp của mình, mà là yêu thích đọc sách, Khương Hồng Thược cứ mỗi khi rảnh rỗi là lại tới tìm sách đọc, vì thế cô cũng hay mua sách mới bổ xung.

Quay sang nhìn con gái đang dùng khăn lau khô tóc, Khương Vi Cầm nói:

“Vừa rồi bạn con gọi điện tới, có nói tên là .... Trình Nhiên phải không nhỉ? “
Bạn cần đăng nhập để bình luận