Trùng Nhiên

Chương 205: Tao đi với mày!

“ Mời rượu à ?” Trình Nhiên không khỏi nhớ tới cái lần mình và Du Hiểu làm báo tường, chứng kiến Tạ Phi Bạch động chân động tay với nữ sinh kia thế nào sau ở công trường, trách mình sao không nghĩ ra sẽ gặp Tạ Phi Bạch ở đây chứ: “ Cái đó thôi đi.”

Xem ra thằng đó chỉ thay đổi một chút thôi, không để ý vẻ mặt không thoải mái của La Hữu Vi, tóm cổ hai đứa em ngồi xuống ghế sô pha vòng ngoài cùng, không cho chúng chạy lung tung, nếu không phải nể mặt Phàn Hân thì Trình nhiên bỏ về ngay rồi.

Lúc này đèn trong phòng sáng lên, đôi nam nữ song ca kia đã hát xong.

Lưu Cầm từ ghế sô pha đứng dậy, mặt hắn đỏ phừng phừng, rõ ràng đã uống kha khá rượu rồi, đi lên lấy micro làm động tác lâu mồ hôi nói mọi người: “ May quá, màn quỷ khóc sói gào vừa rồi đã hết, tiết mục biểu diễn đã xong, đừng quên mục đích chính của chúng ta hôm nay là để chúc mừng một sự kiện.”

Đám đông người nâng chai người nâng ly chạm vào nhau leng keng phụ họa.

Lưu Cầm rất có khiếu làm MC, giọng trầm bổng, nghiêng người sang bên tay chĩa phía ngược hướng: “ Hôm nay chúng ta tụ tập ở đây là để chúc mừng người anh em tốt của tôi Tạ Phi Bạch.”

Tạ Phi Bạch đang ngồi trên ghế sô pha nghe nói thế ngạc nhiên chỉ mặt mình, rõ ràng không hiểu.

Chúc mừng à? Chúc mừng cái gì?

Lưu Cầm cười lớn: “ Người anh em của tôi xưa nay không thèm đi học, bài thi chẳng thèm làm, toàn nộp giấy trắng trước mặt giáo viên. Ấy vậy mà lần này thi cuối kỳ, nhảy một phát từ thứ hạng cuối lên 300 hạng đầu, được phần thưởng ‘tiến bộ lớn nhất’ ... Đừng khiêm tốn nữa, tôi biết cả rồi đấy.”

Bốn xung quanh ồ lên, Tạ Phi Bạch ngượng nghịu không nói lên lời, xưa nay thành tích học tập vốn là thứ ít được nói tới nhất trong vòng tròn này: “ Có cái gì đáng chúc mừng đâu .”

Phải nói ở trường hợp này, nếu bảo chuyên môn chúc mừng vì thành tích học tập gì đó là vớ vẩn, có nói cũng chỉ là cái cớ để mọi người tụ tập ăn uống hò hét với nhau thôi. Cơ mà nếu chúc mừng là Tạ Phi Bạch thì khác rồi, giống như nhiều người, hồi xưa không có điều kiện, đến sau này giàu lên mới tổ chức sinh nhật cho mình vậy.

Có một tích tắc Tạ Phi Bạch rất cảm động.

Cao xanh chứng giám, học kỳ này hắn ngoi lên từ vị trí tầng chót lên top 300 phải dùng bao nhiêu nghị lực, bao nhiêu lần ném bút lại cầm bút lên, trước kia chơi quen rồi, ngồi vào bàn học năm phút thôi hắn cũng phải chống lại không biết bao nhiêu cám dỗ.

Chẳng qua là top 300, với rất nhiều người mà nói thì chẳng là gì hết, với Tạ Phi Bạch lại khác. Trong lịch trình học tập ở học kỳ này, cứ mỗi một bước chân là hắn phải khắc phục sự lười biếng của mình, cho nên top 300 với hắn là thành tựu cực lớn, không phải ở học tập mà là tâm tính.

Cho nên miệng thì tỏ ra chẳng bận tâm nhưng mà hắn trân trọng phần thưởng và nỗ lực này hơn bất kỳ ai.

“ Nào nào nói đi.” Lưu Cầm chĩa micro tới phỏng vấn: “ Cậu chép bài kiểu gì thế? Chép một phát bao nhiêu môn, có phải sớm mua chuộc đứa ngồi bên rồi không?”

“ Phi Bạch, có phải là mỹ nữ không? “ Cái thằng nãy giờ ở trong góc ‘gặm’ ngực con người ta bóp mạnh, cô gái đó ré lên một tiếng, đánh lên tục vào vai hắn:

Cả đám cười rộ lên.

Thế này mới đúng chứ, bảo bọn họ đi coi trọng mấy điểm số vớ vẩn thì nhục quá.

Lưu Cầm cười ha hả đắc ý lên tục nâng tay lên cổ vũ đám đông hò hét, đến khi quay lại nhìn Tạ Phi Bạch, nụ cười cứng đờ trên môi.

Trong tích tắc ấy, Lưu Cầm cảm giác mình làm hỏng chuyện rồi, mình nói gì sai sao? Nhưng mà thật vô lý, trình độ Tạ Phi Bạch thế nào, hắn lạ quái gì, sao có thể từ hạng chót nhảy vọt lên top 300, lại còn ở trường trọng điểm như Nhất Trung. Lưu Cầm mỗi lần nghe người khác nói tới chuyện này đều dùng ngữ khí hài hước, hẳn là Tạ Phi Bạch cũng chẳng để cái thành tích này vào lòng, mang ra làm trò vui có gì đâu.

Một tên khác ngồi bên Tạ Phi Bạch cũng vỗ đùi cười bôm bốp: “ Chơi, chơi, đúng là Tạ lão đại có khác, trình độ gian lận phải thế chứ, không làm thì thôi, làm một phát khiến Nhất Trung thưởng cho rồi. Đây là sự tích oanh liệt, đủ khoe cả đời.”

“ Chia sẻ kinh nghiệm cho anh em biết đi, lần sau tôi kiếm cái top 1, top hai gì đó chơi.”

Tạ Phi Bạch hiểu ra, ở đây chẳng ai quan tâm tới thành tích của hắn, càng chẳng ai tin hắn đạt được thành tích đó bằng vào sự nỗ lực của bản thân.

Nhớ lại lúc mình đứng trên bục nhận phẩn thưởng kích động chưa từng có, nhìn cái cảnh đám nam nữ cười nói ngả ngớn này, hắn chỉ thấy một sự sỉ nhục.

Giật lấy micro từ tay Lưu Cầm, Tạ Phi Bạch nắm chặt tới mức tay run lên, hắn muốn cầm cái micro này đập vào mặt từng đứa một, chỉ là người ta cũng không hề có ác ý gì với hắn. Trong nhận thức của đám người đó, học tập là chuyện vớ vẩn, nhưng gian lận để có được thành tích là vẻ vang.

Thế nên dù là Tạ Phi Bạch cũng phải kiềm nén cơn giận, nói xuôi theo số đông: “ Có một em gái rất xinh đẹp ngồi ở bên, tôi gọi một tiếng chị, em gái đó liền cho tôi chép bài.”

“ Mỹ nữ cho chép bài à, hấp dẫn, hấp dẫn, kể tiếp đi. “ Có tên hú lên như sói:

“ Có gì mà kể, tôi cứ lấy mà chép thôi, giám thị đứng trước mặt tôi cũng chẳng nói gì. “ Tạ Phi Bạch giọng bình tĩnh:

“ Được được, thế là được rồi .” Lưu Cầm không ngốc, hắn đã nhìn ra sự bất thường, định lấy lại micro, nhưng Tạ Phi Bạch né đi:

“ Nhiều môn như thế, sao chép hết được, mỹ nữ kia cũng chỉ ngồi cùng một môn, nhưng không sao, ngồi cạnh tôi toàn là học ưu tú mà, tôi uy hiếp bọn chúng ... biết tôi uy hiếp thế nào không. “ Tạ Phi Bạch rút chai bia đập choang cái vào cạnh bàn vỡ tan nát: “ Cái danh lão đại Nhất Trung vẫn còn hữu dụng.”

Tích tắc đó trong phòng đã không ai cười hoặc phụ họa nữa.

Đúng là trò cười, mình nỗ lực làm cái gì, mình cần gì phải nỗ lực, làm gì có ai thừa nhận đâu? Tạ Hậu Minh sau này có thể an bài cho hắn con đường tốt, muốn trường nào vào trường nấy, muốn làm đơn vị nào làm đơn vị nấy. Thế mới là chơi đời chứ, nếu Tạ Hậu Minh không thể đảm bảo cho hắn giàu sang phú quý, vậy là do cha hắn kém coi.

Mình nỗ lực cái đếch gì nữa, dù sao thì từ nhỏ tới lớn, trong mắt người ta mình có là cái gì đâu.

Khó khăn lắm mới thi được một điểm số tốt, còn lâng lâng tự hào, kết quả bị người ta nói mình sao chép.

Tạ Phi Bạch muốn buông xuôi hết, muốn tung hê hết tất cả, miệng hắn nói không ngừng, còn khoác vai người nọ, cười với người kia, bắt cười phụ họa với mình.

Không ai hiểu chuyện gì, không khí trong phòng trở nên trầm mặc.

Phàn Hân đột nhiên thấy Trình Nhiên ngồi bên cạnh đứng dậy, đi về phía trước, La Hữu Vi giật mình đưa tay ra tóm hụt, khẽ rít lên: “Muốn chết à?”.

Sau đó những người khác thấy một người dẽ đám đông đi tới chỗ sàn nhảy, vỗ vai Tạ Phi Bạch.

Tạ Phi Bạch khựng người, quay sang liền thấy Trình Nhiên: “ A, ra là mày, sao đi đâu cũng thấy mày thế?”

“ Cậu đã thi rất tốt, tôi biết làm được chẳng dễ dàng gì?” Trình Nhiên chỉ nói một câu như vậy, quay sang vẫy tay với Trình Tường và Lý Ngọc, hai cái thằng đang lấm lét uống trộm rượu trên bàn: “ Về thôi nào ... Cậu có vẻ cũng uống kha khá rồi đấy, đi cùng không? “

Chẳng ai hiểu gì, tuyệt đại đa số không biết thằng quái này ở đâu ra.

Tạ Phi Bạch ngẩn ra chừng hai ba giây, sau đó trả micro cho Lưu Cầm, nói một câu ‘xin lỗi” lấy áo khác trên ghế sô pha đuổi theo Trình Nhiên:” Tao đi với mày.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận