Trùng Nhiên

Chương 407: Ba sản nghiệp của Trình Nhiên.

Đối với loại chuyện này nguyên tắc của Trình Nhiên là cảnh cáo là chính, tiên lễ hậu binh.

Vì thế Trình Tề lần thứ hai gặp Vương Phúc Nhạc khuyên đối phương dừng lại, mới đầu Vương Phúc Nhạc cho rằng nắm được thóp Trình Tề rồi, cho nên thái độ rất vênh váo.

Trình Tề đưa ra thông điệp hết sức rõ ràng là có thể chấp nhận hợp tác, tuyệt đối không vì uy hiếp mà thỏa hiệp. Mà nếu muốn hợp tác thì trước tiên Vương Phúc Nhác phải tiến hành tiêu hủy bản lậu, vãn hồi ảnh hưởng xấu, đưa xưởng in chuyển hành hoạt động chính quy mới có thể cân nhắc.

Vương Phúc Nhạc vốn mang tâm thái kẻ thắng cuộc, kết quả càng nghe mặt càng âm trầm, vỗ bàn quát mắng Trình Tề, còn quang minh chính đại nói hắn nắm rất rõ pháp luật, Tam Quốc Sát không có bản quyền trò chơi, chỉ có bản quyền tranh vẽ, dù đi tố cáo chẳng ai quan tâm.

Thậm chí thời gian qua hắn đi sâu tìm hiểu việc tiêu thụ Tam Quốc Sát ở các thành phố lớn: “ Tao không ngờ mày làm ra quy mô lớn như vậy rồi, xin lỗi nhé, đàm phán trước đó của chúng ta xóa bỏ, giờ tao có ý tưởng mới rồi. Tao sẽ về giảm lợi nhuận xuống một nửa, sau đó liên hệ với nhà phân phối của mày, mày nghĩ họ sẽ nhận hàng từ ai? Trước đó tao đã nể mặt mà mày không biết điều, thế thì đừng trách tao.”

Đàm phán vì thế đổ vỡ.

Nếu như trước đó đã cảnh báo rồi, đối phương không chịu thay đổi, hơn nữa càng thêm thái quá, Trình Nhiên thấy mình có ra tay chẳng hề gì.

Trình Nhiên chẳng thèm tố cáo hắn ra pháp luật giống Vương Phúc Nhạc thách thức, chỉ đơn giản đem tin tức cái xưởng in lậu vỏ bao thuốc lá và nhãn hiệu rượu đó báo cho mấy nhà máy rượu thuốc lá lớn trong tỉnh.

Chẳng có gì bất ngờ, không lâu sau cơ quan công an lập án điều tra, ngay trong đêm đột kích xưởng in, dù Vương Xương khả năng nghe thấy in phong phanh, có hành động, nhưng năm nhà kho có hai cái chưa kịp di chuyển, bị bắt tại trận.

Vương Phúc Nhạc tính toán cũng đúng, in sách lậu, in board game lậu rất khó tra, cũng không mấy ai quan tâm, ý thức bảo hộ bản quyền chưa mạnh, cũng chưa có điều luật bảo hộ văn hóa, nên công an cũng chẳng tích cực với loại chuyện này.

Nhưng mà anh đụng tới rượu thuốc lá, đụng chạm tới các đại hộ nộp thuế trong tỉnh thì khác rồi, phát hiện cái nào triệt cái đó. Một mặt là tầng tầng áp lực, nhân viên phá án không dám không coi trọng, thứ tới ở loại chuyện này thì quy định pháp luật đã hoàn thiện rõ ràng, cứ luật mà ốp vào không phải lằng nhằng.

Tìm ra xưởng in chưa xong, phía cảnh sát lần theo đường dây, quét sạch một mẻ từ chế tạo, vận chuyển, buôn bán, phía nhà máy rượu bia mời phóng viên tới đưa tin, thanh minh cho mình.

Thế là cha con Vương Phúc Nhạc liền thành tin tức nhỏ xíu chẳng đáng chú ý trên báo tối, chuyến này hai cha con ăn cơm tù vài năm là cái chắc rồi.

Tương Chu đứng ngoài quan sát toàn bộ sự kiện về Phương Phúc Nhạc, hắn rút kinh nghiệm từ vụ đánh bạc suýt trắng tay kia, phàm việc gì cũng thích quan sát kỹ càng, sau đó nghiền ngẫm.

Ấn tượng của hắn về Trình Nhiên mới đầu là công tử nhà tổng giám đốc, trong tay có tiền, muốn bắt chước cha chú kinh doanh, nói những điều hay ho nhưng xa vời, có chút lý tưởng hóa. Ngay như Trình Nhiên tìm hắn quản lý Thiên hành đạo quán, hắn cũng thấy dễ dãi qua loa quá, nhưng nếu như Trình Nhiên cho hắn một sân khấu để thể hiện, hắn sẽ dốc hết sức, báo đáp ơn tri ngộ này.

Kỳ thực nói ra đây vẫn là phạm trù nghĩa khí thôi, hắn thấy nợ Trình Nhiên, chứ nói phục thì chưa.

Trình Nhiên mặc dù làm ra vài việc không phù hợp với tuổi tác, nhưng suy cho cùng thì vẫn là học sinh cao trung thôi.

Thi thoảng nhìn Trình Nhiên ngồi ở vị trí ưa thích, ngắm cảnh đường phố, uống cà phê, gật gù thưởng thức bánh mới ra lò. Tương Chu càng làm việc tích cực, trong thâm tâm nghĩ việc mình đang làm là cố giúp Trình Nhiên khỏi phải gánh chịu tổn thất vì suy nghĩ có phần bồng bột của tuổi trẻ.

Chỉ là qua sự kiện Vương Phúc Nhạc thì Tương Chu hiểu rồi, vị công tử gia này bình thường như con thỏ vô hại kỳ thực chứa con hổ dữ trong lòng.

Điều hắn sợ không phải là thủ đoạn Trình Nhiên báo cho nhà máy rượu bia, mượn dao giết người, mà cách thức y làm việc. Quyết đoán, hung ác, không có thứ do dự mềm lòng nào của người bình thường, sự kiện này đồng thời cho hắn một cảnh cáo, chớ trêu chọc Trình Nhiên.

Hắn nhờ người tìm ra cái xưởng in đó nên cũng biết, đó là xưởng in lậu hoạt động lâu năm, rất kín đáo, kiếm tiền cũng khá, nếu chẳng phải có đứa con lòng tham không đáy trêu vào người không nên trêu thì đã không có kết cục này.

Thậm chí Tương Chu hoài nghi, gần đây báo chí cho đăng tin về sự nguy hại của rượu và thuốc lá lậu, khả năng không phải là do mấy nhà máy kia thao tác ...

Hắn tiếp tục chú ý Trình Nhiên sau sự kiện đó, vẫn hết sức bình thường, trước thế nào thì sau cũng thế, giống vỗ chết một con ruồi vậy, thi thoảng buồi chiều qua Thiên hành đạo quán ngó nghiêng một vòng. Hỏi hắn xem có chuyện gì không, lẻn xuống bếp lấy vài cái bánh ăn lót dạ, trước khi về nhìn cái mô hình Thái Không Bảo Lũy còn đưa tay vuốt nhẹ mới đi.

Không biết vì sao, càng thấy Trình Nhiên tỏ ra bình thường, hắn mơ hồ có chút sợ hãi.

Khi nghĩ tới những chuyện đó, Tương Chu đang đích thân lau chúi mô hình Thái Không Bảo Lũy, hắn biết thiếu gia nhà mình rất thích cái mô hình này, nên giờ tự tay hắn chăm sóc mới yên tâm, không cho nhân viên đụng chạm vào.

Hắn đoán đây hẳn là một món quà, hơn nữa còn là quà của một cô gái, vì ánh mắt Trình Nhiên nhìn nó rất dịu dàng.

Tự nhiên Tương Chu nghĩ tới cái gì, không kìm được tinh thần phấn chấn.

Thì ra cậu ấy chọn mình không phải là không có ai để dùng, cũng không phải là hứng thú bất chợt.

Với năng lực đó cậu ta muốn tìm người thế nào mà chẳng được, với tâm tư thầm trầm khó lường đó, cậu ta chẳng thể làm việc tùy tiện như vậy.

Thế thì mình chắc chắn có điểm đặc biệt rồi.

Phải lấy thành tích chứng minh thiếu gia không gửi gằm nhầm người.

Thế giới Liên Chúng cũng đã đi vào hoạt động một thời gian, số người online bình quân là 3000, gần đây tinh lực chủ yếu của Trình Tề đổ vào thứ được Trình Nhiên đưa vào tương lai chiến lược này. Chuyện Vương Phúc Nhạc giờ trò khiến hắn cảm xúc một phen, đối phương kỳ thực không hề biết quy mô của họ, không nắm được chỗ yếu hại.

Đó là chênh lệch về tầng cấp, trong mắt Vương Phúc Nhạc cho rằng mình đã nắm được sơ hở pháp luật, lại có kỹ thuật, có thể tác động trực tiếp tới chuỗi cung ứng của Trình Tề, đủ nhảy vào kiếm chén canh.

Nếu nửa năm trước, có khi Trình Tề còn sợ, khi đó hệ thống tiêu thụ toàn quốc chưa lập nên, đối phương có thể nhanh chân chen vào. Nhưng bây giờ cái trò đó chẳng uy hiếp nổi Trình Tề, vì lượng tiêu thụ lớn lên, Trình Tề qua đó nhìn ra được, phát triển mới là chỗ dựa vững nhất.

Khi đi vào tầng cấp cao hơn, khó khăn nguy hiểm trước đó đều thành phiền toái nhỏ, từ Tam Quốc Sát đi lên Thế giới Liên Chúng chính là sự phát triển đó, nếu cứ mãi dậm chân tại chỗ bán Tam Quốc Sát kiếm tiền thì phiền toái to rồi.

Tròn một tháng CQ được công bố, hộ dùng đạt tới 7 vạn. Lý Minh Thạch hiện giờ tìm ra phương hướng mới, khi thời đại internet tới, mọi người thông qua phần mềm cảm thụ được sức hấp dẫn của việc lần đầu giao lưu với người xa lạ. Trước kia có nghe Trình Nhiên nói tới, nhưng hắn vẫn đánh giá thấp sức hấp dẫn của việc tán gẫu này.

Công nghệ mới tới phương thức giao lưu mới, Lý Minh Thạch có dự cảm, nếu như bọn họ có thể chiếm cứ một đỉnh núi, như vậy trong tương lai nước lên theo thuyền, máy vi tính phổ cập, cứ dân mạng sẽ bùng nổ.

Khi lượng người dùng đạt tới cơ số thật lớn, bao nhiêu người như thế dùng CQ của họ giao lưu.

Tới khi đó CQ sẽ trở thành cái gì đây?

Cả ba sản nghiệp của Trình Nhiên đều đang tự phát triển tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận