Trùng Nhiên

Chương 504: Quen mắt.

Chương Ngư đi rồi, Trương Bình như thoát lực dựa vào tường, hắn không ngờ mình qua được ải này, áy náy nói với Trình Nhiên:” Trình Nhiên, làm liên lụy tới cậu rồi, có điều những lời hắn nói có ý gì thế? Hắn bị thần kinh à?”

“ Không biết nữa. “ Trình Nhiên lắc đầu, người này, định đe dọa mình đấy à?

Một ngọn lửa nhỏ nhen lên trong lòng Trình Nhiên, y chắc chắn mình chưa từng gặp Chương Ngư , không thể nào có chuyện vô tình đắc tội với người ta, không hiểu lý do gì mà hắn đe dọa mình.

Dữ kiện không đủ, Trình Nhiên không vội đưa ra phán đoán gì cả, như thế rất dễ phạm sai lầm, nên tạm thời loại hắn sang một bên.

Sau khi tan học Trình Nhiên theo lời hẹn đeo cặp tới Thiên hành đạo quán, vậy mà Tần Thiên còn chưa tới, y liền đến văn phòng trước, muốn xem vào báo cáo gần đây. Kết quả ở văn phòng chất không ít đồ, đến chỗ đặt chân cũng thiếu, cái văn phòng mười mấy mét vuông, còn xem như rộng rãi, giờ xung quanh đặt đầy hàng hóa, còn mỗi lối đi nhỏ dẫn tới cái bàn làm việc.

Tương Chu giải thích tầng 2 kinh doanh rất tốt, nhu cầu với đồ uống rất cao, nhà kho vốn có không đủ nữa, nên tận dụng luôn phòng làm việc của y.

Đang nói chuyện lại có nhân viên gọi bộ đàm tìm, Tương Chu phải đi, để lại Trình Nhiên ở lại một mình.

Vì hôm nay giáo viên dạy lấn giờ, Tần Thiên lòng như lửa đốt, vừa tan học một cái là vội vàng chạy mất, trên đường đi liên tục xem đồng hồ, muộn tới tận 40 phút rồi, cô chỉ sợ Trình Nhiên về mất.

Đến tầng 1 Thiên hành đạo quán, gặp được Tương Chu mới biết Trình Nhiên chưa về, cô không dám chậm chế, tới phòng Trình Nhiên gõ cửa, vừa đi vào vừa xấu hổ nói:” Xin lỗi, xin lỗi, để cậu phải đợi lâu, cậu cũng biết giáo viên của chúng ta mà ... Chính là thầy hóa Đầu Trứng ấy, hứng lên một cái là giảng mãi không nghỉ, dạy quá giờ hơn nửa tiếng ... Mình phải chạy tới đây ... Có nước không?”

Trong không gian chật hẹp chất đầy hàng hóa, cô và Trình Nhiên gần như cách nhau chưa tới 20 xăng-ti-mét, vào văn phòng mới nhớ ra vấn đề này, hơn nữa vừa xong lách qua Trình Nhiên, đỉnh ngực cô còn vô tình chạm vào cánh tay Trình Nhiên, giữa hai người như truyền ra tiếng y phục va chạm.

Thực ra không hề có tiếp xúc thân thể, thời tiết vẫn còn khá lạnh, trên 10 độ C, cô mặc áo len ngà dày, còn Trình Nhiên mặc áo phao thể thao sợi tổng hợp, thuộc loại chất liệu mặt ngoài chạm vào là phát ra tiếng xoạt xoạt ấy.

Sự "đụng chạm" đó làm Trình Nhiên hơi ngẩn ra, còn Tần Thiên thì tim đập bình bịch, vì che giấu cô mới kiếm cớ đi tìm nước uống, kết quả là chỉ có cốc của Tương Chu.

Thoáng cái đến lỗ tai Tần Thiên cũng đỏ rực rồi, trong chớp mắt trong đầu đã xuất hiện nhiều tình tiết trong truyện "tiểu thuyết tình cảm" mà mấy nữ sinh chơi thân bọn họ mỗi tuần lại truyền tay nhau đọc một lần, trong đó miêu tả mạnh bạo đủ các loại câu chuyện về tổng giám đốc bá đạo. Mặc dù nhiều miêu tả nam nữ âu yếm rất chi tiết quá đà, nhưng mà Tần Thiên vẫn say sưa xem loại tiểu thuyết đó, thậm chí còn đánh dấu, chui vào chăn đỏ mặt đọc lại.

Bây giờ chẳng lẽ đột nhiên xuất hiện một màn máu chó trong tiểu thuyết rồi sao?

Hơn nữa khỏi cần nói Tần Thiên vì che giấu cái máy CD Sony kia nên cởi áo ngoài, chỉ còn lại chiếc áo lên ngà ôm lấy thân hình yểu điệu.

Cô rất tự tin về vóc dáng của mình, Quách Dật chưa bao giờ từ bỏ cơ hội đụng chân đụng tay với cô, còn khẳng định với cô, nam sinh đều thế, đối diện với cô gái mình thích, không ai nhịn được.

Bây giờ lại thêm hoàn cảnh làm đồng phạm, cô nam quả nữ trong căn phòng chật hẹp, cô lại thấy mình nợ Trình Nhiên, nếu như lúc này Trình Nhiên muốn làm gì đó, cô có thể cứng rắn với Quách Dật, nhưng có thể cứng rắn với Trình Nhiên được sao?

“ Có chuyện gì thế?” Giọng Trình Nhiên cứ như từ chân trời xa xăm nào đó truyền tới vậy:

Hiện giờ tình thần Tần Thiên hoảng hốt lắm rồi, nói không lên lời nữa: “Mình mua cho cậu, mua đồ cho cậu, mua ...”

“ Vì sao đột nhiên lại muốn mua cho mình?” Trình Nhiên không hiểu:

“ Anh Tương Chu, cho mình một cái phong bao đỏ, nói là cậu thưởng ... Mình thấy, mình đáng được, không nhiều như thế ... Cậu, cậu đừng qua đây ...” Tần Thiên thấy đầu óc u mê, chắc là do không gian chật hẹp thiếu dưỡng khí mà ra, vừa thấy Trình Nhiên cử động là hoảng lên:

Phản ứng kỳ quái của Tần Thiên nãy giờ làm Trình Nhiên cũng mù mù mịt mịt, đến khi nghe cô hét "đừng qua đây" mới hiểu ra, thiếu chút nữa cười thành tiếng, cô nàng này rõ ràng là xem tiểu thuyết quá nhiều rồi, cho rằng có một màn nhân vật nữ bị ép sát tường sao? Nhìn bộ mặt hoảng loạn của Tần Thiên, nhìn khuôn mặt trắng nõn mịn màng không tỳ vết, cùng với những thẹn thùng làm say lòng của thiếu nữ, trong lòng Trình Nhiên sinh vài phần muốn treo chọc, cười gằn đi tới: “ Mình cho bạn nhiều như thế, không phải là để bạn trả mình ... Chẳng lẽ bạn không hiểu ý mình sao? “

Thì ra lời cậu ta nói hôm đó là thật, cậu ta muốn mình làm tình nhân cho cậu ta …

Tần Thiên nghe như có tiếng sấm nổ trong đầu, cảm xúc hỗn loạn, đột nhiên nhận ra, vừa thoát khỏi nanh vuốt của Quách Dật, lại rơi vào hang sói sâu hơn, không ngờ Trình Nhiên là loại người đó.

Xấu hổ, tức giận, sợ hãi, đủ các loại tâm trạng tồi tệ tràn lên trong lòng, Trình Nhiên thì mỗi lúc một tới gần, cả hơi thở của y phả lên mặt cô cùng đã rõ ràng, lưng Tần Thiên chạm vào tường, không còn lùi được nữa, lòng như tro tàn.

Cô cảm giác được ánh mắt Trình Nhiên quét trên thân thể của mình, mặc dù cô thích loại "tiểu thuyết tình cảm" kia, dù lén lút đọc đi đọc lại cảnh nam nữ ân ái, dù giữa đêm khuya cô làm vài chuyện xấu hổ.

Nhưng là một thiếu nữ, cô càng thích hoàng tử bạch mã và công chúa, càng thích câu chuyện tình cảm lãng mạn, chứ không phải thứ trần trụi thế này ...

Cõi lòng tan nát, nước mắt ứa ra, cô đau đớn vì bị phản bội, thì ra cậu ta giúp mình chỉ vì lý do xấu xa đó.

Cô cắn chặt răng: “ Tôi không nợ cậu, không nợ gì cả. Trình Nhiên, đừng để tôi hận cậu.”

Nói xong cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, vì cô không kiềm chế được nước mắt tuôn ra nữa, cô sẽ cắn răng tiếp nhận sự nhục nhã này, nhưng từ nay về sau với Trình Nhiên cô chỉ có thù hận vô cùng vô tận mà thôi.

Kết quả Tần Thiên chuẩn bị đón nhận kết quả tệ nhất, ai ngờ nửa ngày trời không có gì, còn tay thì trống không từ bao giờ rồi, Trình Nhiên đã lấy túi đồ trong tay cô, còn để lại một tờ giấy.

"Cho dù là bông hoa nhỏ ít chú ý nhất nở, thế giới cũng sẽ tăng thêm một phần hương sắc. Đừng xem thường bản thân, cho bạn là vì bạn xứng đáng ... Chúng ta đương nhiên không nợ gì nhau."

Tần Thiên có chút thất thần, chạy ra ngoài thì không thấy bóng dáng Trình Nhiên đâu nữa rồi. Cô bật khóc, nhưng không phải là vì đau lòng, ngược lại mắt đỏ hoe mà miệng lại cười, chẳng nói rõ được tâm trạng là gì, lòng hỗn loạn. Nhưng ít nhất cô đã tặng quà cho Trình Nhiên, Trình Nhiên nhận rồi, từ đáy lòng mà nói, cô đích thực nợ Trình Nhiên. Cho dù mẩu giấy của Trình Nhiên là nguyên nhân làm cô khóc.

Điều chỉnh lại tâm tình về nhà, Tần Thiên tươi cười chào cha mẹ, phát hiện cha mẹ mình hôm nay vui vẻ lắm.

Tần Tống Nguyên có vẻ đã đợi từ lâu, nói: “ Sao giờ con mới về, cha mẹ đợi mãi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, nha ta lâu lắm rồi không đi ăn bên ngoài.”

Lúc này cô mới để ý mẹ mình đã thay trang phục đẹp đẽ, lại còn trang điểm, Tần Thiên hỏi: “ Có chuyện gì vui thế ạ?”

Mẹ Tần Thiên cười rạng rỡ: “ Chuyện nâng cấp dây chuyền của nhà máy cha con được xác định rồi, đáng ăn mừng.”

“ Chúc mừng cha ... Cha, cà vạt cha thắt lệnh rồi kia.”

“ Thế sao, em thắt lại hộ anh.”

Tần Thiên tâm tình cực tốt, sớm nghe nói nhà máy cha mình sẽ đưa vào dây chuyền mới, nâng cấp toàn diện, chắc chắn mọi việc ngày càng tốt, nhìn cha mẹ vui vẻ như thế, hạnh phúc mỹ hảo lại quay về với gia đình nho nhỏ của cô rồi.

Có vẻ trong khi đợi cô, cha cô tranh thù đọc tài liệu, trước kia chuyện này cha cô không kể với cô, mà cô cũng không quan tâm.

Nhân lúc cha cô thắt lại cà vạt, cô thuận tay lật xem, tên bản tài liệu này là "Chi tiết chú ý liên quan tới việc đưa vào dây truyền sản xuất máy móc khuôn đúc tinh vi của công ty Phục Long".

Ngón tay lật giấy của Tần Thiên dừng lại.

Phục Long à?

Sao lại nghe quen thế nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận